Đăng Hoa Tiếu

Chương 62: Biểu Thúc Lưu Côn

Trước Sau
Triệu thị ở trong hoa đường nhìn thấy thế, liền đỡ Phạm Chính Liêm quay lại cười: “Đây là đại phu ở y quán, Lục đại phu.”

Phạm Chính Liêm gật đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Lục Đồng một lúc lâu.

Nữ y trẻ tuổi lại xinh đẹp, thật khó để người ta không chú ý đến.

Triệu thị thấy vậy đưa tay ấn lên trán, làm động tác yếu ớt: "Lão gia, gần đây trong người thiếp có chút không thoải mái, nên kêu Lục đại phu tới xem."

“Trong người không thoải mái?” Sự chú ý của Phạm Chính Liêm quả thực đã bị thu hút. Hắn quay lại, quan tâm hỏi: “ Có phải bị bệnh ở đâu rồi không?”

"Có lẽ là do thời tiết nóng bức..."

Triệu thị và Phạm Chính Liêm bước vào phòng, nàng còn quay lại nháy mắt với Lục Đồng.

Lục Đồng hiểu ý, cất hộp thuốc đi rồi cùng nha hoàn rời khỏi hoa sảnh.

Nha hoàn của Triệu thị đưa hai người đến trước cửa Phạm phủ, thống nhất thời gian cho lần hẹn tiếp theo của Lục Đồng rồi rời đi.

Nhìn lại cánh cửa đã đóng của Phạm phủ, Ngân Tranh có chút tức giận, thấp giọng phàn nàn: “Người trong Phạm phủ thật là keo kiệt, mang tiếng là quan triều đình mà lấy trà thuốc không trả một xu, phí khám bệnh cũng không trả, thậm chí còn không có nổi một tách trà."

“Chẳng lẽ sau này cô nương châm cứu cho Phạm phu nhân, người ta cũng sẽ không trả một xu, muốn tay không bắt sói sao?”

Đỗ Trường Khanh tuy keo kiệt, nhưng hắn chưa bao giờ chậm trễ lương tháng của Lục Đồng.

Lục Đồng quay người lại nói: "Không sao đâu. Ta làm vậy vốn không phải vì tiền chữa bệnh."

Hôm nay nàng đến Phạm phủ, thành công thiết lập mối quan hệ với Triệu thị, phu nhân của Phạm Chính Liêm, đã là đạt được mục đích. Hơn nữa, nàng còn tận mắt gặp mặt Phạm Chính Liêm.

Vị Phạm đại nhân này ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn phủ đệ xa hoa cùng với đám người hầu kiêu ngạo của Phạm phủ, những nghi ngờ trong lòng ục Đồng cũng được giải đáp phần nào.

Lục Đồng ôm hộp thuốc đi về phía trước, Ngân Tranh giữ nàng lại: “Cô nương, đường về y quán ở bên này cơ mà.”

Lục Đồng nhìn về phương xa: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi chỗ khác đi.”

"Đi đâu?"

Lục Đồng nói: “Đi gặp người thân của ta ở kinh thành.”

Tin tức bên phía Tào gia, những chuyện liên quan đến quan gia cực kì khó nghe ngóng vì sợ rắc rối, nhưng đối với người bình thường không có bối cảnh gì, bọn hắn có thể xới tung gốc gác gia tộc lên.

Ngân Tranh càng đưa nhiều tiền thì sẽ nhận được càng nhiều thông tin chi tiết.

Tin tức mà Khoái Hoạt Lâu tìm hiểu được là Lục Khiêm bị quan binh Thịnh Kinh truy nã. Quan binh đã tìm kiếm hắn nhưng không có kết quả.

Nhân chứng báo cáo Lục Khiêm tên là Lưu Côn.

Lưu Côn...

Lục Đồng ánh mắt lóe lên.

Nhắc mới nhớ, nàng còn từng gọi hắn một tiếng biểu thúc.

"Đi thôi." Lục Đồng nói với Ngân Tranh.

Hai người rời khỏi cửa Phạm phủ và đi về hướng khác, nhưng họ không chú ý rằng có người đã dừng lại đối diện với Phạm phủ và trầm ngâm nhìn bóng lưng hai người rời đi.

"Đại nhân, có điều gì không ổn sao?" Có người hỏi bên cạnh.

Nam tử phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn bóng người đang dần đi xa trước mặt, nghiêm nghị nói: “Không có gì.”



"Cửa hàng mì Lưu Ký" nằm trên một góc đường trước cổng Thái miếu ở Thịnh Kinh.

Trước quán mì có một chiếc nồi sắt khổng lồ bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt. Trước cửa có một người đầu bếp đứng trước nồi, một phụ nhân mập mạp đang đứng trước tủ gỗ cách người đầu bếp không xa, nhìn thấy Lục Đồng và Ngân Tranh, phụ nhân đó nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi: “Hai vị cô nương muốn ăn mì à? Bên trong còn ghế trống đó!”

Ngân Tranh gật đầu, cùng Lục Đồng đi vào cửa hàng và ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Ngân Tranh nhìn bốn phía, không khỏi nhỏ giọng nói với Lục Đồng: “Cô nương, cửa hàng này lớn thật đấy.”

Ánh mắt Lục Đồng rơi vào tách trà trước bàn, nói: "Ừ, thật lớn."

Trong một khu chợ sầm uất như vậy, việc thuê mặt bằng bán hàng chắc chắn rất đắt đỏ. Quán mì có lãi bao nhiêu thì việc duy trì tiền thuê hàng tháng cũng không dễ dàng.

Hơn nữa, cách trang trí bàn ghế ở quán mì này thoạt nhìn rất đặc biệt.

Cậu bé phục vụ tới dọn bàn chỉ vào tường: “Hai vị muốn ăn gì?”

Lục Đồng cẩn thận nhìn thực đơn hồi lâu mới nói: "Một bát mì lươn xào."

Ngân Tranh cũng nói: “Một bát mì gà xé.”

"Vâng!" Người phục vụ quấn khăn, đi chào đón khách hàng mới bước vào. Lục Đồng ngẩng đầu, im lặng nhìn về phía trước.

Nhìn từ hướng này, nàng đang đối diện với cửa tiệm mì. Phụ nhân đứng quay lưng về phía Lục Đồng, đang nói chuyện với những khách hàng quen bên cạnh. Nàng ta mặc một chiếc váy gấm màu xanh ngọc, trông có vẻ khá mới, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay bằng vàng nặng trịch, khiến ca người càng thêm rạng rỡ.



Ngân Tranh nhìn theo ánh mắt của nàng, nhỏ giọng hỏi Lục Đồng: “ Cô nương quen sao?”

Lục Đồng: “ Biểu thẩm của ta.”

Ngân Tranh có chút kinh ngạc, vừa định nói chuyện thì người phục vụ đã mang hai phần mì lên. Bát mì thơm làm Ngân Tranh phân tán sự chú ý, vô thức nói: “Thơm quá.”

Mỳ lươn xào được bày trong tô tráng men màu xanh đậm, tô mì to và sâu, sợi lươn mỏng và dai được rải đều khắp tô, rưới một thìa lớn dầu nóng đỏ, toả ra mùi thơm nức.

Lục Đồng cầm đũa không nói gì.

Món mì mà Vương Xuân Chi nấu ngon nhất là mì lươn xào.

Thời gian trôi qua lâu đến nỗi Lục Đồng khó có thể nhớ được hình dáng và giọng nói của biểu thẩm của mình, chỉ nhớ món mì lươn xào mà nàng làm rất thơm.

Lúc đó Lục gia rất nghèo nên Lục Khiêm thường dẫn Lục Nhu, Lục Đồng và những người khác ra đồng bắt lươn. Lươn bắt được cho vào thúng mang về nhà, Vương Xuân Chi nhà bên cạnh sẽ xào lươn rồi nấu cho mỗi người một tô mì lươn xào lớn. Đó là một trong số ít những kỷ niệm mà Lục Đồng có được về những món ăn ngon.

Nàng gọi Vương Xuân Chi là biểu thẩm, gọi Lưu Côn là biểu thúc. Lưu Côn và cha nàng có tính khí hoàn toàn khác nhau. Cha nàng là người cổ hủ và nghiêm khắc còn Lưu Côn lại tốt bụng và dễ gần.

Vương Xuân Chi và Lưu Côn ở lại huyện trường vũ trong nhiều năm, cho đến năm Lục Đồng lên bảy tuổi, Lưu Côn mượn cha nàng năm mươi lạng bạc và cùng vợ con đến Thịnh Kinh để làm ăn. Đến nay đã mất liên lạc.

Sau này, khi huyện Trường Vũ xảy ra dịch bệnh, Lục Đồng theo Vân Nương lên núi, nhất thời Lục Đồng cũng khó có thể nhớ được mình có người thân như vậy, ai ngờ lại nghe được từ Tào gia những cái tên quen thuộc này.

Đó là lý do tại sao nàng muốn đến gặp “người họ hàng xa” này, người đã cung cấp thông tin cho quan phủ cũng từng là người đã nấu mì lươn xào cho nàng vào những buổi tối mùa hè.

Vương Xuân Chi không nhận ra Lục Đồng, đương nhiên, so với trước đây nàng đã thay đổi rất nhiều.

Về phần Vương Xuân Chi...

Lục Đồng cúi đầu, im lặng cắn một miếng mì.

Vị biểu thẩm này trông không còn giản dị như xưa nữa, già hơn một chút, cũng bóng bẩy hơn một chút.

Hơi nước bốc lên từ tô mì làm mờ đi tầm nhìn của Lục Đồng, bên tai vang lên cuộc trò chuyện giữa Vương Xuân Chi và vị khách hàng quen trước mặt.

"Bà chủ, không bao lâu nữa là đến kì thi mùa thu rồi. Tiểu công tử chắc chắn sẽ đỗ cao kì này!"

Vương Xuân Chi cười giả vờ đánh người kia: “ Gì mà đỗ cao chứ? Hàng năm có bao nhiêu người ghi danh kì thi mùa thu, tiểu tử nhà ta thi lần đầu, có thể thuận lợi hoàn thành bài thi là không tệ rồi, đâu dám mơ mộng cao xa."

" Bà chủ khiêm tốn quá. Không phải chúng ta không biết, hai vị công tử đều rất có chí phấn đấu. Đại công tử hai năm trước đã thi đỗ rồi, còn tiểu công tử tất nhiên cũng không kém cạnh mấy. Nếu thi đỗ thì đừng quên mời chúng tôi một ly nhé!"

Những lời khen ngợi khiến Vương Xuân Chi cười đến tận mang tai, nàng ta vui vẻ đồng ý hết lần này đến lần khác, như thể việc Lưu Tử Đức có tên trong bảng vàng là sự thật chắc chắn.

Tay cầm đũa của Lục Đồng khựng lại.

Lưu Côn và Vương Xuân Chi có hai con trai, chính là biểu ca của Lục Đồng, Lưu Tử Hiền và Lưu Tử Đức.

Nhưng…

Trong ấn tượng của Lục Đồng, hai người này học không giỏi.

Nàng gắp thêm một nắm mì nữa mà không cho vào miệng, mùi thơm cay nồng từ trong bát dần dần lan ra, khiến hai má Lục Đồng đỏ bừng.

Lục Đồng ánh mắt tối sầm.

Hai con trai của Lưu Côn, con trai cả Lưu Tử Hiền và con trai thứ Lưu Tử Đức, là biểu ca của Lục Đồng.

Không giống như biểu thúc và biểu thẩm, Lục Đồng thực sự không thích hai biểu ca này lắm.

Hai người này tính tình ngạo mạn, kém cỏi nhưng thích trèo cao. Khi còn ở huyện Trường Vũ, để tránh làm việc, họ thường giao việc của mình cho Lục Khiêm. Lục Đồng không hài lòng với điều này, nhưng Lục Khiêm lại tốt tính, nghĩ rằng đã là huynh đệ thì làm nhiều hơn cũng được, không cần phải so đo.

Tuy nhiên, lòng bao dung của Lục Khiêm không được người ta coi trọng.

Lục Khiêm và hai biểu ca cùng học trong học viện. Lưu Tử Đức thậm chí còn lớn hơn Lục Khiêm hai tuổi, nhưng Lục Khiêm học giỏi hơn huynh Lưu gia rất nhiều. Có lẽ vì ghen tị nên Lưu Tử Hiền không thích Lục Khiêm, lời nói luôn có chút kỳ quái.

Vậy mà chính vị đại biểu ca kiến thức tầm thường, viết văn lộn xộn, lại thi đỗ. Nếu sau này vượt qua kỳ thi, có thể hắn sẽ được làm quan ở địa phương.

Mặc dù con người có thể thay đổi, nhưng sự thay đổi này có chút quá lớn.

Về phần biểu ca thứ hai Lưu Tử Đức...

Lục Đồng nhớ rằng hắn thậm chí còn không thể viết rõ ràng tên của mình.

Hiện tại Lưu Tử Hiền đã thi đỗ, Lưu Tử Đức cũng sẽ tham gia kì thi mùa thu năm nay. Nhìn vị biểu thẩm này, tuy đã hết sức kiềm nén nhưng vẫn có thể thấy nàng ta rất tự tin.

Là tự rin vào năng lực của Lưu Tử Đức sao?

Không nhất định.

Ngày xưa nhà họ Lưu chỉ lo kiếm tiền kiếm ăn, nhưng bây giờ cứ như tổ tiên phù hộ. Cả hai anh em đều học rộng tài cao, thật là tuyệt vời nhỉ? Nhưng phải biết rằng trên đời này có hàng ngàn nhân tài, mà tài hoa như Ngô Tú Tài, chăm chỉ học tập hơn chục năm nhưng vẫn không đỗ đạt.

Hơn nữa, vào kì thi mùa thu năm ngoái, khi Lưu Tử Hiền thi đậu...

Tính toán thời gian, chính là không lâu sau khi Lục Khiêm bị bắt.

Vương Xuân Chi ở bên ngoài vẫn đang trò chuyện cười đùa giữa những lời khen ngợi “Đại công tử sẽ làm quan, tiểu đệ cũng sẽ làm quan”. Lục Đồng đang suy nghĩ thì có tiếng Ngân Tranh đặt đũa xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.



Lục Đồng nhìn nàng đặt bát xuống, sau đó nói: “Ăn xong rồi thì đi thôi.”

Ngân Tranh gật đầu, lau khóe miệng, lại nhìn bát mì trước mặt Lục Đồng, nghi ngờ hỏi: "Cô nương không ăn thêm sao? Mì nguội rồi."

Sợi mì nguội trở nên nhão, thơm đến đâu cũng mất đi vị thơm ngon.

"Không ăn nữa."

Lục Đồng cúi đầu liếc nhìn tô mì, sau đó đứng dậy.

"Mì này không còn giống như xưa nữa."



Cách xa cổng Thượng Kim, mùi cháo và cơm tối từ Điện soái phủ phảng phất.

Đoàn Tiểu Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, gắp mì trong bát cho một con chó đen trong sân.

Con chó đen có thân hình nhanh nhẹn, cơ bắp và khung xương cân đối, bộ lông trên người óng ả như sa-tanh đen tuyền. Nó tỏa sáng như một con phượng hoàng xinh đẹp dưới ánh mặt trời lặn. Đó là một con chó săn rất đẹp, nhưng tư thế ăn uống không được thanh nhã cho lắm.

Bùi Vân Ánh từ ngoài cửa bước vào liền nhìn thấy một màn này, im lặng một lúc mới mở miệng: “ Sao lại cho nó ăn nữa?”

Đoàn Tiểu Ngôn ngẩng đầu, đầu tiên chào một tiếng: “ca”, sau đó hưng phấn nói: “Ca, huynh xem này, dạo gần đây Chi Tử gầy đi nhiều rồi đúng không? Thuốc của Lục đại phu thật sự rất lợi hại.”

Bùi Vân Ánh liếc nhìn con chó đen: "Nó cũng đâu có béo."

"Ca, huynh chỉ chiều hư nó thôi!” Đoàn Tiểu Ngôn vuốt đầu con chó, "Chi Tử là cảnh khuyển của Điện Tiền Ti, tượng trưng cho bộ mặt của Ti chúng ta. Hơn nữa, nó là con gái, con gái thì đương nhiên gầy một chút mới đẹp."

"Từ khi nào mà bộ mặt của Điện Tiền Ti cần một con chó làm đại diện thế?" Bùi Vân Ánh cười mắng một tiếng, trực tiếp đi vào trong viện.

Đoàn Tiểu Ngôn nhìn thấy hắn đi vào, liền nhớ tới cái gì, đứng dậy theo sau hắn hô: "Đúng rồi, phó sử vừa trở về, hình như là đang tìm huynh đó."

Bùi Vân Ánh vào điện, trước tiên đi đến phòng binh tich, sau khi cất sổ binh tịch trên tay, vừa ra khỏi phòng đã bị Tiêu Trục Phong chặn lại ở cửa.

"Về sớm thế." Bùi Vân Ánh đi về phòng, Tiêu Trục Phong đi theo phía sau.

"Hôm nay ta đã đưa người đến Binh Mã Ti một chuyến."

Bùi Vân Ánh: " Thế nào rồi?"

"Lôi Nguyên đã chết."

Bùi Vân Ánh bước vào cửa: “Đúng như dự đoán, có rất nhiều người liên quan đến sự việc của Lã Đại Sơn. Một vài tên của Binh Mã Ti rơi vào tay ta, nên bọn họ đương nhiên bận diệt khẩu.”

Tiêu Trục Phong quay người đóng cửa lại: “Vụ án của Lã Đại Sơn có liên quan đến thái tử. Hiện tại Binh Ti và Hình Ngục Ti đều có liên quan… Thái tử, e rằng hắn đã có được sự ủng hộ của Thái sư phủ.”

" Yên tâm đi," Bùi Vân Ánh mỉm cười và đưa tay lấy con dao dài trên thắt lưng ra. "Trong hoàng thành này ngoạ hổ tàng long nhiều lắm. Chưa đến cuối cùng, kết quả cũng chưa biết. Huynh căng thẳng làm gì?"

Tiêu Trục Phong im lặng, tiếp tục nói: “Còn có một chuyện.”

"Chuyện gì thế?"

"Hôm nay ta nhìn thấy Lục đại phu bước ra từ phủ của Phạm Chính Liêm của Hình Ngục Ti."

Động tác trên tay Bùi Vân Ánh dừng lại.

Tiêu Trục Phong nhắc nhở: "Là nữ đại phu mà chúng ta đã gặp ở chùa Vạn Ân trước đây. Huynh đã giúp nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không muốn nói chuyện với huynh."

Bùi Vân Ánh tức giận bật cười: "con mắt nào của huynh nhìn thấy nàng ấy không muốn nói chuyện với ta vậy?"

"Ta và Đoàn Tiểu Ngôn bốn mắt đều nhìn thấy." Tiêu Trục Phong hỏi: "Huynh không tò mò mục đích nàng đến Phạm phủ sao?"

"Nói thật, ta có chút tò mò." Bùi Vân Ánh đặt con dao lên bàn, ngồi xuống ghế. "Vị Lục đại phu này hình như không ưa người có quyền thế, cực kỳ chán ghét. Quan gia đến mua thuốc còn năm lần bảy lượt chờ đợi. Vây mà lần này lại đích thân đến tận cửa, cũng thật bất ngờ ”.

" Nếu nói nàng ta không có mục đích nào khác, ta không tin."

Tiêu Trục Phong hỏi: “Có nên cử người theo dõi nàng ấy không?”

Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Không, gần đây trong Ti xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta sắp cạn kiệt nhân lực rồi. Đừng lãng phí nhân lực."

Tiêu Trục Phong nói "ừ".

Bùi Vân Ánh lại đổi ý: “ Mà thôi, lát nữa hãy nói với Đoàn Tiểu Ngôn, nhờ hắn tìm người trông chừng Phạm phủ, đồng thời chú ý động thái của Lục Đồng khi cô ta đến Phạm phủ.”

Tiêu Trục Phong đầy ẩn ý nhìn hắn.

Bùi Vân Ánh nhặt cái chặn giấy trên bàn ném vào người hắn, cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ nghĩ rằng Phạm Chính Liêm có thể đã bí mật liên lạc với thái sư phủ, có thể ta có được rất nhiều thông tin từ phủ của hắn.”

"Về phần Lục đại phu..."

Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, trầm ngâm nói: “Phạm Chính Liêm là quan viên triều đình, cũng không phải một thương gia bình thường. Một khi xảy ra chuyện, tất nhiên quan binh sẽ điều tra. Huống chi, Phạm phủ cũng có hộ vệ.”

“…Cho dù cô ta có liều lĩnh đến đâu thì cũng không dám giết người trong nhà quan chức, phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau