Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 9:
Tạ Vân Vận liếc mắt nhìn đứa cháu gái vô tâm vô phế, sau đó nói với Hứa Thảo Nha bên cạnh: “Thảo Nha, con xem này, sủi cảo phải gói như thế này, phải bóp chặt như thế này thì lúc luộc mới không bị bung ra.”
Vừa nói, bà vừa chỉ bảo tỉ mỉ cho Hứa Thảo Nha cách gói sủi cảo.
“Thảo Nha, đây là nhà của con, sau này có gì không hiểu thì cứ nói, đừng có giữ trong lòng.” Cố Trọng Sơn thở dài một tiếng, dừng động tác trên tay, nói.
“Vâng.” Hứa Thảo Nha đỏ hoe mắt, gật đầu.
Nhìn Hứa Thảo Nha đáng thương, Cố Hi Lệ há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Thầy giáo nói, trên đời này có rất nhiều người sống rất khó, cô ấy không ngờ, Hứa Thảo Nha lại chưa từng được ăn sủi cảo, haiz…
Sủi cảo vừa mới được cho vào nồi, Trương Mỹ Lan và vợ chồng Cố Hi Mỹ cười rạng rỡ bước vào nhà, chồng của chị ấy là Ngô Đông Bình là người thành phố Hải Thị, hiện đang làm kỹ thuật viên ở nhà máy gang thép thành phố Bắc Kinh, năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn anh cả Cố Hi Thần một tuổi.
Anh ấy có nước da trắng trẻo, đeo một cặp kính, dáng người cao gáy, nhìn có vẻ rất nho nhã.
Cố Hi Mỹ mua hai túi sữa bột, nói là để bồi bổ cho Hứa Thảo Nha, bảo cô đừng tiếc rẻ mà không dám uống.
Vừa nói, Cố Hi Mỹ vừa đưa tay xoa xoa bụng Hứa Thảo Nha, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Cô kết hôn với Ngô Đông Bình đã được hơn ba năm rồi, mẹ chồng giục đến nỗi ruột gan cô như lửa đốt, vợ chồng cô cũng thường xuyên cố gắng, nhưng vẫn không thể nào mang thai được.
Hai người còn đặc biệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng đều không có vấn đề gì.
Haiz…
Trương Mỹ Lan lấy lọ kem bôi mặt mà bà đã nói lúc sáng ra, đây là do chính tay bà pha chế, toàn là những thứ không có giá trị gì, không thơm bằng kem dưỡng da, nhưng mà thiết thực, những cô y tá thích làm đẹp ở bệnh viện đều thích dùng, nghe nói còn có tác dụng làm trắng da nữa.
Hứa Thảo Nha lo lắng nhất là làn da đen sạm của mình.
Thật ra người cô cũng không đen lắm, chỉ là những chỗ phơi nắng nhiều nên mới đen thui như vậy, Cố Hi Lệ nói cứ che chắn cẩn thận, biết đâu lại trắng trở lại được.
“Lọ to thế này đủ cho con dùng mấy tháng rồi, hết thì nói với bác.” Trương Mỹ Lan véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Thảo Nha, mỉm cười nói.
Hứa Thảo Nha ôm chặt lọ kem, không ngừng cảm ơn Trương Mỹ Lan.
Vừa ăn sủi cảo thơm phức, vừa nghe mọi người nói chuyện vui vẻ trên bàn ăn, đây là những điều mà Hứa Thảo Nha chưa từng được chứng kiến trong mơ. Không biết vì sao lúc này cô lại nhớ đến Cố Hi Hàn, nếu như không gặp được Cố Hi Hàn, thì cô đã không thể nào xuất hiện ở đây.
Tất cả những gì cô có được ngày hôm nay, đều là do anh ban tặng.
Không biết Cố Hi Hàn ở trong quân đội có được ăn sủi cảo ngon như vậy không?
---
“Hắt xì…” Trên tàu hỏa, Cố Hi Hàn đang đói bụng đến mức phải ngửa cổ tu ừng ực nước trong bình, một cái hắt hơi bất chợt khiến anh suýt nữa thì sặc nước, anh ngẩng đôi mắt hẹp dài lên nhìn bông tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, run rẩy kéo chặt áo khoác quân đội trên người.
Nghĩ lại có chút hối hận, lúc rời khỏi nhà, anh tức giận đến mức đầu óc choáng váng, ném hết tiền lên bàn, trên người anh tuy có tiền, nhưng lại không có phiếu.
Anh đưa tay siết chặt thắt lưng, anh không hiểu nổi tại sao mình lại xui xẻo như vậy, đi làm nhiệm vụ, ăn phải nấm dại, sau đó thì anh…
Điều khiến anh tức giận hơn nữa là Hứa Thảo Nha, cô gái đó lại dám tính kế anh.
Nhớ đến dáng vẻ bình thản của Hứa Thảo Nha với thân hình nhỏ bé gầy gò khiêng ba bốn trăm cân đồ đi ra khỏi nhà ga, Cố Hi Hàn cảm thấy mình giống như một tên ngốc, nghe thấy tiếng “ọc ọc” phát ra từ bụng, anh càng cảm thấy uất ức hơn.
Vừa nói, bà vừa chỉ bảo tỉ mỉ cho Hứa Thảo Nha cách gói sủi cảo.
“Thảo Nha, đây là nhà của con, sau này có gì không hiểu thì cứ nói, đừng có giữ trong lòng.” Cố Trọng Sơn thở dài một tiếng, dừng động tác trên tay, nói.
“Vâng.” Hứa Thảo Nha đỏ hoe mắt, gật đầu.
Nhìn Hứa Thảo Nha đáng thương, Cố Hi Lệ há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Thầy giáo nói, trên đời này có rất nhiều người sống rất khó, cô ấy không ngờ, Hứa Thảo Nha lại chưa từng được ăn sủi cảo, haiz…
Sủi cảo vừa mới được cho vào nồi, Trương Mỹ Lan và vợ chồng Cố Hi Mỹ cười rạng rỡ bước vào nhà, chồng của chị ấy là Ngô Đông Bình là người thành phố Hải Thị, hiện đang làm kỹ thuật viên ở nhà máy gang thép thành phố Bắc Kinh, năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn anh cả Cố Hi Thần một tuổi.
Anh ấy có nước da trắng trẻo, đeo một cặp kính, dáng người cao gáy, nhìn có vẻ rất nho nhã.
Cố Hi Mỹ mua hai túi sữa bột, nói là để bồi bổ cho Hứa Thảo Nha, bảo cô đừng tiếc rẻ mà không dám uống.
Vừa nói, Cố Hi Mỹ vừa đưa tay xoa xoa bụng Hứa Thảo Nha, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Cô kết hôn với Ngô Đông Bình đã được hơn ba năm rồi, mẹ chồng giục đến nỗi ruột gan cô như lửa đốt, vợ chồng cô cũng thường xuyên cố gắng, nhưng vẫn không thể nào mang thai được.
Hai người còn đặc biệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng đều không có vấn đề gì.
Haiz…
Trương Mỹ Lan lấy lọ kem bôi mặt mà bà đã nói lúc sáng ra, đây là do chính tay bà pha chế, toàn là những thứ không có giá trị gì, không thơm bằng kem dưỡng da, nhưng mà thiết thực, những cô y tá thích làm đẹp ở bệnh viện đều thích dùng, nghe nói còn có tác dụng làm trắng da nữa.
Hứa Thảo Nha lo lắng nhất là làn da đen sạm của mình.
Thật ra người cô cũng không đen lắm, chỉ là những chỗ phơi nắng nhiều nên mới đen thui như vậy, Cố Hi Lệ nói cứ che chắn cẩn thận, biết đâu lại trắng trở lại được.
“Lọ to thế này đủ cho con dùng mấy tháng rồi, hết thì nói với bác.” Trương Mỹ Lan véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Thảo Nha, mỉm cười nói.
Hứa Thảo Nha ôm chặt lọ kem, không ngừng cảm ơn Trương Mỹ Lan.
Vừa ăn sủi cảo thơm phức, vừa nghe mọi người nói chuyện vui vẻ trên bàn ăn, đây là những điều mà Hứa Thảo Nha chưa từng được chứng kiến trong mơ. Không biết vì sao lúc này cô lại nhớ đến Cố Hi Hàn, nếu như không gặp được Cố Hi Hàn, thì cô đã không thể nào xuất hiện ở đây.
Tất cả những gì cô có được ngày hôm nay, đều là do anh ban tặng.
Không biết Cố Hi Hàn ở trong quân đội có được ăn sủi cảo ngon như vậy không?
---
“Hắt xì…” Trên tàu hỏa, Cố Hi Hàn đang đói bụng đến mức phải ngửa cổ tu ừng ực nước trong bình, một cái hắt hơi bất chợt khiến anh suýt nữa thì sặc nước, anh ngẩng đôi mắt hẹp dài lên nhìn bông tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, run rẩy kéo chặt áo khoác quân đội trên người.
Nghĩ lại có chút hối hận, lúc rời khỏi nhà, anh tức giận đến mức đầu óc choáng váng, ném hết tiền lên bàn, trên người anh tuy có tiền, nhưng lại không có phiếu.
Anh đưa tay siết chặt thắt lưng, anh không hiểu nổi tại sao mình lại xui xẻo như vậy, đi làm nhiệm vụ, ăn phải nấm dại, sau đó thì anh…
Điều khiến anh tức giận hơn nữa là Hứa Thảo Nha, cô gái đó lại dám tính kế anh.
Nhớ đến dáng vẻ bình thản của Hứa Thảo Nha với thân hình nhỏ bé gầy gò khiêng ba bốn trăm cân đồ đi ra khỏi nhà ga, Cố Hi Hàn cảm thấy mình giống như một tên ngốc, nghe thấy tiếng “ọc ọc” phát ra từ bụng, anh càng cảm thấy uất ức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất