Chương 2: Lấy Lòng Tin Của Quân Hàn Mặc
Lúc này Kiều Minh Vy thực tình không dám mở mắt ra. Chỉ sợ vừa mở mắt chào đón cô chính là một ánh mắt sắc lạnh, hận chỉ muốn đâm chết cô ngay tại chỗ mà thôi!
Cô nằm yên trong lồng ngực Quân Hàn Mặc, không khỏi nhớ lại kí ức kiếp trước của mình.
Bởi vì Kiều Trình- cũng chính là chú nuôi của cô, hắn ta là nam phản diện ở thế giới này, là lão đại của Bạch Long bang. Hắn lại yêu nữ chính Lộ Dư Hân sâu đậm. Vì yêu mà bất chấp tất cả, bắt nhốt cô ta ở bên cạnh mình.
Một người bệnh kiều như hắn lại nhận nuôi cô lúc cô mười hai tuổi. Cô xem hắn là tất cả. Cô yêu hắn như vậy, lại chỉ có thể đành lòng chôn chặt tình cảm của mình, nhìn hắn giam cầm người con gái khác.
Cô từng gặp qua Quân Hàn Mặc một lần. Tuy gương mặt hắn so ra đẹp trai, đầy sức cuốn hút hơn Kiều Trình. Hắn cái gì cũng không giống. Tính khí lại thâm trầm, âm hiểm nhưng trùng hợp lại có một nốt ruồi lệ ở nơi khóe mắt giống với Kiều Trình. Hai người đem hợp lại, hình ảnh dần trở nên giống nhau trong mắt cô.
Không biết từ lúc nào, cô đã thực sự đem hắn thành thế thân của Kiều Trình. Vì không có được Kiều Trình nên cô đành đánh chủ ý lên người Quân Hàn Mặc. Dựa vào đám đàn em của Kiều Trình mà thành công bắt được Quân Hàn Mặc giam giữ lại trong phòng ngủ của mình.
Nhưng cô lại không thể ngờ lại thân phận phía sau hắn quá khủng khiếp. Lão đại của Hắc Phong Bang- trùm Mafia khét tiếng không ai là không sợ.
Cô vậy mà bắt nhầm một gã đàn ông nguy hiểm. Còn đem hắn chơi đùa ở trong lòng bàn tay. Chả trách về sau lúc đánh tới đây, cô không tránh khỏi nằm trong tầm ngắm của hắn. Hắn muốn giết cô là chuyện rõ mồn một.
Mà hiện tại, cô lại may mắn được trở lại thời điểm này. Hắn là nam chính, sẽ không chết. Nhưng cô lại là người chết.
Vì để bảo toàn tính mạng, hiện tại chỉ còn cách đối xử tốt với hắn, từ từ thay đổi cách nhìn của hắn dành cho cô, sau đó tìm cớ thả hắn đi.
Cô còn phải trả thù đôi nam nữ đã đẩy cô ra làm lá chắn kia nữa!
Kiều Trình! Kiếp này tôi không ngu ngốc nữa! Sẽ không còn ngu ngốc yêu anh nữa! Tôi sẽ đòi lại những gì mà anh đã làm ở kiếp trước với tôi! Từng chút từng chút một dày vò, khiến cho anh đau khổ mới thôi!
Còn có Lộ Dư Hân. Tuy cô ta không trực tiếp đẩy cô lúc đó nhưng cô ta chính là nguyên nhân hại chết cô. Bề ngoài còn luôn tỏ ra cao thượng, yếu đuối. Một bộ dạng bạch liên hoa!
Kiều Minh Vy tôi sống lại rồi! Các người chuẩn bị đi xuống địa ngục đi!
Suy nghĩ của cô cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Cô từ từ mở mắt, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang nằm quay lưng về phía mình.
Kiều Minh Vy không thể nhìn thấy nét mặt của Quân Hàn Mặc, cho nên không rõ hiện tại anh ta đang ngủ hay đang thức. Cô khẽ động. Cả người ngồi dậy bước xuống giường.
Cô nhón chân cẩn thận vòng ra chỗ anh ta mà khẽ khàng quan sát. Cô mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình. Dáng vẻ của cô lúc này thật giống như đang lén lút làm việc xấu. Mà phải rồi! Bắt người giam giữ lại bằng xích còn không phải việc xấu sao?
Nhìn thấy hai mắt người đàn ông nhắm nghiền lại thì cô mới an tâm mà đặt gót xuống sàn, thở phào một hơi.
Cô đứng ở trước mặt anh ta, một khoảng cách rất gần. Cô khẽ gập người xuống, ghé sát mặt nhìn.
Quân Hàn Mặc có vẻ như là đang giả vờ ngủ. Bàn tay bị xích sắt trói của anh ta hơi nắm lại. Đôi lông mày khẽ nhướn.
Ở khoảng cách gần như này cô mới có thể tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt người đàn ông. Ừm! Quả thực là đẹp trai hơn Kiều Trình! Vậy mà trước đây cô mắt mù mới coi Quân Hàn Mặc thành thế thân cho một kẻ như Kiều Trình!
Ngẫm lại, Kiều Trình có tuổi gì mà so được với người đàn ông này cơ chứ!
Cô sớm đã nhìn ra là anh ta đang giả vờ ngủ. Nhưng cô lại không có ý định vạch trần.
Cô đứng thẳng người, đi đến bên một cái tủ mật mã ở góc phòng. Mở tủ ra lục tìm chìa khóa.
Sau khi cầm chiếc chìa khóa trên tay, cô mới đến bên Quân Hàn Mặc. Trầm ngâm một lúc nhìn anh ta rồi cúi xuống mở từng cái xích trên tay chân anh ta.
Quân Hàn Mặc còn đang khẽ nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng chửi cô là nữ nhân vô sỉ. Lại vì hành động bất ngờ này của cô làm cho giật mình, kinh hoàng một phen.
Cảm nhận tay chân mình được tự do, Quân Hàn Mặc nhắm mắt lại không khỏi khó hiểu.
Cô ta đây là lại muốn giở trò gì đây?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đập tan những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.
" Quân Hàn Mặc! Tôi sẽ sớm trả tự do cho anh! Chỉ là...bây giờ vẫn chưa phải lúc ".
Nói rồi, cô không để ý sắc thái biến đổi trên gương mặt hắn, quay người đi ra khỏi phòng khóa cửa ngoài lại.
Quân Hàn Mặc nghe được tiếng đóng cửa mới từ từ mở mắt nhìn ra hướng cửa. Hắn ngồi dậy, trong lòng bỗng trở nên phức tạp.
" Cô ta...cô ta định thả mình ra sao? Cô ta nói bây giờ chưa phải lúc...là có ý gì? Chẳng lẽ, cô ta không hề có ý muốn giam cầm mình. Mà là có nỗi khổ tâm gì sao? ".
Cô nằm yên trong lồng ngực Quân Hàn Mặc, không khỏi nhớ lại kí ức kiếp trước của mình.
Bởi vì Kiều Trình- cũng chính là chú nuôi của cô, hắn ta là nam phản diện ở thế giới này, là lão đại của Bạch Long bang. Hắn lại yêu nữ chính Lộ Dư Hân sâu đậm. Vì yêu mà bất chấp tất cả, bắt nhốt cô ta ở bên cạnh mình.
Một người bệnh kiều như hắn lại nhận nuôi cô lúc cô mười hai tuổi. Cô xem hắn là tất cả. Cô yêu hắn như vậy, lại chỉ có thể đành lòng chôn chặt tình cảm của mình, nhìn hắn giam cầm người con gái khác.
Cô từng gặp qua Quân Hàn Mặc một lần. Tuy gương mặt hắn so ra đẹp trai, đầy sức cuốn hút hơn Kiều Trình. Hắn cái gì cũng không giống. Tính khí lại thâm trầm, âm hiểm nhưng trùng hợp lại có một nốt ruồi lệ ở nơi khóe mắt giống với Kiều Trình. Hai người đem hợp lại, hình ảnh dần trở nên giống nhau trong mắt cô.
Không biết từ lúc nào, cô đã thực sự đem hắn thành thế thân của Kiều Trình. Vì không có được Kiều Trình nên cô đành đánh chủ ý lên người Quân Hàn Mặc. Dựa vào đám đàn em của Kiều Trình mà thành công bắt được Quân Hàn Mặc giam giữ lại trong phòng ngủ của mình.
Nhưng cô lại không thể ngờ lại thân phận phía sau hắn quá khủng khiếp. Lão đại của Hắc Phong Bang- trùm Mafia khét tiếng không ai là không sợ.
Cô vậy mà bắt nhầm một gã đàn ông nguy hiểm. Còn đem hắn chơi đùa ở trong lòng bàn tay. Chả trách về sau lúc đánh tới đây, cô không tránh khỏi nằm trong tầm ngắm của hắn. Hắn muốn giết cô là chuyện rõ mồn một.
Mà hiện tại, cô lại may mắn được trở lại thời điểm này. Hắn là nam chính, sẽ không chết. Nhưng cô lại là người chết.
Vì để bảo toàn tính mạng, hiện tại chỉ còn cách đối xử tốt với hắn, từ từ thay đổi cách nhìn của hắn dành cho cô, sau đó tìm cớ thả hắn đi.
Cô còn phải trả thù đôi nam nữ đã đẩy cô ra làm lá chắn kia nữa!
Kiều Trình! Kiếp này tôi không ngu ngốc nữa! Sẽ không còn ngu ngốc yêu anh nữa! Tôi sẽ đòi lại những gì mà anh đã làm ở kiếp trước với tôi! Từng chút từng chút một dày vò, khiến cho anh đau khổ mới thôi!
Còn có Lộ Dư Hân. Tuy cô ta không trực tiếp đẩy cô lúc đó nhưng cô ta chính là nguyên nhân hại chết cô. Bề ngoài còn luôn tỏ ra cao thượng, yếu đuối. Một bộ dạng bạch liên hoa!
Kiều Minh Vy tôi sống lại rồi! Các người chuẩn bị đi xuống địa ngục đi!
Suy nghĩ của cô cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Cô từ từ mở mắt, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang nằm quay lưng về phía mình.
Kiều Minh Vy không thể nhìn thấy nét mặt của Quân Hàn Mặc, cho nên không rõ hiện tại anh ta đang ngủ hay đang thức. Cô khẽ động. Cả người ngồi dậy bước xuống giường.
Cô nhón chân cẩn thận vòng ra chỗ anh ta mà khẽ khàng quan sát. Cô mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình. Dáng vẻ của cô lúc này thật giống như đang lén lút làm việc xấu. Mà phải rồi! Bắt người giam giữ lại bằng xích còn không phải việc xấu sao?
Nhìn thấy hai mắt người đàn ông nhắm nghiền lại thì cô mới an tâm mà đặt gót xuống sàn, thở phào một hơi.
Cô đứng ở trước mặt anh ta, một khoảng cách rất gần. Cô khẽ gập người xuống, ghé sát mặt nhìn.
Quân Hàn Mặc có vẻ như là đang giả vờ ngủ. Bàn tay bị xích sắt trói của anh ta hơi nắm lại. Đôi lông mày khẽ nhướn.
Ở khoảng cách gần như này cô mới có thể tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt người đàn ông. Ừm! Quả thực là đẹp trai hơn Kiều Trình! Vậy mà trước đây cô mắt mù mới coi Quân Hàn Mặc thành thế thân cho một kẻ như Kiều Trình!
Ngẫm lại, Kiều Trình có tuổi gì mà so được với người đàn ông này cơ chứ!
Cô sớm đã nhìn ra là anh ta đang giả vờ ngủ. Nhưng cô lại không có ý định vạch trần.
Cô đứng thẳng người, đi đến bên một cái tủ mật mã ở góc phòng. Mở tủ ra lục tìm chìa khóa.
Sau khi cầm chiếc chìa khóa trên tay, cô mới đến bên Quân Hàn Mặc. Trầm ngâm một lúc nhìn anh ta rồi cúi xuống mở từng cái xích trên tay chân anh ta.
Quân Hàn Mặc còn đang khẽ nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng chửi cô là nữ nhân vô sỉ. Lại vì hành động bất ngờ này của cô làm cho giật mình, kinh hoàng một phen.
Cảm nhận tay chân mình được tự do, Quân Hàn Mặc nhắm mắt lại không khỏi khó hiểu.
Cô ta đây là lại muốn giở trò gì đây?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đập tan những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.
" Quân Hàn Mặc! Tôi sẽ sớm trả tự do cho anh! Chỉ là...bây giờ vẫn chưa phải lúc ".
Nói rồi, cô không để ý sắc thái biến đổi trên gương mặt hắn, quay người đi ra khỏi phòng khóa cửa ngoài lại.
Quân Hàn Mặc nghe được tiếng đóng cửa mới từ từ mở mắt nhìn ra hướng cửa. Hắn ngồi dậy, trong lòng bỗng trở nên phức tạp.
" Cô ta...cô ta định thả mình ra sao? Cô ta nói bây giờ chưa phải lúc...là có ý gì? Chẳng lẽ, cô ta không hề có ý muốn giam cầm mình. Mà là có nỗi khổ tâm gì sao? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất