Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời
Chương 2:
"Cô là..."
Đang hầm thịt bò, nghe thấy tiếng chuông cửa, Tô Thấm nhìn ra ngoài qua mắt mèo, chỉ thấy một người phụ nữ.
Cô nhất thời không nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là Đường Nghệ, cũng không ngờ bọn họ lại tìm đến cửa nhanh như vậy, còn tưởng là bấm nhầm chuông cửa.
Vì vậy, cô lên tiếng, "Cô bấm nhầm rồi!"
Thế nhưng người bên ngoài như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bấm chuông.
Tô Thấm có chút bực mình.
Cô rất không muốn mở cửa cho người lạ nhưng lại sợ người bên ngoài cứ bấm chuông mãi, đến lúc đó hàng xóm lại phàn nàn.
Kết quả là khi cô vừa mở cửa ra, nhìn thấy Đường Nghệ, Tô Thấm cảm thấy vô cùng ghê tởm, vội vàng chắn Đường Nghệ lại không cho bà ta vào, "Tôi đã chặn số rồi, các người còn không hiểu ý nghĩa của việc này sao?"
Ngô Hải Đào biết con bé oán hận mẹ nó nhưng không ngờ ngay cả cửa cũng không cho vào.
Đường Nghệ là ai chứ, bà ta luôn được người ta cung phụng, đâu từng phải chịu loại đối đãi này.
Đối phương còn là con gái ruột của bà ta!
Bà ta đã quen được người khác nâng niu chiều chuộng, cảm thấy mọi người phục vụ mình là lẽ đương nhiên.
Giờ bà ta có thể lợi dụng Tô Thấm, bà ta còn cảm thấy đây là phúc phận của Tô Thấm, "Em trai con bị bệnh, con..."
"Dừng lại! Bà Đường."
"Tôi nhớ hình như bà cũng chỉ mới khoảng năm mươi tuổi, đã mắc chứng Alzheimer rồi sao?"
"Bà quên mất chồng cũ của bà là Tô Vỹ Kiệt đã chết được hai mươi năm rồi sao?"
"Ngay cả bà, bà Đường à, tôi còn không nhận bà, còn em trai? Từ đâu chui ra vậy?"
"Muốn thận của tôi, nằm mơ đi, bà Đường!"
Tô Thấm cảm thấy ghê tởm, cô nhanh chóng ngăn Đường Nghệ lại không cho bà ta vào, “Tôi đã chặn rồi, các người còn không hiểu sao?”
Trước đây cô biết Đường Nghệ rất ghê tởm, nhưng cô không ngờ rằng sau ngần ấy năm, công lực của bà ta lại ngày càng thâm hậu, càng ngày càng khiến người ta ghê tởm hơn.
“Tao đẻ mày ra, bây giờ lấy của mày một quả thận thì đã sao, Tô Thấm mày chính là kẻ vô lương tâm.”
Chưa từng có ai để bà ta phải chịu ấm ức như vậy, Đường Nghệ tức đến mức suýt chút nữa thì tắt thở, “Mày không cứu cũng phải cứu!”
Đang hầm thịt bò, nghe thấy tiếng chuông cửa, Tô Thấm nhìn ra ngoài qua mắt mèo, chỉ thấy một người phụ nữ.
Cô nhất thời không nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là Đường Nghệ, cũng không ngờ bọn họ lại tìm đến cửa nhanh như vậy, còn tưởng là bấm nhầm chuông cửa.
Vì vậy, cô lên tiếng, "Cô bấm nhầm rồi!"
Thế nhưng người bên ngoài như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bấm chuông.
Tô Thấm có chút bực mình.
Cô rất không muốn mở cửa cho người lạ nhưng lại sợ người bên ngoài cứ bấm chuông mãi, đến lúc đó hàng xóm lại phàn nàn.
Kết quả là khi cô vừa mở cửa ra, nhìn thấy Đường Nghệ, Tô Thấm cảm thấy vô cùng ghê tởm, vội vàng chắn Đường Nghệ lại không cho bà ta vào, "Tôi đã chặn số rồi, các người còn không hiểu ý nghĩa của việc này sao?"
Ngô Hải Đào biết con bé oán hận mẹ nó nhưng không ngờ ngay cả cửa cũng không cho vào.
Đường Nghệ là ai chứ, bà ta luôn được người ta cung phụng, đâu từng phải chịu loại đối đãi này.
Đối phương còn là con gái ruột của bà ta!
Bà ta đã quen được người khác nâng niu chiều chuộng, cảm thấy mọi người phục vụ mình là lẽ đương nhiên.
Giờ bà ta có thể lợi dụng Tô Thấm, bà ta còn cảm thấy đây là phúc phận của Tô Thấm, "Em trai con bị bệnh, con..."
"Dừng lại! Bà Đường."
"Tôi nhớ hình như bà cũng chỉ mới khoảng năm mươi tuổi, đã mắc chứng Alzheimer rồi sao?"
"Bà quên mất chồng cũ của bà là Tô Vỹ Kiệt đã chết được hai mươi năm rồi sao?"
"Ngay cả bà, bà Đường à, tôi còn không nhận bà, còn em trai? Từ đâu chui ra vậy?"
"Muốn thận của tôi, nằm mơ đi, bà Đường!"
Tô Thấm cảm thấy ghê tởm, cô nhanh chóng ngăn Đường Nghệ lại không cho bà ta vào, “Tôi đã chặn rồi, các người còn không hiểu sao?”
Trước đây cô biết Đường Nghệ rất ghê tởm, nhưng cô không ngờ rằng sau ngần ấy năm, công lực của bà ta lại ngày càng thâm hậu, càng ngày càng khiến người ta ghê tởm hơn.
“Tao đẻ mày ra, bây giờ lấy của mày một quả thận thì đã sao, Tô Thấm mày chính là kẻ vô lương tâm.”
Chưa từng có ai để bà ta phải chịu ấm ức như vậy, Đường Nghệ tức đến mức suýt chút nữa thì tắt thở, “Mày không cứu cũng phải cứu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất