Chương 39: Tiền tài cuồn cuộn
Editor: Mun
Bán ngư hoàn?
Cái này Yến Bạch Thu quả thật chưa nghĩ tới, bởi vì làm ra ngư hoàn thật sự quá hao phí thể lực cùng thời gian, tựa như hôm qua làm những thứ đó đã là cực hạn của hắn.
Bất quá, một sinh ý như vậy đến cửa cũng là chuyện tốt, nếu cự tuyệt thì là quá không có lý trí. Nhưng là hiện tại muốn mở rộng sinh ý ngư hoàn, trước mắt là không có khả năng, việc này phải đề cao hiệu suất mới được.
Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, châm chước nói:" Các vị, thật xin lỗi, ngư hoàn ở đây làm ra quá tiêu hao sức người sức của, tiểu điếm của ta tạm thời còn nhỏ, bất quá chờ thêm đoạn thời gian, chúng ta đi thỉnh một ít nhân lực, ngư hoàn khẳng định sẽ làm nhiều hơn chút, đến lúc đó các vị đều có thể đến mua."
Mấy vị khách nhân vui mừng khôn xiết.
"Tiểu Lão bản, chuyện này cứ như ngươi nói, đến lúc đó làm ra ngư hoàn, nhớ lên tiếng nói với ta một câu trước a."
"Đúng vậy chúng ta đều ngóng trông rất lâu a."
(*Mấy vị khách này hình như là xếp hàng đợt sau nên không có đc ăn thì phải).
Yến Bạch Thu gật gật đầu nói:" Đó là đương nhiên, đến khi làm ra ngư hoàn ta sẽ cho người thông tri các vị đầu tiên????, đến lúc đó nhờ các vị chiếu cố a."
"Hảo, tiểu lão bản ngươi thật là quá khách khí."
Vài vị thực khách ăn xong, liền từng người rời đi, bên trong tiểu điếm chỉ còn lại người một nhà. Ngẫu nhiên có một hai khách nhân đi vào, nghe nói đồ ăn đã hết liền thất vọng rời đi.
"Cầu Cầu, ngươi thật sự tính toán bán ngư hoàn a?" Yến Bạch Sinh ăn mỳ, rất là phiền lão. Đồ vật trong nhà bán ra được tiêu thụ tốt, đây là một chuyện tốt, tiền tài cũng là cuồn cuộn không ngừng mà chảy về đây, mọi người đều vui (ý là cả nhà anh Thu) không khép miệng được. Nhưng trong nhà có bốn khẩu người, có tám cái tay, hoàn toàn làm không xuể a.
"Ta thấy thời gian ngươi làm ra ngư hoàn ngày hôm qua quá dài, làm trường kỳ như vậy cánh tay sẽ không chịu nổi." Yến Bạch Sinh rất là đau lòng.
Liễu Thanh Mai nhíu mày, trầm ngâm, có chút buồn rầu:" Nếu làm nhiều cần phải đi thuê người, tìm người làm công việc này không khó, nhưng nhỡ người ta học được phương pháp làm ngư hoàn học mất, ngư hoàn làm ra sẽ không tìm được chỗ tiêu thụ tốt."
Này đúng là điều mà nàng lo lắng, ngư hoàn sở dĩ tiêu thụ tốt như vậy bởi vì nó hiếm lạ, một khi phố lớn hẻm nhỏ đều bán, liền không được.
Là người đều có tâm tư, Liễu Thanh Mai trông cậy vào đồ ăn vặt giúp gia đình tốt lên, bằng không, ban ngày buổi tối, vội tối lửa tắt đèn còn không phải vì kiếm chút tiền sao?
"Việc này trước không vội, nếu tìm người hỗ trợ phải tìm người đáng tin." Liễu Thanh Mai nói.
Yến Bạch Sinh gật gật đầu.
"Đúng vậy, xem tình trang ngày hôm nay, cả phố người tám phần đều đã biết, chúng ta nơi này bán đồ ăn vặt, phỏng chừng sẽ tới đây học làm như thế nào?". Yến Bạch Sinh có chút lo lắng.
Hắn nói con phố kia, cũng là cái sườn phố, nơi đó có các tửu lâu đều bán các loại đồ ăn. Làm cùng một sinh ý, sợ nhất chính là bị đoạt khách, cướp đi tài nguyên, có uy tín danh dự còn tốt, không có địa vị lại vô dụng, sau lưng chơi thủ đoạn, có người ghen ghét đỏ mắt cũng không ít.
Yến Bạch Thu tạm thời còn không có nghĩ nhiều như vậy, hắn hiện nay có cửa hàng, những người đó dù có nhìn hắn không vừa mắt, cũng không thể ngoài sáng trong tối giống như ác bá, không rõ thị phi đi đánh người đi.
Dù sao giặc tới thì đáng, nước lên nâng nền sẽ có biện pháp giải quyết.
"Cha, nương các người đừng có lo lắng, việc này còn chưa có phát sinh, không cần buồn lo vô cớ, ngư hoàn này tạm thời vẫn là nhà chúng ta tự mình làm, lại nói cửa hàng này vừa mới khởi bước, từng bước từng bước tới, không nóng vội được." Yến Bạch Thu uống canh, rất là thoả mãn nói.
"Vẫn là Cầu Cầu có tâm nhãn, hảo, liền cứ theo Cầu Cầu nói, chúng ta cũng không nóng nảy." Yến phụ nói.
Yến Bạch Thu cùng người trong nhà trò chuyện trong chốc lát, bàn bạc tìm cách làm ngư hoàn tốn ít sức hơn chút, chuẩn bị mua một khối xay bằng đá, (truyện chỉ được đăng trên wattpad: Hainguyen275246) Yến Bạch Thu vừa nói người trong nhà nhất nhất đáp ứng.
Dù sao nhi tử nghĩ biện pháp kiếm tiền, bọn họ đi theo góp lực là được.
Ba người ăn xong một chén lớn, Yến Bạch Tuyết lúc này mới đem sổ sách tính xong, lười biếng duỗi eo, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng lại khổng thể kiềm nén sự hưng phấn.
"Ca, ngươi đoán xem hôm nay lời được bao nhiêu tiền?" Yến cô nương như uống lộn thuốc, đi hỏi Yến Bạch Thu rồi lại đi hỏi hai vị lão nhân, hai tay nắm gắt gao, thường thường ghé mắt để ý ra bên ngoài để phòng ngừa vạn nhất có người đột nhiên xông vào.
Liễu Thanh Mai lôi kéo con gái ngồi xuống, nhìn bộ dáng kích động của con gái, trước kia cũng không phải không nhìn qua tiền.
"Hảo, hảo, còn có thể được bao nhiêu tiền a."
Yến Bạch Tuyết bất mãn hừ hừ. "Ca, ngươi đoán xem a." Yến Bạch Tuyết cảm thấy, trong lòng ca ca hẳn là nắm chắc nhỉ?
"Hẳn là được sáu mươi lượng đi." Những đồ ăn làm lẩu cay Phối Thái hôm nay có đến hơn năm mươi loại, hơn nữa những đồ viên đó do chính mình làm, trong lòng Yến Bạch Thu cũng đoán được nhiều ít.
Yến Bạch Tuyết hai mắt trừng lớn, bộ dạng giống như gặp quỷ.
Liễu Thanh Mai kinh hô, như là nghĩ đến cái gì, che miệng, nhỏ giọng dò hỏi:" Cầu Cầu, sẽ không thật sự được nhiều như vậy đi?"
Yến Bạch Sinh cũng kinh ngạc không kém vợ mình.
Dưới ánh mắt nóng bỏng mong chờ của hai lão nhân, Yến Bạch Thu gật đầu:" Đây là ta đoán chừng như vậy?"
Liễu Thanh Mai mặt mày hớn hở, dùng đầu ngón tay điểm điểm chán Yến Bạch Tuyết:" Ngươi nha đầu này, giờ không phải lúc kinh rống (chắc là kinh hỉ vì hôm nay lãi nhiều và ngạc nhiên khi anh Thu đoán đúng) nhanh nói hôm nay lời được bao nhiêu tiền?"
Tiểu cô nương giơ hai bàn tay nhỏ mượt mà trắng nõn, khua tay múa chân, nhỏ giọng nói:" Hôm nay kiếm được bảy mươi hai lượng mười tám văn tiền, trừ bỏ chi phí mua nguyên liệu, ước chừng lời được năm mươi lượng."
Yến Bạch Tuyết sợ ngây người, thời điểm tính nàng còn tưởng mình tính sai, tính lại vài lần vẫn là như vậy, nàng mới yên tâm.
Hai lão nhân gia miệng mím gắt gao, trong lòng thì như có sóng trào, một hồi lâu mới nói:" Hảo, hảo, việc này người nhà chúng ta biết là được, đừng lộ ra, cũng đừng lộ ra tươi cười đắc ý, chờ chúng ta gom đủ một trăm lượng liền đổi thành ngân phiếu."
Cùng hôm qua giống nhau, Liễu Thanh Mai cùng Yến muội cùng nhau phụ trách quét tước vệ sinh cửa hàng, phụ tử hai người phụ trách đi mua thịt heo và cá.
Một đường phố có hai sườn, lại có những ngõ nhỏ thông nhau, Yến Bạch Thu muốn đến chỗ bán cá cũng đỡ được khá nhiều thời gian.
Hôm nay đi đường nhỏ, cái đường này có mở tửu quán, Yến Bạch Thu nhìn, phát hiện phố này sinh ý cũng không quá tốt, may mà lúc trước không thuê tửu lâu chỗ này. Phụ tử vừa ly khai, lại đi vào ngõ nhỏ khác đi ra đường lớn, trong tưu lâu lớn có mấy đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, trong ánh mắt kia có thể phun ra lửa.
"Là bọn họ sao?"
Đứng ở cửa sổ lầu hai, một người nam tử trung niên ăn mặc cẩm phục, ánh mắt sắc bén, thanh âm phát trầm hỏi.
Vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, gã sai vặt gầy gầy chú ý tới thần sắc của chủ quán, nghe thấy câu hỏi, khoé miệng nhanh nhẹn đáp:" Đúng vậy, còn không phải đôi phụ tử này, hai ngày nay, sinh ý của phố chúng ta đều không ổn, ngoài Duyệt Lai khách cùng chúng ta đối đầu kia thì những tiểu điếm khác quả thực chính là không có đường sống (aka không có khách). Mặc dù chúng ta làm đồ ăn ngon, lại có khách hàng quen chống đỡ, nhưng vừa đến giữa trưa thời điểm ăn cơm một người đều không có, thời điểm buồi tối được mấy bàn, hai ngày nay ước chừng tổn thất trăm lượng bạc a."
Sắc mặt nam tử trung niên trầm xuống.
"Thiếu nhiều như vậy?"
Gã sai vặt ầm thầm kêu khổ, nhịn không được phun tào:" Cũng không hẳn như vậy, nhưng so với hôm qua, phỏng chừng hôm nay còn muốn thảm đạm hơn chút, tiểu lão bản gọi ta đi nhìn chút, ta đến bên kia nhìn, những khách nhân đó đều ở đằng kia."
Nam tử trung niên trầm mặc, nửa ngày không nói lời nào.
"Gia đình kia làm đồ cay rốt cuộc gọi là vật gì, thật sự ăn ngon đến vậy, mọi người đều mê muội?" Nam nhân trung niên lạnh giọng nói.
Gã sai vặt đem những thứ mình hỏi được nói cho đương gia nhà mình, chuyện này nếu một hai ngày còn đựơc, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sao được a, cái phố này không có ít người oán giận, nhìn chằm chằm vào cái nhà kia đâu.
Chủ quán, chuyện này ta đã đi hỏi thăm qua, cửa hàng kia là của một nhà họ Yến, ban đầu trong thị trấn này cũng là một tiểu địa chủ...."
"Yến gia..."
Gã sai vặt phụ hoạ nói:" Đúng vậy, chính là Yến gia, bất quá Yến gia huynh đệ tỉ muội nhiều, phân gia sản phân đến ngươi sống ta chết, Yến Bạch Sinh bị người trong nhà hãm hại, nghe nói hắn có đứa con thích nam nhân, nam nhân kia cùng huynh đệ Yến gia kết phường hố người, lột sạch nhà họ Yến, một xu không chừa, suýt nữa chết đói, thật nhiều người còn đợi xem kịch vui.
Trước đó đã mấy ngày, nhi tử không biết cố gắng kia của hắn lại thay đổi triệt để, bắt đầu trong thị trấn bày hàng, mới được bao lâu, lại có thể thuê nhà trong thị trấn mở cửa hàng, cũng không biết có biện pháp gì khiến khách nhân một lòng hướng nhà hắn ăn." Lại nói tiếp là vận may, một nhà nhà này như thế nào không đói chết, lại chạy tới thị trấn đoạt sinh ý của bọn họ.
Tửu lâu bọn họ lớn như vậy, một ngày thu vào mấy trăm lượng, phải nuôi sống bao nhiêu người a.
"Ta nghe nói kêu là lẩu cay ăn vặt, đơn giản chính là một nồi nước, đem đồ ăn khách nhân yêu cầu bỏ vào bên trong nấu chín là có thể ăn".
Nam tử trung niên khó có thể tin:" Chỉ đơn giản như vậy?"
Gã sai vặt khẳng định nói:" Đúng là như vậy, cũng không phải cái gì tà môn, cố tình khách nhân lại thích ăn như vậy, cũng không biết tên mập mạp kia như thế nào lại nghĩ ra cách ăn như vậy?"
"Ngày mai, ngươi phân phó hai sư phó đi qua, hảo cân nhắc cách làm của tiểu điếm kia, nhớ kĩ, đừng lộ ra dấu vết gì."
Gã sai vặt đôi mắt loé loé, lập tức liền lĩnh ngộ ý tứ của đương gia, vui mừng nói:" Vâng, vâng, chuyện này khẳng định sẽ làm tốt."
_
_______
12:29"
Bán ngư hoàn?
Cái này Yến Bạch Thu quả thật chưa nghĩ tới, bởi vì làm ra ngư hoàn thật sự quá hao phí thể lực cùng thời gian, tựa như hôm qua làm những thứ đó đã là cực hạn của hắn.
Bất quá, một sinh ý như vậy đến cửa cũng là chuyện tốt, nếu cự tuyệt thì là quá không có lý trí. Nhưng là hiện tại muốn mở rộng sinh ý ngư hoàn, trước mắt là không có khả năng, việc này phải đề cao hiệu suất mới được.
Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, châm chước nói:" Các vị, thật xin lỗi, ngư hoàn ở đây làm ra quá tiêu hao sức người sức của, tiểu điếm của ta tạm thời còn nhỏ, bất quá chờ thêm đoạn thời gian, chúng ta đi thỉnh một ít nhân lực, ngư hoàn khẳng định sẽ làm nhiều hơn chút, đến lúc đó các vị đều có thể đến mua."
Mấy vị khách nhân vui mừng khôn xiết.
"Tiểu Lão bản, chuyện này cứ như ngươi nói, đến lúc đó làm ra ngư hoàn, nhớ lên tiếng nói với ta một câu trước a."
"Đúng vậy chúng ta đều ngóng trông rất lâu a."
(*Mấy vị khách này hình như là xếp hàng đợt sau nên không có đc ăn thì phải).
Yến Bạch Thu gật gật đầu nói:" Đó là đương nhiên, đến khi làm ra ngư hoàn ta sẽ cho người thông tri các vị đầu tiên????, đến lúc đó nhờ các vị chiếu cố a."
"Hảo, tiểu lão bản ngươi thật là quá khách khí."
Vài vị thực khách ăn xong, liền từng người rời đi, bên trong tiểu điếm chỉ còn lại người một nhà. Ngẫu nhiên có một hai khách nhân đi vào, nghe nói đồ ăn đã hết liền thất vọng rời đi.
"Cầu Cầu, ngươi thật sự tính toán bán ngư hoàn a?" Yến Bạch Sinh ăn mỳ, rất là phiền lão. Đồ vật trong nhà bán ra được tiêu thụ tốt, đây là một chuyện tốt, tiền tài cũng là cuồn cuộn không ngừng mà chảy về đây, mọi người đều vui (ý là cả nhà anh Thu) không khép miệng được. Nhưng trong nhà có bốn khẩu người, có tám cái tay, hoàn toàn làm không xuể a.
"Ta thấy thời gian ngươi làm ra ngư hoàn ngày hôm qua quá dài, làm trường kỳ như vậy cánh tay sẽ không chịu nổi." Yến Bạch Sinh rất là đau lòng.
Liễu Thanh Mai nhíu mày, trầm ngâm, có chút buồn rầu:" Nếu làm nhiều cần phải đi thuê người, tìm người làm công việc này không khó, nhưng nhỡ người ta học được phương pháp làm ngư hoàn học mất, ngư hoàn làm ra sẽ không tìm được chỗ tiêu thụ tốt."
Này đúng là điều mà nàng lo lắng, ngư hoàn sở dĩ tiêu thụ tốt như vậy bởi vì nó hiếm lạ, một khi phố lớn hẻm nhỏ đều bán, liền không được.
Là người đều có tâm tư, Liễu Thanh Mai trông cậy vào đồ ăn vặt giúp gia đình tốt lên, bằng không, ban ngày buổi tối, vội tối lửa tắt đèn còn không phải vì kiếm chút tiền sao?
"Việc này trước không vội, nếu tìm người hỗ trợ phải tìm người đáng tin." Liễu Thanh Mai nói.
Yến Bạch Sinh gật gật đầu.
"Đúng vậy, xem tình trang ngày hôm nay, cả phố người tám phần đều đã biết, chúng ta nơi này bán đồ ăn vặt, phỏng chừng sẽ tới đây học làm như thế nào?". Yến Bạch Sinh có chút lo lắng.
Hắn nói con phố kia, cũng là cái sườn phố, nơi đó có các tửu lâu đều bán các loại đồ ăn. Làm cùng một sinh ý, sợ nhất chính là bị đoạt khách, cướp đi tài nguyên, có uy tín danh dự còn tốt, không có địa vị lại vô dụng, sau lưng chơi thủ đoạn, có người ghen ghét đỏ mắt cũng không ít.
Yến Bạch Thu tạm thời còn không có nghĩ nhiều như vậy, hắn hiện nay có cửa hàng, những người đó dù có nhìn hắn không vừa mắt, cũng không thể ngoài sáng trong tối giống như ác bá, không rõ thị phi đi đánh người đi.
Dù sao giặc tới thì đáng, nước lên nâng nền sẽ có biện pháp giải quyết.
"Cha, nương các người đừng có lo lắng, việc này còn chưa có phát sinh, không cần buồn lo vô cớ, ngư hoàn này tạm thời vẫn là nhà chúng ta tự mình làm, lại nói cửa hàng này vừa mới khởi bước, từng bước từng bước tới, không nóng vội được." Yến Bạch Thu uống canh, rất là thoả mãn nói.
"Vẫn là Cầu Cầu có tâm nhãn, hảo, liền cứ theo Cầu Cầu nói, chúng ta cũng không nóng nảy." Yến phụ nói.
Yến Bạch Thu cùng người trong nhà trò chuyện trong chốc lát, bàn bạc tìm cách làm ngư hoàn tốn ít sức hơn chút, chuẩn bị mua một khối xay bằng đá, (truyện chỉ được đăng trên wattpad: Hainguyen275246) Yến Bạch Thu vừa nói người trong nhà nhất nhất đáp ứng.
Dù sao nhi tử nghĩ biện pháp kiếm tiền, bọn họ đi theo góp lực là được.
Ba người ăn xong một chén lớn, Yến Bạch Tuyết lúc này mới đem sổ sách tính xong, lười biếng duỗi eo, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng lại khổng thể kiềm nén sự hưng phấn.
"Ca, ngươi đoán xem hôm nay lời được bao nhiêu tiền?" Yến cô nương như uống lộn thuốc, đi hỏi Yến Bạch Thu rồi lại đi hỏi hai vị lão nhân, hai tay nắm gắt gao, thường thường ghé mắt để ý ra bên ngoài để phòng ngừa vạn nhất có người đột nhiên xông vào.
Liễu Thanh Mai lôi kéo con gái ngồi xuống, nhìn bộ dáng kích động của con gái, trước kia cũng không phải không nhìn qua tiền.
"Hảo, hảo, còn có thể được bao nhiêu tiền a."
Yến Bạch Tuyết bất mãn hừ hừ. "Ca, ngươi đoán xem a." Yến Bạch Tuyết cảm thấy, trong lòng ca ca hẳn là nắm chắc nhỉ?
"Hẳn là được sáu mươi lượng đi." Những đồ ăn làm lẩu cay Phối Thái hôm nay có đến hơn năm mươi loại, hơn nữa những đồ viên đó do chính mình làm, trong lòng Yến Bạch Thu cũng đoán được nhiều ít.
Yến Bạch Tuyết hai mắt trừng lớn, bộ dạng giống như gặp quỷ.
Liễu Thanh Mai kinh hô, như là nghĩ đến cái gì, che miệng, nhỏ giọng dò hỏi:" Cầu Cầu, sẽ không thật sự được nhiều như vậy đi?"
Yến Bạch Sinh cũng kinh ngạc không kém vợ mình.
Dưới ánh mắt nóng bỏng mong chờ của hai lão nhân, Yến Bạch Thu gật đầu:" Đây là ta đoán chừng như vậy?"
Liễu Thanh Mai mặt mày hớn hở, dùng đầu ngón tay điểm điểm chán Yến Bạch Tuyết:" Ngươi nha đầu này, giờ không phải lúc kinh rống (chắc là kinh hỉ vì hôm nay lãi nhiều và ngạc nhiên khi anh Thu đoán đúng) nhanh nói hôm nay lời được bao nhiêu tiền?"
Tiểu cô nương giơ hai bàn tay nhỏ mượt mà trắng nõn, khua tay múa chân, nhỏ giọng nói:" Hôm nay kiếm được bảy mươi hai lượng mười tám văn tiền, trừ bỏ chi phí mua nguyên liệu, ước chừng lời được năm mươi lượng."
Yến Bạch Tuyết sợ ngây người, thời điểm tính nàng còn tưởng mình tính sai, tính lại vài lần vẫn là như vậy, nàng mới yên tâm.
Hai lão nhân gia miệng mím gắt gao, trong lòng thì như có sóng trào, một hồi lâu mới nói:" Hảo, hảo, việc này người nhà chúng ta biết là được, đừng lộ ra, cũng đừng lộ ra tươi cười đắc ý, chờ chúng ta gom đủ một trăm lượng liền đổi thành ngân phiếu."
Cùng hôm qua giống nhau, Liễu Thanh Mai cùng Yến muội cùng nhau phụ trách quét tước vệ sinh cửa hàng, phụ tử hai người phụ trách đi mua thịt heo và cá.
Một đường phố có hai sườn, lại có những ngõ nhỏ thông nhau, Yến Bạch Thu muốn đến chỗ bán cá cũng đỡ được khá nhiều thời gian.
Hôm nay đi đường nhỏ, cái đường này có mở tửu quán, Yến Bạch Thu nhìn, phát hiện phố này sinh ý cũng không quá tốt, may mà lúc trước không thuê tửu lâu chỗ này. Phụ tử vừa ly khai, lại đi vào ngõ nhỏ khác đi ra đường lớn, trong tưu lâu lớn có mấy đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, trong ánh mắt kia có thể phun ra lửa.
"Là bọn họ sao?"
Đứng ở cửa sổ lầu hai, một người nam tử trung niên ăn mặc cẩm phục, ánh mắt sắc bén, thanh âm phát trầm hỏi.
Vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, gã sai vặt gầy gầy chú ý tới thần sắc của chủ quán, nghe thấy câu hỏi, khoé miệng nhanh nhẹn đáp:" Đúng vậy, còn không phải đôi phụ tử này, hai ngày nay, sinh ý của phố chúng ta đều không ổn, ngoài Duyệt Lai khách cùng chúng ta đối đầu kia thì những tiểu điếm khác quả thực chính là không có đường sống (aka không có khách). Mặc dù chúng ta làm đồ ăn ngon, lại có khách hàng quen chống đỡ, nhưng vừa đến giữa trưa thời điểm ăn cơm một người đều không có, thời điểm buồi tối được mấy bàn, hai ngày nay ước chừng tổn thất trăm lượng bạc a."
Sắc mặt nam tử trung niên trầm xuống.
"Thiếu nhiều như vậy?"
Gã sai vặt ầm thầm kêu khổ, nhịn không được phun tào:" Cũng không hẳn như vậy, nhưng so với hôm qua, phỏng chừng hôm nay còn muốn thảm đạm hơn chút, tiểu lão bản gọi ta đi nhìn chút, ta đến bên kia nhìn, những khách nhân đó đều ở đằng kia."
Nam tử trung niên trầm mặc, nửa ngày không nói lời nào.
"Gia đình kia làm đồ cay rốt cuộc gọi là vật gì, thật sự ăn ngon đến vậy, mọi người đều mê muội?" Nam nhân trung niên lạnh giọng nói.
Gã sai vặt đem những thứ mình hỏi được nói cho đương gia nhà mình, chuyện này nếu một hai ngày còn đựơc, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sao được a, cái phố này không có ít người oán giận, nhìn chằm chằm vào cái nhà kia đâu.
Chủ quán, chuyện này ta đã đi hỏi thăm qua, cửa hàng kia là của một nhà họ Yến, ban đầu trong thị trấn này cũng là một tiểu địa chủ...."
"Yến gia..."
Gã sai vặt phụ hoạ nói:" Đúng vậy, chính là Yến gia, bất quá Yến gia huynh đệ tỉ muội nhiều, phân gia sản phân đến ngươi sống ta chết, Yến Bạch Sinh bị người trong nhà hãm hại, nghe nói hắn có đứa con thích nam nhân, nam nhân kia cùng huynh đệ Yến gia kết phường hố người, lột sạch nhà họ Yến, một xu không chừa, suýt nữa chết đói, thật nhiều người còn đợi xem kịch vui.
Trước đó đã mấy ngày, nhi tử không biết cố gắng kia của hắn lại thay đổi triệt để, bắt đầu trong thị trấn bày hàng, mới được bao lâu, lại có thể thuê nhà trong thị trấn mở cửa hàng, cũng không biết có biện pháp gì khiến khách nhân một lòng hướng nhà hắn ăn." Lại nói tiếp là vận may, một nhà nhà này như thế nào không đói chết, lại chạy tới thị trấn đoạt sinh ý của bọn họ.
Tửu lâu bọn họ lớn như vậy, một ngày thu vào mấy trăm lượng, phải nuôi sống bao nhiêu người a.
"Ta nghe nói kêu là lẩu cay ăn vặt, đơn giản chính là một nồi nước, đem đồ ăn khách nhân yêu cầu bỏ vào bên trong nấu chín là có thể ăn".
Nam tử trung niên khó có thể tin:" Chỉ đơn giản như vậy?"
Gã sai vặt khẳng định nói:" Đúng là như vậy, cũng không phải cái gì tà môn, cố tình khách nhân lại thích ăn như vậy, cũng không biết tên mập mạp kia như thế nào lại nghĩ ra cách ăn như vậy?"
"Ngày mai, ngươi phân phó hai sư phó đi qua, hảo cân nhắc cách làm của tiểu điếm kia, nhớ kĩ, đừng lộ ra dấu vết gì."
Gã sai vặt đôi mắt loé loé, lập tức liền lĩnh ngộ ý tứ của đương gia, vui mừng nói:" Vâng, vâng, chuyện này khẳng định sẽ làm tốt."
_
_______
12:29"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất