Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 41:
"Lần trước bà dẫn theo mấy người họ đến nhà tôi, tôi không đồng ý bà liền cứ ở lì không chịu đi, nhất định phải để Thảo Nha đi câu cá cho cháu trai bảo bối của bà để nâng mặt mũi với nhà thông gia, sau khi về nó khó chịu mấy ngày trời, lúc đó sao bà không dám đến nhà tôi nữa? Vương Cúc Hoa, có phải bà thấy nhà tôi sống tốt quá hay không?" Tạ Vân Vận nước mắt lưng tròng, lời nói ra không chút nào nể mặt mũi bà nội Kiến Thiết.
Bà ghét nhất là cái tính cách được voi đòi tiên của Vương Cúc Hoa.
Nếu như bây giờ Hứa Thảo Nha không có thai, hoặc là đã sinh con rồi, câu thì câu thôi, hết lần này tới lần khác bọn họ lại muốn cô bụng mang dạ chửa đi câu cá.
Chuyện nhà họ Tôn lần trước, bà đã muốn nói rõ rồi.
Bà phải làm ầm ĩ một trận, nếu không thì thật sự sẽ không bao giờ kết thúc.
Hứa Thảo Nha và Cố Hi Lệ đứng bên hồ trò chuyện, trời cũng dần tối, hai người đứng cách xa nhau, liền tưởng là bà nội đang tán gẫu với mấy bà cụ kia.
Không lâu sau khi cô quăng cần câu lần thứ hai, liền nghe thấy có người hét lên một tiếng "á" như heo bị chọc tiết.
Hai người vội vàng leo lên bờ xem thử có chuyện gì.
"Bà nội, bà không sao chứ?"
"Bà nội, bà không sao chứ?"
"Bà nội, bà không sao chứ?"
Hứa Thảo Nha, Cố Hi Lệ, Ngô Đông Bình đồng thời lo lắng hô lớn.
"Bà không sao, chỉ là bà nội Kiến Thiết không chú ý bị con cá bay tới vừa nãy đập trúng thôi."
Tạ Vân Vận nói rất thản nhiên, ba người nghe mà sợ hết hồn. Đặc biệt là Hứa Thảo Nha, mỗi lần cô quăng cần câu đều có thể đoán được trọng lượng con cá câu được, nếu như bà nội Kiến Thiết bị con cá đó đập ra chuyện gì, vậy thì———
Hứa Thảo Nha nắm chặt cánh tay Cố Hi Lệ, cô lo lắng——-bà cụ kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Ngô Đông Bình vội vàng đặt túi đựng cá trong tay xuống, đi đến chỗ bà nội Kiến Thiết đang được mấy bà cụ vây quanh quan tâm, đi vào cõng bà cụ lên lưng, nói với Tạ Vân Vận: "Mẹ, con đưa bà ấy đến phòng y tế khu tập thể trước."
Cố Hi Lệ mắt tinh nhìn thấy bà nội Hồ Thu Vũ đang cúi người nhặt con cá lớn đang giãy giụa trên đất, vội vàng chạy tới nói: "Bà nội Thu Vũ, con cá này hơi nặng, đừng để mỏi tay, hay là để cháu."
Đùa gì vậy, con cá này là chị dâu ở khe núi của cô ấy câu cho cô ấy.
Bà cụ nhà họ Hồ cười gượng gạo, sau đó đi theo mấy người Hồ Thu Vũ vừa nãy đến cùng Ngô Đông Bình.
"Bà nội, bà nội Kiến Thiết có sao không?" Hứa Thảo Nha lo lắng nhìn Tạ Vân Vận đang thản nhiên.
"Không sao, chỉ là bị con cá đó đập trúng mu bàn chân thôi, mang giày bông dày như vậy, có thể có chuyện gì chứ?" Trong lòng Tạ Vân Vận hả hê, chỉ vào túi đựng cá Ngô Đông Bình ném xuống đất nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Hứa Thảo Nha nhét con cá gây họa vào túi xách theo, Cố Hi Lệ đi tới khoác tay cô, đi theo sau Tạ Vân Vận, với tâm trạng như vừa trải qua kiếp nạn trở về.
Chờ bọn họ về đến nhà phát hiện, Cố Trọng Sơn, Trương Mỹ Lan và Cố Hi Mỹ đều ở nhà, bọn họ nhìn thấy túi xách trong tay Hứa Thảo Nha, liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra khi bọn họ về nhà không thấy ai.
Cố Hi Mỹ nhìn Hứa Thảo Nha quan tâm hỏi: "Hôm nay mọi việc giải quyết thế nào rồi?"
Hứa Thảo Nha lấy tờ hợp đồng đã ký với nhà máy thép ra cho mọi người xem, Trương Mỹ Lan liếc mắt nhìn qua, đưa tờ giấy cho Cố Trọng Sơn, cười nói: "Thảo Nha, cháu đây là muốn làm một trận lớn đây."
"Hai mươi lăm mẫu? Sao có thể chỉ có hai mươi lăm mẫu?" Cố Trọng Sơn cảm thấy mảnh đất kia ít nói cũng phải ba mươi mẫu, ông từng xuống ruộng, trồng trọt rồi, cảm thấy viết ít hơn trên hợp đồng.
"Ít một chút không tốt sao? Ít thì Thảo Nha nhà chúng ta ít phải nộp ít lương thực cho nhà máy thép." Cố Hi Mỹ cầm lấy tờ hợp đồng, cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy, đúng vậy." Cố Hi Lệ phụ họa.
Tạ Vân Vận đi vào bếp, tìm mấy món điểm tâm và hai chai đồ hộp bỏ vào túi xách theo, nói với Trương Mỹ Lan đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện: "Đi cùng tôi đến nhà Kiến Thiết một chuyến, xin lỗi người ta một tiếng."
Vẻ mặt Trương Mỹ Lan khó hiểu đi theo mẹ chồng ra khỏi cửa.
Bà ghét nhất là cái tính cách được voi đòi tiên của Vương Cúc Hoa.
Nếu như bây giờ Hứa Thảo Nha không có thai, hoặc là đã sinh con rồi, câu thì câu thôi, hết lần này tới lần khác bọn họ lại muốn cô bụng mang dạ chửa đi câu cá.
Chuyện nhà họ Tôn lần trước, bà đã muốn nói rõ rồi.
Bà phải làm ầm ĩ một trận, nếu không thì thật sự sẽ không bao giờ kết thúc.
Hứa Thảo Nha và Cố Hi Lệ đứng bên hồ trò chuyện, trời cũng dần tối, hai người đứng cách xa nhau, liền tưởng là bà nội đang tán gẫu với mấy bà cụ kia.
Không lâu sau khi cô quăng cần câu lần thứ hai, liền nghe thấy có người hét lên một tiếng "á" như heo bị chọc tiết.
Hai người vội vàng leo lên bờ xem thử có chuyện gì.
"Bà nội, bà không sao chứ?"
"Bà nội, bà không sao chứ?"
"Bà nội, bà không sao chứ?"
Hứa Thảo Nha, Cố Hi Lệ, Ngô Đông Bình đồng thời lo lắng hô lớn.
"Bà không sao, chỉ là bà nội Kiến Thiết không chú ý bị con cá bay tới vừa nãy đập trúng thôi."
Tạ Vân Vận nói rất thản nhiên, ba người nghe mà sợ hết hồn. Đặc biệt là Hứa Thảo Nha, mỗi lần cô quăng cần câu đều có thể đoán được trọng lượng con cá câu được, nếu như bà nội Kiến Thiết bị con cá đó đập ra chuyện gì, vậy thì———
Hứa Thảo Nha nắm chặt cánh tay Cố Hi Lệ, cô lo lắng——-bà cụ kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Ngô Đông Bình vội vàng đặt túi đựng cá trong tay xuống, đi đến chỗ bà nội Kiến Thiết đang được mấy bà cụ vây quanh quan tâm, đi vào cõng bà cụ lên lưng, nói với Tạ Vân Vận: "Mẹ, con đưa bà ấy đến phòng y tế khu tập thể trước."
Cố Hi Lệ mắt tinh nhìn thấy bà nội Hồ Thu Vũ đang cúi người nhặt con cá lớn đang giãy giụa trên đất, vội vàng chạy tới nói: "Bà nội Thu Vũ, con cá này hơi nặng, đừng để mỏi tay, hay là để cháu."
Đùa gì vậy, con cá này là chị dâu ở khe núi của cô ấy câu cho cô ấy.
Bà cụ nhà họ Hồ cười gượng gạo, sau đó đi theo mấy người Hồ Thu Vũ vừa nãy đến cùng Ngô Đông Bình.
"Bà nội, bà nội Kiến Thiết có sao không?" Hứa Thảo Nha lo lắng nhìn Tạ Vân Vận đang thản nhiên.
"Không sao, chỉ là bị con cá đó đập trúng mu bàn chân thôi, mang giày bông dày như vậy, có thể có chuyện gì chứ?" Trong lòng Tạ Vân Vận hả hê, chỉ vào túi đựng cá Ngô Đông Bình ném xuống đất nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Hứa Thảo Nha nhét con cá gây họa vào túi xách theo, Cố Hi Lệ đi tới khoác tay cô, đi theo sau Tạ Vân Vận, với tâm trạng như vừa trải qua kiếp nạn trở về.
Chờ bọn họ về đến nhà phát hiện, Cố Trọng Sơn, Trương Mỹ Lan và Cố Hi Mỹ đều ở nhà, bọn họ nhìn thấy túi xách trong tay Hứa Thảo Nha, liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra khi bọn họ về nhà không thấy ai.
Cố Hi Mỹ nhìn Hứa Thảo Nha quan tâm hỏi: "Hôm nay mọi việc giải quyết thế nào rồi?"
Hứa Thảo Nha lấy tờ hợp đồng đã ký với nhà máy thép ra cho mọi người xem, Trương Mỹ Lan liếc mắt nhìn qua, đưa tờ giấy cho Cố Trọng Sơn, cười nói: "Thảo Nha, cháu đây là muốn làm một trận lớn đây."
"Hai mươi lăm mẫu? Sao có thể chỉ có hai mươi lăm mẫu?" Cố Trọng Sơn cảm thấy mảnh đất kia ít nói cũng phải ba mươi mẫu, ông từng xuống ruộng, trồng trọt rồi, cảm thấy viết ít hơn trên hợp đồng.
"Ít một chút không tốt sao? Ít thì Thảo Nha nhà chúng ta ít phải nộp ít lương thực cho nhà máy thép." Cố Hi Mỹ cầm lấy tờ hợp đồng, cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy, đúng vậy." Cố Hi Lệ phụ họa.
Tạ Vân Vận đi vào bếp, tìm mấy món điểm tâm và hai chai đồ hộp bỏ vào túi xách theo, nói với Trương Mỹ Lan đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện: "Đi cùng tôi đến nhà Kiến Thiết một chuyến, xin lỗi người ta một tiếng."
Vẻ mặt Trương Mỹ Lan khó hiểu đi theo mẹ chồng ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất