Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã

Chương 7

Trước Sau
Cố Tử Kỳ muốn từ gương mặt hắn nhìn ra dấu vết, lại chỉ thấy vẻ nghiêm túc của đối phương, bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, nếu Trịnh Giai đơn giản dễ gần, hắn đã không thể đứng yên ở vị trí công tử hắc đạo.

Cố Tử Kỳ có chút mất mác quay mặt đi, tâm nói biết rõ người này sẽ không dễ dàng chia sẻ mọi việc với cậu, nhất là chuyện quan trọng thế này, đây cũng là đương nhiên. Nghĩ là nghĩ vậy, Cố Tử Kỳ vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.

Trịnh Giai nhìn ánh mắt u ám vài phần của y, không nói gì, bàn tay xoa đầu y mấy cái. Cố Tử Kỳ cho rằng hắn đang an ủi mình, không để tâm.

Trực thăng đáp trên sân thượng tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Lúc này trời vừa sáng, mọi người còn chưa thức giấc, cả thành phố còn chìm trong vắng vẻ và sương sớm.

Bên ngoài đã có người đứng chờ sẵn, Trịnh Giai xuống trực thăng, cùng bọn họ leo thang xuống lầu bên dưới, tiếp đó vào thang máy, xuống tầng hầm 3B.

Trái ngược với vẻ hiện đại, sáng sủa của các tầng trên, 3B là mật khu.

Từ đầu tới cuối, Cố Tử Kỳ vẫn luôn im lặng nối gót Trịnh Giai, vừa đi vừa trộm đánh giá 3B. Là một nơi cách biệt, âm u, tường được bao bằng thép dày, cửa tự động có gắn camera và hệ thống cảm biến hồng ngoại, mỗi ngã rẻ đều có lính chuyên dụng ôm súng đứng canh.

Một đường đi tới phòng riêng, Trịnh Giai dừng lại, đối với cấp dưới dặn dò:

- 2 tiếng nữa quay lại. Đi chuẩn bị đi.

Thủ hạ là hai người đàn ông mặc vest đen, gật đầu, quay đi.

Trịnh Giai để Cố Tử Kỳ vào phòng mình, đóng cửa, tiếp đó ngã người trên sô pha, như có như không mỉm cười hỏi Cố Tử Kỳ:

- Mệt cậu quan sát nhiều như vậy, có rút ra đánh giá gì không?

- Mấy người cầm súng canh gác, là lính đánh thuê?

- Đã từng, giờ họ là người của tôi.

Cố Tử Kỳ chán ghét nhìn bộ dạng lưu manh tự đắc của Trịnh Giai.

Trịnh Giai dường như nghĩ đến cái gì, hướng Cố Tử Kỳ lên tiếng:

- À, không đúng, nói là người của tôi không đúng, họ là thủ hạ của tôi.

- Xem ra chỗ này là hang ổ chính của bang Dạ Lang ở Myanmar, có phải tôi đã biết quá nhiều hay không? Mày nói xem tao có bị diệt khẩu không? – Cố Tử Kỳ vuốt ve đầu tiểu trăn.

- Vì sao nói vậy? – Trịnh Giai cởi áo vest ngoài, mở hai cúc áo, tư thể thả lõng dựa sô pha.

- Từ dáng vẻ đắc ý ngạo nghễ khinh người lưu manh của anh mà nhìn ra. – Cố Tử Kỳ cong khóe môi nhìn Trịnh Giai luôn ôn hòa, lịch sự lúc này đang banh rộng cổ áo sơ mi, khoe ra lồng ngực tinh tráng, hữu lực.

Trịnh Giai phối hợp mở luôn mấy nút áo còn lại, cởi hẳn sơ mi ra, để trần nửa người trên cho cậu nhìn tường tận vóc dáng hoàn mỹ của mình.

- Muốn làm gì? – Cố Tử Kỳ không hiểu, vì sao thái độ của hắn đối với cậu thay đổi. Một Trịnh Giai ngày thường hoặc nghiêm túc, lãnh ngạo, hoặc ôn hòa, lễ độ, lúc này đột nhiên cả người biếng nhác, giống hệt mấy tên bại gia tử hoa hoa công tử ăn chơi trác tác.

Trịnh Giai không trả lời, đứng dậy, đến sau quầy rượu trong phòng lấy 2 cái ly, lại chọn ra một chai rượu mang đến.

Hắn vừa rót rượu vừa cười nửa miệng, sâu xa nói:

- Cậu nghĩ thái tử gia hắc đạo được nuôi lớn thế nào?

Cố Tử Kỳ nhìn hắn, vì câu nói này, tự hỏi đây có phải mới là dáng vẻ thật sự của hắn không.

Trịnh Giai lại nói tiếp:

- Kế hoạch mà tôi nói với cậu trên máy bay là thật.

Cố Tử Kỳ tiếp nhận ly rượu, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói:



- Tôi không tin.

Trịnh Giai nhấp một ngụm, nhìn chất lỏng màu nâu đỏ, dưới ánh đèn neon ánh lên sắc thái quỷ dị, cười cười nói:

- Đương nhiên, cậu vì sao phải tin.

Cố Tử Kỳ kinh ngạc nhìn hắn.

Trịnh Giai vừa thưởng thức rượu, vừa thong thả nói tiếp:

- Lát nữa tôi đi cướp hàng, cậu có thể ở đây hoặc đi làm việc của cậu, yên tâm, sẽ không có chuyện chui vào hang ổ hắc đạo, vào được không ra được đâu.

- Anh... - Cố Tử Kỳ thần sắc kích động.

Trịnh Giai không chút do dự cướp lời:

- Chẳng phải cậu nói có việc phải đến Myanmar nên đi nhờ trực thăng sao? Thương thế của cậu cũng khỏi rồi, hẳn là đến lúc nên đi làm việc của cậu rồi đi. Yên tâm, tôi sẽ không trách cậu ăn xong rồi phủi mông rời đi, cậu cũng không cần quay lại báo ơn đâu, đây là tôi nợ cậu hai lần tha mạng.

Cố Tử Kỳ tức giận tới phản cười.

Tiểu trăn bị nội hỏa trên người y ảnh hưởng, lặng lẽ bò xuống đất, ngóc đầu dậy, nhe răng nanh, đầu lưỡi đỏ tươi hướng về phía hắn phun ra rút vào kêu "tê tê".

Cố Tử Kỳ không có dự định trấn an nó. Y nhìn chằm chằm Trịnh Giai.

Trịnh Giai tiếp tục bộ dáng nhàn nhã nhấp một ngụm rượu:

- Đừng tức giận, không phải tôi muốn đá cậu ra, chỉ là lát nữa tôi tự thân động thủ đi cướp hàng, cũng không biết sau này còn cơ hội thưởng thức rượu ngon hay không.

Cố Tử Kỳ không biết nói gì.

Cố Tử Kỳ thầm nghĩ: là cậu đòi theo hắn đến đây, nhưng vụ giao dịch này của hắn, cậu dựa vào đâu mà xen vào. Đây là việc làm ăn nội bộ bang phái, người ngoài như cậu có thể theo hắn vào chi nhánh chính ở Myanmar, coi như là hắn đã nể mặt không tùy tiện đá cậu ra khách sạn nào đó rồi, cậu dựa vào cái gì để phản đối đây.

Cố Tử Kỳ âm thầm thở dài.

- Được, nhưng trước khi đi, tôi có điều muốn hỏi.

Trịnh Giai ngẩng đầu nhìn y, ý nói cứ hỏi.

Cố Tử Kỳ nhấp một ngụm rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly:

- Tôi đột ngột chạy vào nhà anh, vì sao không thủ tiêu tôi? Chẳng lẽ anh chưa từng hoài nghi tôi có mưu đồ gì khi tiếp cận anh?

- Cố Tử Kỳ, tôi không có ký ức từ năm mười bảy tuổi, nhưng tôi có tư liệu.

Cố Tử Kỳ ngẩng mạnh đầu, nhìn thẳng vào hắn.

Trịnh Giai tiếp tục:

- Tử Kỳ, sau khi tôi gặp nạn, mất đi ký ức, cậu từ lúc đó đến giờ đã sống như thế nào?

Trên gương mặt Cố Tử Kỳ hiện lên vẻ rối rắm, trong đôi mắt phượng đang mở to tràn ngập sự hoang mang, một sát thủ sắc lạnh thoáng chốc lại hiện ra dáng vẻ như con mèo nhỏ lạc đường giữa sương mù.

Trịnh Giai thu tất cả vào mắt, nhưng không phản ứng lại, chỉ ra vẻ bình tĩnh, dùng tay chỉ chỉ chính mình, hỏi:

- Tôi so với trước kia có khác nhiều lắm không?

Cố Tử Kỳ lấy lại thần trí từ trong mờ mịt, nghiên đầu nhớ lại, đáp:

- Không khác lắm, chỉ là trưởng thành hơn, thành thục hơn,... và cũng... khó ưa hơn!



Trịnh Giai cong khóe miệng mỉm cười.

Cố Tử Kỳ cùng Trịnh Giai chính là trúc mã trúc mã cùng lớn lên. Năm Trịnh Giai mười bảy tuổi, bị người ta bắt cóc để uy hiếp lão đại lúc bấy giờ - chính là cha hắn. Từ nhỏ, số lần Trịnh Giai bị người tính kế hãm hại không ít, bắt cóc cũng là chuyện thường tình, chỉ có điều lần đó khác, sự tình đặc biệt nghiêm trọng, nháo rất lớn. Sau khi hắn được cứu về thì bị thương không nhẹ, lúc tỉnh lại hỏi cái gì cũng không biết, không nhớ, bác sĩ chuẩn đoán là do chấn thương đầu dẫn đến mất trí nhớ. Lúc Trịnh Giai gặp nạn, Cố Tử Kỳ cũng ở bên cạnh hắn. Trịnh lão gia cứu được hắn, nhưng không tìm được y về.

Kể từ lúc đó, cả hai tách ra, Cố Tử Kỳ cho đến giờ chưa một lần quay lại.

Nếu hiện tại Trịnh Giai đã biết mình từ đâu đến, vậy thì..., Cố Tử Kỳ hướng hắn khẳng định:

- Lát nữa, tôi đi cướp hàng với anh.

- Không được. – Trịnh Giai dứt khoát từ chối.

- Vòng vo nhiều, là vì sợ anh không biết tôi ở đâu chui ra nhảy vào cuộc sống của anh, hắc đạo nhiều trá nhiều hiểm,tôi sợ nói thẳng ra thân thế của mình anh sẽ không tin. Hiện tại anh cũng đã biết tôi từ đâu tới, tôi lấy tư cách là người mà lão gia tử từ nhỏ đã bồi dưỡng bên cạnh anh để đi theo, nhất định phải đi theo!

Trịnh Giai nhìn cậu lắc đầu.

Cố Tử Kỳ kiên quyết mười phần biểu lộ rõ ràng.

Trịnh Giai đứng dậy, xoa xoa đầu cậu:

- Ngoan ở đây ngủ một giấc, khi tôi trở về sẽ gọi cậu dậy ăn cơm, không để cậu bị đói.

Cố Tử Kỳ muốn phản đối, lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trừng mắt nhìn Trịnh Giai, bàn tay giơ lên nửa chừng vô lực, trước mắt cũng một mảnh mờ nhạt tối dần, cả người ngã lên ghế.

Tiểu trăn nhận ra sự bất thường của y, hướng Trịnh Giai lúc này đã đứng dậy, cảnh giác ngóc cao đầu, há ra cái miệng đỏ như máu, đầu lươi kêu "tê tê", ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Bất quá, nó biết, chủ nhân cùng người kia giao tình không tệ, chỉ là làm ra vẻ cảnh cáo, không có động thủ thật.

Trịnh Giai im lặng nhìn lại nó, dáng vẻ tùy ý lười nhác đã biến mất, lúc này giống như một con sói đầy nguy hiểm không chút che dấu biểu lộ khí thế, từ trong mắt ánh lên sự tàn độc.

Tiểu trăn theo Cố Tử Kỳ đã lâu, là động vật có huấn luyện, thông minh nhận ra sự thay đổi trên người hắn. Nó nhìn chằm chằm Trịnh Giai, cuối cùng từ bỏ, chuyển sang bò lên người Cố Tử Kỳ, thấy y giống như đang ngủ say, không bị tổn thương gì, liền ngoan ngoãn nằm im.

Trịnh Giai tiến tới một tay túm lấy con trăn quăng ra, cúi người bế Cố Tử Kỳ đặt lên giường, tiểu trăn thấp lè tè bò trên mặt đất theo sau, biết người này không làm hại chủ mình, nên không ngăn chặn.

Trịnh Giai giúp y cởi giày, vớ và áo khoát. Ngồi bên mép giường nhìn người bị thuốc mê làm cho ngủ say. Bàn tay hắn chậm rãi áp lên gò má y, ôn nhu vuốt ve, cuối cùng thấp giọng cười một tiếng, thì thầm:

- Tôi trở về sẽ gọi cậu dậy ăn cơm, không để cậu bị đói. Tôi không trở về, cũng sẽ không để cậu bị đói.

Trịnh Giai cúi người đặt lên trán y một nụ hôn, lưu luyến rời đi.

Kỳ thật ngay từ đầu, dù Cố Tử Kỳ không đòi theo, hắn đã có dự tính mang cậu đến đây rồi. Lý do rất đơn giản, để y một mình ở lại biệt thự riêng, hắn không yên tâm. Nhưng hắn mang cậu đến Myanmar là để đảm bảo cậu bình an, cũng là phòng hờ cậu đột nhiên chạy mất, cùng với việc cho cậu tham gia giao dịch thuốc phiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ở chung với Cố Tử Kỳ một thời gian, hắn đã phần nào nắm được tính cách của người này. Nếu không chuốc thuốc mê y, Cố Tử Kỳ còn lâu mới ngoan ngoãn nằm nhà chờ hắn.

Trịnh Giai ở trong lòng cười khổ. Hắn động tâm rồi. Cùng người ta ở chung chưa được nửa tháng, đã động tâm, hắn thế mà dễ dàng động tâm, nhanh chóng động tâm tới vậy!

Đầu tiên, hắn chỉ là chú ý ngoại hình và những điều đáng ngờ trên người Cố Tử Kỳ. Cảm thấy vật nhỏ này rất thú vị. Là một kẻ săn mồi, đối phương càng muốn che giấu, hắn càng muốn bốc trần, vì vậy chú ý đến Cố Tử Kỳ đơn thuần xuất phát từ sự ngạo mạn muốn chinh phục thử thách. Nhưng ai ngờ...

Trịnh Giai đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim đều đặn trong lồng ngực mình. Yêu? Một kẻ máu lạnh như hắn, có thể yêu sao? Một kẻ tâm đều lạnh, luôn luôn đề phòng bất cứ ai, như hắn, từ khi nào có thể xúc động trước người khác?

Nhưng y không phải người khác. Y là Cố Tử Kỳ.

Liệu có phải vì biết Cố Tử Kỳ không phải người qua đường đơn thuần, mà là trúc mã đã cùng hắn mười bảy năm, nên cách nhìn đối với y mới nghiêm túc hơn hay không?

Thất thần ngồi bên giường một lúc, Trịnh Giai đối chính mình có loại cảm giác rèn sắt không thành thép, lắc lắc đầu, ép buột bản thân gạt đi những suy nghĩ miên man này. Hắn hiện tại phải tập trung vào phi vụ sắp làm, chính là đi một chuyến cướp thuốc phiện, nếu được thì thuận tiện giải quyết vài kẻ chướng mắt, ngoài ra còn phải đánh nhanh, rút gọn, mau chóng quay về trước giờ ăn trưa, không để Cố Tử Kỳ bị đói. Buổi sáng tuy rằng ép buột y dậy sớm, nhưng hiện tại người đang an ổn ngủ trên giường, coi như là ngủ bù đi, mà hắn cũng đã cho y ăn sáng trên trực thăng rồi. A! Lại Cố Tử Kỳ!

Trịnh Giai thất bại tự vỗ trán mình, nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng. Hắn quyết định đi tắm một cái.

Tiểu trăn bất động nằm trên sàn nhà, nhìn hắn ngồi một mình tự kỷ, trong đôi mắt to tròn màu vàng sáng lộ ra nét coi thường. " Hừ, tên ngốc!" - nó thầm khinh bỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau