Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một

Chương 52: A

Trước Sau
"Cái gì, chị dâu hai? Lão đại, anh kết hôn rồi? Tôi…” Vương Anh vẻ mặt không thể tin được, nhìn về phía Cố Nghĩa muốn giải thích, kết quả đối diện với ánh mắt như nhìn con mồi của Cố Nghĩa, lại không dám nói tiếp.

"Đây là vợ tôi, Ôn Uyển Uyển.”

"Đây là Vương Anh, đồng đội của anh.”

"Đồng chí Vương Anh, chào anh, lần đầu gặp mặt tôi cũng chưa chuẩn bị gì, hôm nào đến nhà ăn cơm nhé.” Ôn Uyển Uyển cố ý nghiến răng khi nói "lần đầu”, hi vọng người này có thể hiểu được.

Cái gì mà lần đầu gặp mặt? Vừa nãy chẳng phải mới gặp rồi sao, chẳng lẽ cô ngốc này không biết thực lực của mình sao?

"Haha, chị dâu, chọn ngày không bằng gặp ngày, không biết tôi đến ăn ké hôm nay có được không.” Còn chưa đợi Ôn Uyển Uyển nói không tiện, anh ta đã đẩy Cố Nghĩa đi về phía trước.

"Chị dâu hai ơi, người này dù là đồng đội của anh hai cũng không thể vừa đến đã giành vị trí của em được, em mới là người anh hai yêu thích nhất, à không, anh hai yêu thích chị dâu hai nhất, vậy em đứng thứ hai.”

Ôn Uyển Uyển thấy nhóc con này ghen tị, nhưng nể tình nhóc nói Cố Nghĩa yêu thích cô nhất nên dỗ dành nhóc một chút. "Nè, quả đào chị dâu hai mới mua đấy, ăn đi.”

"Chị dâu hai, quả đào này to thật đấy, chắc là đắt lắm nhỉ.” Cố Tiểu Tứ muốn ăn nhưng không dám nhận. Ôn Uyển Uyển bèn trực tiếp nhét vào tay cậu bảo ăn đi, không ăn hết thì không được vào nhà.

Vì sự xuất hiện của Vương Anh mà Cố Nghĩa nói nhiều hơn hẳn ngày thường, trên đường đi nói với Vương Anh không ít chuyện. Thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xem cô có theo kịp không.

Ôn Uyển Uyển bày tỏ cũng chua chát đấy, Cố Nghĩa ngày thường cũng chẳng nói nhiều với cô như vậy. Thế là, đợi đến lúc Cố Nghĩa lại quay đầu nhìn xem Ôn Uyển Uyển có theo kịp không, thì thấy Ôn Uyển Uyển và Cố Tiểu Tứ mỗi người cầm một quả đào vừa đi vừa ăn.



"Vương Anh, đợi vợ tôi với Tiểu Tứ chút đi, cậu đi nhanh quá rồi đấy.”

Vương Anh vội vàng dừng lại, đợi Ôn Uyển Uyển họ đi tới gần, nhìn thấy quả đào trong tay họ, thốt lên "Chị dâu, đây là đào ạ? Sao lại to thế này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quả đào to như vậy đấy.”

Ôn Uyển Uyển không để ý đến anh ta, ngược lại lấy thêm một quả đào đưa cho Cố Nghĩa: "Của anh này, ăn cho đỡ khát.”

Vương Anh cảm giác Ôn Uyển Uyển dường như có chút tức giận, sắc mặt cũng không tốt với anh ta, anh ta cũng đâu có kể với tên ngốc này chuyện cô đánh người, sao cô còn tức giận với anh ta chứ?

"Hehe, chị dâu, chị mua ở đâu thế, để tôi còn mua một ít gửi về cho bố mẹ nữa.”

"Ồ, một bác gái gánh hàng rong bán ở ven đường, không biết lần sau đến có còn không.” Người ta đã nói là muốn mua cho bố mẹ rồi, cô cũng không thể không trả lời.

Làng Cố Gia

Bố Cố mẹ Cố sau khi tan ca liền đứng đợi ở cửa nhà Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa, hai người bọn họ đang đi làm, Thẩm Kiến Dân bèn lần lượt đến chỗ bọn họ làm việc, bóng gió nói con bé Uyển Uyển kia sau này không định đi làm nữa, bây giờ còn tách ra ở riêng, vậy sau này ăn cái gì? Cả ngày ở nhà chăm Cố Nghĩa, lương thực tự chạy đến tận nơi à?

Hai vợ chồng họ về nhà bàn bạc, biết là hai đứa nhỏ nhà lão nhị không định dựa vào công điểm để sống nữa, vậy sau này phải làm sao? Chỉ dựa vào chút tiền của lão nhị thì có mà ăn hết sạch à?

"Bố, mẹ, hai người đứng đây bao lâu rồi, sao không vào trong?” Hai người già này chẳng lẽ đứng đợi ở cửa mãi, không phải đã đưa chìa khóa cổng cho họ rồi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau