[Tn70] Xuyên Thành Cô Gái Nhỏ Đáng Thương, Tôi Cưới Thiếu Gia Đại Viện
Chương 28:
Vừa đến cửa, như nhớ ra điều gì, cô quay lại gọi Thẩm Đông, người đang đứng ngây ra như phỗng:
"Ngươi theo ta ra ngoài."
Có vẻ cô đã đánh giá quá thấp thằng nhóc này. Thẩm Đông tuy không tệ hơn Thẩm Thu là bao, nhưng hắn lại thuộc dạng xảo quyệt, rất hợp với tính cách của cô, chỉ có điều còn chưa biết nghe lời.
Nhưng không sao, trẻ con không nghe lời thì cần được dạy bảo, và Thẩm Hạ có rất nhiều cách để trị loại như Thẩm Đông.
Thẩm Đông nghe giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hạ, cảm thấy bất an, trong lòng không ngừng xoay mưu tính kế, liếc nhìn Thẩm Thu đang ngoan ngoãn nằm trên giường đất, bỗng dưng cảm thấy mông mình cũng căng thẳng.
Thấy Thẩm Hạ đã ra tới ngoài cửa, hắn không dám chần chừ, vội vàng bước theo, trong lòng đầy lo lắng.
Thẩm Hạ đi đến giữa sân thì dừng lại, liếc nhìn Thẩm Xuân đang bận rộn trong bếp, sau đó xoay người, cười như không cười nhìn thẳng vào Thẩm Đông. Cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Đông bị ánh mắt của Thẩm Hạ nhìn chằm chằm đến phát run, cảm giác như mình là con mồi đang bị săn đuổi. Trong lòng hoang mang lo sợ, giữa cái nóng bức của mùa hè mà hắn vẫn rùng mình, giọng run run hỏi:
“Nhị... Nhị tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Thấy Thẩm Đông cuối cùng cũng mở miệng, Thẩm Hạ thầm khen ngợi trong lòng. Thằng nhóc này chịu đựng cũng không tệ, có thể trụ vững hai phút trước ánh mắt của mình, mạnh hơn hẳn tên Thẩm Thu yếu đuối kia.
Nụ cười trên môi Thẩm Hạ dần tắt, đôi mắt liếc qua sân sau, cô nhìn thấy vài con chim sẻ đậu trên cây hạnh, lông mày khẽ nhướn lên, dường như đã nghĩ ra cách để "dạy bảo" Thẩm Đông.
Giọng cô lạnh lùng nói:
“Ngươi theo ta!”
Thẩm Đông không dám từ chối, vội vã theo sau Thẩm Hạ, bước chân không ngừng.
Khi đi ngang qua nhà kho, Thẩm Hạ dừng lại, liếc nhìn vào bên trong rồi bước vào, để lại Thẩm Đông đứng bất an bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, cô trở ra với một cây gậy gỗ thô to bằng ngón cái của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy cây gậy, ánh mắt Thẩm Đông run rẩy, bước chân không tự chủ mà lùi lại một chút.
Thẩm Hạ nhìn thấy sự lo sợ của Thẩm Đông, khẽ cười một tiếng, rồi trước mặt hắn, cô bẻ gãy cây gậy, chỉ giữ lại phần sau có mấu gồ ghề.
“Đi theo!” Cô ra lệnh rồi cầm cây gậy ngắn còn lại tiếp tục đi về phía sân sau.
Thẩm Đông thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa mới tưởng Thẩm Hạ định dùng cây gậy đó để đánh hắn. Cảm ơn trời đất, may mà không phải.
Nhìn Thẩm Hạ đã đi xa, hắn vỗ vỗ ngực, trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn, rồi nhanh chóng chạy theo sau.
Thẩm Hạ đi thẳng đến gốc cây hạnh, ngước đầu nhìn mấy con chim sẻ ríu rít trên cây, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, tự nhủ rằng hy vọng kỹ năng của mình vẫn còn tốt.
Khi còn nhỏ, cô khá nghịch ngợm, thường cùng mấy cậu bé trong làng đi đào trứng chim và bắn chim bằng ná, kỹ năng bắn khá tốt, từng được ông nội dạy võ của cô khen ngợi. Cô không biết sau bao nhiêu năm, kỹ năng ấy có còn như xưa không.
Thẩm Hạ duỗi tay tháo sợi dây buộc tóc cột bím tóc của mình, đó là loại dây buộc tóc kiểu cũ, co dãn không tốt lắm nhưng có thể dùng tạm. Cô dùng nhánh gậy gỗ và dây buộc tóc chế tạo một chiếc ná đơn giản, thử cảm giác trong tay, tuy không bằng lúc nhỏ, nhưng vẫn dùng được.
Ánh mắt Thẩm Hạ lướt qua mặt đất, nhặt lên một quả hạnh xanh rơi dưới gốc cây. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Đông, cô nhắm chuẩn mục tiêu trên cây và bắn. Chẳng bao lâu sau, một vật từ trên cây rơi xuống, lũ chim sẻ trên cây cũng hoảng hốt bay đi tán loạn.
"Ngươi theo ta ra ngoài."
Có vẻ cô đã đánh giá quá thấp thằng nhóc này. Thẩm Đông tuy không tệ hơn Thẩm Thu là bao, nhưng hắn lại thuộc dạng xảo quyệt, rất hợp với tính cách của cô, chỉ có điều còn chưa biết nghe lời.
Nhưng không sao, trẻ con không nghe lời thì cần được dạy bảo, và Thẩm Hạ có rất nhiều cách để trị loại như Thẩm Đông.
Thẩm Đông nghe giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hạ, cảm thấy bất an, trong lòng không ngừng xoay mưu tính kế, liếc nhìn Thẩm Thu đang ngoan ngoãn nằm trên giường đất, bỗng dưng cảm thấy mông mình cũng căng thẳng.
Thấy Thẩm Hạ đã ra tới ngoài cửa, hắn không dám chần chừ, vội vàng bước theo, trong lòng đầy lo lắng.
Thẩm Hạ đi đến giữa sân thì dừng lại, liếc nhìn Thẩm Xuân đang bận rộn trong bếp, sau đó xoay người, cười như không cười nhìn thẳng vào Thẩm Đông. Cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Đông bị ánh mắt của Thẩm Hạ nhìn chằm chằm đến phát run, cảm giác như mình là con mồi đang bị săn đuổi. Trong lòng hoang mang lo sợ, giữa cái nóng bức của mùa hè mà hắn vẫn rùng mình, giọng run run hỏi:
“Nhị... Nhị tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Thấy Thẩm Đông cuối cùng cũng mở miệng, Thẩm Hạ thầm khen ngợi trong lòng. Thằng nhóc này chịu đựng cũng không tệ, có thể trụ vững hai phút trước ánh mắt của mình, mạnh hơn hẳn tên Thẩm Thu yếu đuối kia.
Nụ cười trên môi Thẩm Hạ dần tắt, đôi mắt liếc qua sân sau, cô nhìn thấy vài con chim sẻ đậu trên cây hạnh, lông mày khẽ nhướn lên, dường như đã nghĩ ra cách để "dạy bảo" Thẩm Đông.
Giọng cô lạnh lùng nói:
“Ngươi theo ta!”
Thẩm Đông không dám từ chối, vội vã theo sau Thẩm Hạ, bước chân không ngừng.
Khi đi ngang qua nhà kho, Thẩm Hạ dừng lại, liếc nhìn vào bên trong rồi bước vào, để lại Thẩm Đông đứng bất an bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, cô trở ra với một cây gậy gỗ thô to bằng ngón cái của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy cây gậy, ánh mắt Thẩm Đông run rẩy, bước chân không tự chủ mà lùi lại một chút.
Thẩm Hạ nhìn thấy sự lo sợ của Thẩm Đông, khẽ cười một tiếng, rồi trước mặt hắn, cô bẻ gãy cây gậy, chỉ giữ lại phần sau có mấu gồ ghề.
“Đi theo!” Cô ra lệnh rồi cầm cây gậy ngắn còn lại tiếp tục đi về phía sân sau.
Thẩm Đông thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa mới tưởng Thẩm Hạ định dùng cây gậy đó để đánh hắn. Cảm ơn trời đất, may mà không phải.
Nhìn Thẩm Hạ đã đi xa, hắn vỗ vỗ ngực, trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn, rồi nhanh chóng chạy theo sau.
Thẩm Hạ đi thẳng đến gốc cây hạnh, ngước đầu nhìn mấy con chim sẻ ríu rít trên cây, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, tự nhủ rằng hy vọng kỹ năng của mình vẫn còn tốt.
Khi còn nhỏ, cô khá nghịch ngợm, thường cùng mấy cậu bé trong làng đi đào trứng chim và bắn chim bằng ná, kỹ năng bắn khá tốt, từng được ông nội dạy võ của cô khen ngợi. Cô không biết sau bao nhiêu năm, kỹ năng ấy có còn như xưa không.
Thẩm Hạ duỗi tay tháo sợi dây buộc tóc cột bím tóc của mình, đó là loại dây buộc tóc kiểu cũ, co dãn không tốt lắm nhưng có thể dùng tạm. Cô dùng nhánh gậy gỗ và dây buộc tóc chế tạo một chiếc ná đơn giản, thử cảm giác trong tay, tuy không bằng lúc nhỏ, nhưng vẫn dùng được.
Ánh mắt Thẩm Hạ lướt qua mặt đất, nhặt lên một quả hạnh xanh rơi dưới gốc cây. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Đông, cô nhắm chuẩn mục tiêu trên cây và bắn. Chẳng bao lâu sau, một vật từ trên cây rơi xuống, lũ chim sẻ trên cây cũng hoảng hốt bay đi tán loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất