Chương 5
Sáng sớm tinh mơ Hoàng Thiên Bá giật mình tỉnh dậy sau một đêm ngủ bên cạnh Uẩn Đồng. Tầm mắt hắn quan sát trên người Uẩn Đồng, mồ hôi ướt cả người. Hoàng Thiên Bá lục tủ tìm đồ thay cho cậu. Mở tủ đồ ra Hoàng Thiên Bá hơi bị bất ngờ vì Uẩn Đồng chỉ có vài bộ đồ đơn giản, lâu nay hắn cũng không để ý cho lắm, tâm trí chỉ lo trêu chọc nên cũng quên mất chuyện này.
Hắn lấy đại một bộ thay cho Uẩn Đồng, bé con của hắn còn mệt nên ngủ rất say, trên giường có người con trai 15 tuổi thay đồ cho một đứa bé 8 tuổi rất dịu dàng. Thay đồ xong Hoàng Thiên Bá đi xuống nhà kêu người nấu cháo cho Uẩn Đồng, người bệnh vẫn chưa khỏi nên hắn gọi điện đến trường cả hai xin nghỉ vài hôm.
Hoàng Thiên Bá đem cháo lên thổi nguội đợi Uẩn Đồng thức giấc, hắn sờ chiếc trán nhỏ kiểm tra một chút.
"Hạ sốt rồi, may quá."
Uẩn Đồng lờ đờ tỉnh dậy, cứ nghĩ bé con mở mắt ra thấy hắn sẽ rất vui. Nào ngờ cậu mở mắt nhìn Hoàng Thiên Bá một cái rồi chui rúc vào chăn ngủ tiếp.
Hắn có chút bất lực, rõ ràng Hoàng Thiên Bá hắn mới là cậu chủ của cái nhà này mà hắn phải ngồi đây đợi cái người này tỉnh dậy để săn sóc, đã vậy người này đến khi mở mắt cũng chỉ đặc ân nhìn hắn chỉ có một cái.
"Uẩn Đồng, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp được không?" Hắn ôn nhu gọi người.
Bé con mệt mỏi không quan tâm chỉ muốn nằm. Hoàng Thiên Bá bị chọc giận, hắn bực bội lên tiếng.
"Em không dậy anh sẽ tét mông em ngay lập tức."
Giật mình tỉnh dậy, Uẩn Đồng biết chưa bao giờ Hoàng Thiên Bá động tay động chân với cậu cả nhưng nghe giọng hắn là cậu biết hắn đang bực bội rồi.
"Cậu chủ, em mệt." Bé con vì sợ hắn giận nên dùng chiêu nhõng nhẽo để xoa dịu cơn bực bội của người kia.
Hoàng Thiên Bá ăn phải quả ngọt nên mềm lòng, hắn bế gọn Uẩn Đồng đi vào nhà vệ sinh, bé con 8 tuổi chiều cao khiêm tốn, chân không với tới bồn đánh răng, mọi khi đều là bé con tự bắt ghế lên để vệ sinh cá nhân, hôm nay có cậu chủ bế lên khiến Uẩn Đồng thích thú vô cùng.
Vệ sinh cá nhân xong hắn bế Uẩn Đồng trở về giường, từ đầu đến cuối chân Uẩn Đồng không hề chạm đất.
"Tóc mái em hơi dài, để anh buộc lên cho mát. Đợi em đỡ mệt anh sẽ cắt tóc cho em."
Buộc gọn tóc mái lên, Hoàng Thiên Bá cho Uẩn Đồng ăn cháo uống thuốc, lâu lâu lại lau miệng trò chuyện với Uẩn Đồng.
"Ăn xong anh dẫn em đi mua đồ mới."
"Đến tết mới mua đồ mới chứ? Đã tết đâu?"
"Uẩn Đồng." Cái miệng nhỏ này không trả treo với hắn là không chịu được.
"Dạ."
Ăn xong, Hoàng Thiên Bá mặc áo khoác vào cho Uẩn Đồng rồi dẫn cậu đi mua đồ. Tay hắn lớn nắm tay bé con nhỏ xíu đi dạo khắp nơi mua đồ.
Đi vào nhiều cửa hàng, hắn không thấy có cái nào là hắn vừa ý cả, cái này vải thô, cái này màu không đẹp, cái kia vải mỏng, rất nhiều lí do. Uẩn Đồng không ý kiến nhưng hắn lại rất kén chọn đồ thay Uẩn Đồng.
Chọn đồ mãi mới xong, cả hai cùng về, người con trai cao nổi trội tay nắm đứa trẻ đi vào nhà. Vừa chạy về Uẩn Đồng lon ton chạy vào hí hửng vì thấy nhà mình sao có mấy người lạ đông thế kia, Hoàng Thiên Bá cầm đồ đi phía sau.
"Quản gia, chuyện gì?"
"Dạ họ làm lại cửa cho cậu chủ. Lúc tối mưa lớn nên họ dời lại sáng nay." Quản gia báo cáo.
"Được rồi."
Uẩn Đồng nghe chuyện liền chạy nhanh lên phòng Hoàng Thiên Bá, nghe cái gì mới là rất hứng thú. Cái miệng cứ cảm thán không ngừng.
" Xem... Phòng cậu chủ có cửa mới rồi này. Đẹp thật, thích quá đi mất."
Thay cửa mới. Bình thường là nó mở ra ngoài bây giờ nó mở vô trong. Hoàng Thiên Bá yên tâm không lo Uẩn Đồng bị cửa đập vào đầu nữa rồi. Uẩn Đồng thích thú cứ đu cái cửa phòng của Hoàng Thiên Bá mà nghịch hệt như chú mèo nhỏ leo cây.
Những điều mới lạ rất dễ thu hút trẻ nhỏ. Đứa trẻ nhà hắn cũng vậy, Hoàng Thiên Bá đang học bài, Uẩn Đồng lại mở cửa ló đầu vào gọi.
"Cậu chủ ơi?"
Hắn quay ra là Uẩn Đồng lại đóng cửa lại, cứ liên tục vài lần. "Cách" Tiếng mở cửa vang lên.
"Cậu chủ ơi?"
Lại đóng cửa lại, Hoàng Thiên Bá bất lực vô cùng. Hắn mở cửa ra. Thấy Uẩn Đồng theo quán tính đang ôm đầu che chắn, đó là phản xạ của cậu mỗi khi hắn mở cửa, cậu sợ đụng đầu. Hoàng Thiên Bá ngồi xuống gở cái bàn tay bé tí của mèo nhỏ ra.
"Không đụng đầu nữa, gọi anh có chuyện gì?"
Mèo nhỏ bỏ tay ra nhoẻn miệng cười. "Em chán, gọi chơi thôi."
"Hửm? Học bài chưa?"
"Dạ hôm nay nghỉ nên không cần làm bài tập ạ." Bé lễ phép trả lời.
"Sao không đi chỗ khác mà chơi, ở đây nghịch rồi lỡ ngã thì phải làm thế nào?"
"Em không ai chơi, có mỗi cậu chủ mà cậu chủ cũng bận rộn. Thật chán."
Uẩn Đồng thở dài bĩu môi ra vẻ chán nản, Hoàng Thiên Bá cười đẹp đẽ lắc đầu, trẻ con đúng là trẻ con. Hắn là đang học điều hành quản lý công ty.
"Nếu em buồn thì em cứ đem đồ chơi qua đây chơi với anh, đừng ở đây nghịch kẽo ngã." Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, tóc cũng được hắn cắt gọn gàng thật đáng yêu.
"Dạ."
Được hắn cho phép, Uẩn Đồng vui vẻ chạy ngay về phòng gom đồ chơi qua phòng Hoàng Thiên Bá, cậu bé mang hết tất cả dồn hết lên giường, leo lên giường của hắn. Nhưng mà cái giường của hắn cao khiến Uẩn Đồng leo lên cũng khó khăn.
Hoàng Thiên Bá ngồi nhìn cũng buồn cười, đi đến bế Uẩn Đồng nhỏ lên giường .
"Cảm ơn cậu chủ."
"Chơi ngoan, anh còn phải học. Đừng quậy."
"Dạ."
Uẩn Đồng ngồi giữa đống đồ chơi, lâu lâu Hoàng Thiên Bá lại ngoáy ra sau nhìn.
"Đáng yêu thật." Hắn mỉm cười nói.
Chơi chán, Uẩn Đồng hiểu chuyện ngoan ngoãn nằm xuống không làm phiền Hoàng Thiên Bá học, tay ôm con gấu nhỏ nằm nhìn bóng lưng của cậu chủ, được một chốc chìm vào giấc ngủ. Hoàng Thiên Bá quay sang phì cười, môi nhỏ chu chu ra, ngón tay cho cả vào miệng mà ngậm, còn tay kia ôm con gấu, cái chân ngắn ngủn thì gác lên gối ôm, dáng ngủ siêu cấp đáng yêu khiến lòng hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Hoàng Thiên Bá nhẹ nhàng đứng dậy đi lại giường lấy tay Uẩn Đồng ra khỏi miệng, dùng khăn giấy lau sạch nước trên tay rồi chỉnh lại người cho bé con ngủ thoả mái, đắp chăn cho mèo nhỏ để cậu ngủ ở phòng hắn không có ý định đưa người trở về phòng.
Hắn định là sẽ học tiếp nhưng nhìn lại đã 1 giờ sáng mất rồi, thôi thì Hoàng Thiên Bá hắn cũng đành ngủ, nhìn con người này hắn chẳng học hành gì vào được. Hắn mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Uẩn Đồng, ôm bé con của hắn vào lòng. Nhìn cái môi nhỏ đang chu ra, Hoàng Thiên Bá hông chịu nổi mà cúi xuống hôn lên chỉ là đơn giản môi chạm môi, đôi môi mềm mại lại thơm mùi sữa.
Hoàng Thiên Bá không kiềm được lòng mà đem cắn một cái cho thoả mãn, biết là đang hôn lén nhưng mà hắn không kiềm chế được cảm xúc. Vì Uẩn Đồng còn nhỏ không thể làm gì quá đáng, thôi thì cắn cho thoả lòng vậy. Cứ xem như là trừng phạt vì tội làm hắn phân tâm không học được.
Mong là bé con sẽ không đau khi bị hắn cắn. Vì Uẩn Đồng mà hắn chuyển sang tuổi cẩu mất rồi, biết cắn người từ khi nào không hay.
"Đợi em lớn đi rồi xem anh sẽ làm gì em nhé, mèo nhỏ."
Hắn lấy đại một bộ thay cho Uẩn Đồng, bé con của hắn còn mệt nên ngủ rất say, trên giường có người con trai 15 tuổi thay đồ cho một đứa bé 8 tuổi rất dịu dàng. Thay đồ xong Hoàng Thiên Bá đi xuống nhà kêu người nấu cháo cho Uẩn Đồng, người bệnh vẫn chưa khỏi nên hắn gọi điện đến trường cả hai xin nghỉ vài hôm.
Hoàng Thiên Bá đem cháo lên thổi nguội đợi Uẩn Đồng thức giấc, hắn sờ chiếc trán nhỏ kiểm tra một chút.
"Hạ sốt rồi, may quá."
Uẩn Đồng lờ đờ tỉnh dậy, cứ nghĩ bé con mở mắt ra thấy hắn sẽ rất vui. Nào ngờ cậu mở mắt nhìn Hoàng Thiên Bá một cái rồi chui rúc vào chăn ngủ tiếp.
Hắn có chút bất lực, rõ ràng Hoàng Thiên Bá hắn mới là cậu chủ của cái nhà này mà hắn phải ngồi đây đợi cái người này tỉnh dậy để săn sóc, đã vậy người này đến khi mở mắt cũng chỉ đặc ân nhìn hắn chỉ có một cái.
"Uẩn Đồng, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp được không?" Hắn ôn nhu gọi người.
Bé con mệt mỏi không quan tâm chỉ muốn nằm. Hoàng Thiên Bá bị chọc giận, hắn bực bội lên tiếng.
"Em không dậy anh sẽ tét mông em ngay lập tức."
Giật mình tỉnh dậy, Uẩn Đồng biết chưa bao giờ Hoàng Thiên Bá động tay động chân với cậu cả nhưng nghe giọng hắn là cậu biết hắn đang bực bội rồi.
"Cậu chủ, em mệt." Bé con vì sợ hắn giận nên dùng chiêu nhõng nhẽo để xoa dịu cơn bực bội của người kia.
Hoàng Thiên Bá ăn phải quả ngọt nên mềm lòng, hắn bế gọn Uẩn Đồng đi vào nhà vệ sinh, bé con 8 tuổi chiều cao khiêm tốn, chân không với tới bồn đánh răng, mọi khi đều là bé con tự bắt ghế lên để vệ sinh cá nhân, hôm nay có cậu chủ bế lên khiến Uẩn Đồng thích thú vô cùng.
Vệ sinh cá nhân xong hắn bế Uẩn Đồng trở về giường, từ đầu đến cuối chân Uẩn Đồng không hề chạm đất.
"Tóc mái em hơi dài, để anh buộc lên cho mát. Đợi em đỡ mệt anh sẽ cắt tóc cho em."
Buộc gọn tóc mái lên, Hoàng Thiên Bá cho Uẩn Đồng ăn cháo uống thuốc, lâu lâu lại lau miệng trò chuyện với Uẩn Đồng.
"Ăn xong anh dẫn em đi mua đồ mới."
"Đến tết mới mua đồ mới chứ? Đã tết đâu?"
"Uẩn Đồng." Cái miệng nhỏ này không trả treo với hắn là không chịu được.
"Dạ."
Ăn xong, Hoàng Thiên Bá mặc áo khoác vào cho Uẩn Đồng rồi dẫn cậu đi mua đồ. Tay hắn lớn nắm tay bé con nhỏ xíu đi dạo khắp nơi mua đồ.
Đi vào nhiều cửa hàng, hắn không thấy có cái nào là hắn vừa ý cả, cái này vải thô, cái này màu không đẹp, cái kia vải mỏng, rất nhiều lí do. Uẩn Đồng không ý kiến nhưng hắn lại rất kén chọn đồ thay Uẩn Đồng.
Chọn đồ mãi mới xong, cả hai cùng về, người con trai cao nổi trội tay nắm đứa trẻ đi vào nhà. Vừa chạy về Uẩn Đồng lon ton chạy vào hí hửng vì thấy nhà mình sao có mấy người lạ đông thế kia, Hoàng Thiên Bá cầm đồ đi phía sau.
"Quản gia, chuyện gì?"
"Dạ họ làm lại cửa cho cậu chủ. Lúc tối mưa lớn nên họ dời lại sáng nay." Quản gia báo cáo.
"Được rồi."
Uẩn Đồng nghe chuyện liền chạy nhanh lên phòng Hoàng Thiên Bá, nghe cái gì mới là rất hứng thú. Cái miệng cứ cảm thán không ngừng.
" Xem... Phòng cậu chủ có cửa mới rồi này. Đẹp thật, thích quá đi mất."
Thay cửa mới. Bình thường là nó mở ra ngoài bây giờ nó mở vô trong. Hoàng Thiên Bá yên tâm không lo Uẩn Đồng bị cửa đập vào đầu nữa rồi. Uẩn Đồng thích thú cứ đu cái cửa phòng của Hoàng Thiên Bá mà nghịch hệt như chú mèo nhỏ leo cây.
Những điều mới lạ rất dễ thu hút trẻ nhỏ. Đứa trẻ nhà hắn cũng vậy, Hoàng Thiên Bá đang học bài, Uẩn Đồng lại mở cửa ló đầu vào gọi.
"Cậu chủ ơi?"
Hắn quay ra là Uẩn Đồng lại đóng cửa lại, cứ liên tục vài lần. "Cách" Tiếng mở cửa vang lên.
"Cậu chủ ơi?"
Lại đóng cửa lại, Hoàng Thiên Bá bất lực vô cùng. Hắn mở cửa ra. Thấy Uẩn Đồng theo quán tính đang ôm đầu che chắn, đó là phản xạ của cậu mỗi khi hắn mở cửa, cậu sợ đụng đầu. Hoàng Thiên Bá ngồi xuống gở cái bàn tay bé tí của mèo nhỏ ra.
"Không đụng đầu nữa, gọi anh có chuyện gì?"
Mèo nhỏ bỏ tay ra nhoẻn miệng cười. "Em chán, gọi chơi thôi."
"Hửm? Học bài chưa?"
"Dạ hôm nay nghỉ nên không cần làm bài tập ạ." Bé lễ phép trả lời.
"Sao không đi chỗ khác mà chơi, ở đây nghịch rồi lỡ ngã thì phải làm thế nào?"
"Em không ai chơi, có mỗi cậu chủ mà cậu chủ cũng bận rộn. Thật chán."
Uẩn Đồng thở dài bĩu môi ra vẻ chán nản, Hoàng Thiên Bá cười đẹp đẽ lắc đầu, trẻ con đúng là trẻ con. Hắn là đang học điều hành quản lý công ty.
"Nếu em buồn thì em cứ đem đồ chơi qua đây chơi với anh, đừng ở đây nghịch kẽo ngã." Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, tóc cũng được hắn cắt gọn gàng thật đáng yêu.
"Dạ."
Được hắn cho phép, Uẩn Đồng vui vẻ chạy ngay về phòng gom đồ chơi qua phòng Hoàng Thiên Bá, cậu bé mang hết tất cả dồn hết lên giường, leo lên giường của hắn. Nhưng mà cái giường của hắn cao khiến Uẩn Đồng leo lên cũng khó khăn.
Hoàng Thiên Bá ngồi nhìn cũng buồn cười, đi đến bế Uẩn Đồng nhỏ lên giường .
"Cảm ơn cậu chủ."
"Chơi ngoan, anh còn phải học. Đừng quậy."
"Dạ."
Uẩn Đồng ngồi giữa đống đồ chơi, lâu lâu Hoàng Thiên Bá lại ngoáy ra sau nhìn.
"Đáng yêu thật." Hắn mỉm cười nói.
Chơi chán, Uẩn Đồng hiểu chuyện ngoan ngoãn nằm xuống không làm phiền Hoàng Thiên Bá học, tay ôm con gấu nhỏ nằm nhìn bóng lưng của cậu chủ, được một chốc chìm vào giấc ngủ. Hoàng Thiên Bá quay sang phì cười, môi nhỏ chu chu ra, ngón tay cho cả vào miệng mà ngậm, còn tay kia ôm con gấu, cái chân ngắn ngủn thì gác lên gối ôm, dáng ngủ siêu cấp đáng yêu khiến lòng hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Hoàng Thiên Bá nhẹ nhàng đứng dậy đi lại giường lấy tay Uẩn Đồng ra khỏi miệng, dùng khăn giấy lau sạch nước trên tay rồi chỉnh lại người cho bé con ngủ thoả mái, đắp chăn cho mèo nhỏ để cậu ngủ ở phòng hắn không có ý định đưa người trở về phòng.
Hắn định là sẽ học tiếp nhưng nhìn lại đã 1 giờ sáng mất rồi, thôi thì Hoàng Thiên Bá hắn cũng đành ngủ, nhìn con người này hắn chẳng học hành gì vào được. Hắn mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Uẩn Đồng, ôm bé con của hắn vào lòng. Nhìn cái môi nhỏ đang chu ra, Hoàng Thiên Bá hông chịu nổi mà cúi xuống hôn lên chỉ là đơn giản môi chạm môi, đôi môi mềm mại lại thơm mùi sữa.
Hoàng Thiên Bá không kiềm được lòng mà đem cắn một cái cho thoả mãn, biết là đang hôn lén nhưng mà hắn không kiềm chế được cảm xúc. Vì Uẩn Đồng còn nhỏ không thể làm gì quá đáng, thôi thì cắn cho thoả lòng vậy. Cứ xem như là trừng phạt vì tội làm hắn phân tâm không học được.
Mong là bé con sẽ không đau khi bị hắn cắn. Vì Uẩn Đồng mà hắn chuyển sang tuổi cẩu mất rồi, biết cắn người từ khi nào không hay.
"Đợi em lớn đi rồi xem anh sẽ làm gì em nhé, mèo nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất