Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một

Chương 35: A

Trước Sau
"Đúng vậy, tôi cũng ngửi thấy rồi!”

Điểm thanh niên trí thức vốn yên tĩnh được một lúc, lại bởi vì mùi hương này mà xôn xao cả lên.

Bên kia, Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa đang trên đường về nhà, thì thấy mẹ Cố đang đi đi lại lại ở cửa, thỉnh thoảng lại ngóng ra ngoài.

"Con trai, cuối cùng con cũng về rồi, rốt cuộc Tiểu Tứ bị làm sao vậy?” Mẹ Cố đang làm việc trên ruộng, nghe được người trong làng tốt bụng nói với bà là Tiểu Tứ nhà bà gặp chuyện, vội vàng chạy về nhà, kết quả trong nhà không có một ai, cũng không biết đi đâu tìm, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.

"Mẹ, Tiểu Tứ không sao, à không, có chuyện, là chuyện tốt!” Cố lão đại kéo mẹ Cố vào trong sân.

"Mẹ, mẹ xem! Nhiều cá quá, đây đều là do Tiểu Tứ và vợ chồng lão Nhị tìm được! Lạc Lạc là đi tìm con và bố để đi vớt cá."

Cố lão đại đem cá trong giỏ xuống cho mẹ Cố xem. Mẹ Cố nhìn thấy nhiều cá như vậy, vẻ mặt kinh ngạc không kém gì hai bố con bố Cố và Cố lão đại.

"Sao, sao lại có nhiều cá như vậy? Lại còn to như thế này? Tiểu Tứ có phải là ra chỗ nước sâu bắt không, nó có sao không?" Cá lớn như vậy chỉ có thể là ở chỗ nước sâu kia mới có, chỗ đó nước sâu không thấy đáy, gần như không có ai dám đến đó, mọi người chỉ dám đánh bắt ở khu vực nước nông gần bờ.

Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa vừa bước vào đã nghe thấy mẹ Cố hỏi như vậy, quả nhiên người thương con nhất vẫn là mẹ, người khác quan tâm nhiều nhất là cá, cũng chỉ có mẹ ruột mới quan tâm đến sự an nguy của con như vậy.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Tiểu Tứ không sao. Chúng con đều ở chỗ nước nông, số cá này chắc là do thượng nguồn xả nước, theo dòng nước trôi xuống, có rất nhiều, bố đang ở bờ sông đợi bác Thẩm sắp xếp chia cho mỗi nhà trong làng đấy ạ."



"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, không sao là tốt rồi!" Mẹ Cố nói xong, hình như là phản ứng lại được nhưng lại sợ mình nghe nhầm: "Uyển Uyển, con, con vừa rồi…”

"Mẹ, con vừa rồi làm sao?” Ôn Uyển Uyển nhìn bà sợ nghe nhầm, mỉm cười hỏi lại. Chính cô cũng không ngờ, tiếng mẹ này lại có thể gọi một cách dễ dàng như vậy, có lẽ là tình mẫu tử mà cô khao khát đã nhìn thấy ở trên người mẹ Cố.

"Ấy! Không có gì, không có gì, con ngoan, đều là con ngoan của mẹ!" Lần này mẹ Cố nghe rõ ràng Ôn Uyển Uyển gọi bà là mẹ, điều này khiến bà kích động không thôi.

"Lão đại, con đem chỗ cá này thả vào trong chum nước trước đi, sau đó làm thịt mấy con, hôm nay mẹ vui, làm cho mọi người bữa cơm toàn cá!"

Thấy vợ chồng lão nhị vui vẻ, lão nhị cũng phấn khởi hẳn ra. Giờ thì con dâu đã chịu gọi một tiếng mẹ, sau này chắc cũng sẽ chấp nhận gia đình này thôi, lão nhị coi như cũng yên bề gia thất rồi.

"Ôi, sao trong rổ nhiều ốc thế này?”

"Anh cả, là em với Lạc Lạc, Du Du đi mò đấy, trưa nay ăn ốc xào cay.”

"Em dâu, thứ này làm lên không ngon đâu, lát nữa em dâu ăn cá nhiều vào nhé. Cá mẹ nấu ngon lắm.” Năm ngoái anh cả cũng được một lần uống canh cá, đến giờ vẫn còn nhớ cái mùi vị thơm ngon ấy.

"Anh cả, anh đổ ốc vào chậu nước đi, em làm đảm bảo sẽ ngon.” Thấy Ôn Uyển Uyển kiên quyết như vậy, Cố lão đại cũng đành làm theo, con bé này tính nó thế, đã quyết cái gì là không ai lay chuyển được, thôi thì chỉ cần nó đối xử tốt với lão nhị là được, nó muốn làm gì thì cứ để nó làm.

Ôn Uyển Uyển cho vào chậu nước một ít muối cho ốc nhanh nhả hết cát. Nghĩ đến món ốc xào cay của thời hiện đại, cô cũng thấy thèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau