Chương 65: Nghi Ngờ Của Bùi Vân Ánh
Thịnh Kinh đã qua tiết Tiểu Mãn, thời tiết càng ngày càng nóng.
Trước cửa hàng giày lụa ở phố Tây có một gian hàng vải gấm, buổi tối có hai ba người bán hàng ngồi dưới gian hàng tận hưởng không khí mát mẻ.
Hôm nay trời hiếm khi mát mẻ, Đỗ Trường Khanh dẫn hai người Hạ Dung Dung vào thành đi dạo, mua một ít đặc sản địa phương cho cha mẹ Hạ Dung Dung. Trong y quán chỉ còn lại Ngân Tranh và A Thành giúp Lục Đồng phân loại dược liệu.
Lục Đồng đang ngồi trong y quán, xếp mẻ Tiêm Tiêm mới làm vào góc tủ dài, mấy ngày trước nàng còn mượn Đỗ Trường Khanh thêm một trăm lạng bạc, nên chỉ có thể làm thêm nhiều trà thuốc một chút để bù lại.
Ngân Tranh đang quét nhà, A Thành đi đến cửa hàng nước ngọt trên phố Tây để mua nước ngọt cho Lục Đồng.
Đỗ Trường Khanh khó có thể hiểu được khẩu vị của Lục Đồng, nhưng cửa hàng nước ngọt mới mở đối với Lục Đồng lại vừa vặn ngọt ngào. Mỗi ngày, một mình nàng uống hết hai ống tre.
Khoảng nửa nén nhang, Lục Đồng vừa bày hết trà thuốc ra thì A Thành quay lại.
A Thành quay lại có vẻ do dự, trên tay cầm một ống tre chứa đầy nước ngọt, có vẻ có chút bồn chồn.
Lục Đồng liếc hắn một cái: “Sao không vào đi?”
A Thành còn chưa kịp nói gì, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm: "Lục đại phu!"
Lục Đồng dừng lại, Ngân Tranh đang quét nhà cũng đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Đoàn Tiểu Ngôn tươi cười đi vào cửa, thân mật chào hỏi mọi người: "Ngân Tranh tiểu thư."
Lục Đồng nhìn về phía hắn, phía sau Đoàn Tiểu Ngôn, có một thanh niên tuấn mỹ tay cầm kiếm, hắn mỉm cười nhìn vào mắt nàng.
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Người này đúng là âm hồn bất tán.
Nàng dừng lại, bình tĩnh nói: “ Bùi đại nhân sao lại tới đây?"
Bùi Vân Ánh đi vào: "Mua thuốc."
"Mua thuốc?"
Đoàn Tiểu Ngôn quay người nói: “Gần đây nóng nực, các huynh đệ trong quân doanh làm việc bên ngoài sẽ khó tránh khỏi nóng bức mệt mỏi. Đại nhân của ta muốn mua một ít trà thảo mộc giải nhiệt để chia cho các huynh đệ." Hắn mỉm cười với Lục Đồng: "Ta nghĩ đều là người quen cả, cho nên đặc biệt đến đây mua ủng hộ Lục đại phu."
Lục Đồng gật đầu: “ Đa tạ.” Sau đó nàng nói với hai người: “Xin chờ một chút.”
Nàng ngồi xuống bàn, lấy giấy bút viết đơn thuốc, Bùi Vân Ánh đứng trước tủ thuốc, ánh mắt lướt qua nét chữ bay bổng của nàng, hơi nhướng mày.
Lục Đồng không có để ý, viết đơn thuốc xong liền đưa cho A Thành đi bốc thuốc. Ngân Tranh nhìn hai người, cười nói: “Hai người ngồi đây một lát, ta đi pha…”
Chữ “trà” chưa kịp thốt ra thì hai ống tre đựng nước ngọt đã được đặt sẵn trên chiếc bàn nhỏ.
Bùi Vân Ánh ngước mắt lên, Lục Đồng mỉm cười thu tay lại: " Đại nhân và Đoàn công tử nếm thử nước ngọt mà ta vừa mua xem sao."
Điều này có nghĩa là nàng không có ý định pha trà cho họ.
Chỉ cần một lát là có thể uống hết một chén nước ngọt, nhưng pha trà thì mất thời gian hơn nhiều, Lục Đồng tuy không nói ra nhưng vẫn biểu đạt ý định đuổi khách một cách rõ ràng.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh lướt qua khuôn mặt của Lục Đồng, sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, tốt bụng cầm ống tre đựng nước ngọt lên uống một ngụm.
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt chàng thanh niên cứng đờ.
Đoàn Tiểu Ngôn bên cạnh đã hét lên: "Ôi, ôi, ngọt quá! Lục đại phu, cô mua cái gì thế?!"
"Nước gừng mật ong." Lục Đồng hỏi: " Ngọt quá sao? Ta thấy vừa phải. Thuốc trong y quán đều có vị đắng. Nước mật gừng trong tay Đoàn công tử có thể át vị đắng của thuốc."
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, giọng điệu không hề trêu chọc chút nào, không rõ nàng có cố ý trêu chọc hay không.
Bùi Vân Ánh đặt ống tre xuống và thở dài: "Có lý."
Lục Đồng nhìn hắn.
Trên mặt người này không có một tia tức giận, thái độ luôn đúng mực, ấm áp, không biết là tốt đẹp hay mưu mô.
A Thành còn đang bốc thuốc, Đoàn Tiểu Ngôn đặt nắm tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, hắn tìm chuyện khác để nói: "Lục đại phu, lần trước ta nhìn thấy cô ở cửa Phạm Phủ, vốn dĩ muốn nói chuyện với cô một lát nữa, nhưng lúc đó ta đang bận công vụ... Dạo này mọi người thế nào rồi? Không có ai đến làm phiền chứ?"
Lục Đồng đi theo ngồi vào bàn: "Không có, cảm ơn Đoàn công tử quan tâm."
Đoàn Tiểu Ngôn lại ho hai tiếng: “Nói mới nhớ, lần trước tới Phạm phủ, ta bị mất hà bao…” Nói đến đây, hắn có vẻ thăm dò nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng yên lặng nhìn hắn.
Đoàn Tiểu Ngôn lắp bắp nói: "Cô có nhìn thấy hà bao của ta không?"
Trong cửa hàng im lặng một lát.
Mây xám xịt bao phủ bầu trời, lá cây mai trước cửa xào xạc trong gió.
Một lúc lâu sau, Lục Đồng mới bình tĩnh nói: "Đoàn công tử, ngươi nghi ngờ ta trộm hà bao của ngươi sao?"
A Thành ngồi xổm trước tủ thuốc, cầm lấy dược liệu phát ra tiếng xào xạc, Ngân Tranh đứng ở bàn trước cửa, cúi đầu cẩn thận lau bàn.
Đoàn Tiểu Ngôn trầm ngâm một lát, sau đó cười xấu hổ: "Làm sao có thể? Ta chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi."
Lục Đồng gật đầu: “ Đoàn công tử, ta không thấy hà bao của ngươi.”
Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng nói: “Ta cũng nghĩ là cô không nhìn thấy, hẳn là rơi ở nơi khác rồi.” Nói xong, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng kéo một góc áo của Bùi Vân Ánh.
Bùi Vân Ánh ngồi một bên, liếc nhìn đống 'Tiêm tiêm' chất trên bàn trong tiệm thuốc, đột nhiên đổi chủ đề: "Trà thuốc của Lục đại phu bán chạy thật. Ta nghe nói ngay cả phủ của Phạm đại nhân cũng chủ động đến hỏi mua."
“Chỉ là may mắn nên mới lọt vào mắt Phạm phu nhân thôi.”
“Sao có thể là may mắn?” Hắn cười nói: “Phạm phu nhân quan tâm đến vóc dáng, Lục đại phu lại làm ra trà thuốc giảm béo đúng lúc. Nếu không biết Lục đại phu là người tỉnh ngoài, ta đã nghĩ Lục đại phu đã đặc biệt chuẩn bị nó cho Phạm phu nhân.”
Ngân Tranh đang lau bàn, tay nắm chặt miếng giẻ một cách lo lắng.
Lục Đồng nhìn hắn: “Đại nhân, ta đã nói, điều chế được trà thảo dược không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, hơn nữa ta chỉ là dân thường, không liên quan gì đến quan gia, làm sao có thể ảnh hưởng đến quyết định của Phạm phu nhân?"
Hắn gật đầu: " Cũng đúng."
Hắn lại nhìn Ngân Tranh trước bàn thuốc. Ngân Tranh cúi đầu cẩn thận nhặt những tờ giấy trắng vương vãi trên bàn.
Bùi Vân Ánh nhìn một lúc rồi đưa tay cầm ống tre đựng nước ngọt trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó cau mày, tựa hồ cảm thấy nước này ngọt quá.
Hắn gọi Lục Đồng: “Lục đại phu.”
Lục Đồng đáp lại.
“Ta nhớ mấy lần chúng ta gặp nhau trước đây, cô nương bên cạnh cô luôn rất nhanh miệng. Tại sao mấy lần gặp mặt gần đây lại hay im lặng thế.” Hắn đặt ống tre lại trên bàn, chậm rãi nói: " Là đang cố ý né tránh ta sao?"
Lông mày của Lục Đồng giật giật.
Nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Vân Ánh.
Trong quán ban ngày không thắp đèn, không khí hoàn toàn u ám, hắn ngồi trong bóng tối mùa hè, mặc bộ áo gấm đỏ thẫm, thắt lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ đặc biệt tao nhã.
Nhưng nụ cười trong mắt hắn rất nhạt.
Dừng một chút, Lục Đồng bình tĩnh đáp: “ Đại nhân nói đùa rồi. Chúng ta thân phận thấp kém, gặp các vương tôn công tử cao quý như ngài, nên nhất thời vụng về, không dám nói lên lời, hy vọng ngài sẽ không trách tội."
Nàng nói một cách mỉa mai, Đoàn Tiểu Ngôn nhận ra sự không tự nhiên trong bầu không khí, hắn trở nên bồn chồn, giả vờ hỏi A Thành ở đầu bên kia: "Ừm... trà thuốc đã gói xong chưa?"
“ Có ngay có ngay!” A Thành kêu lên, đặt hai túi trà thuốc lớn lên bàn, lau mồ hôi: “Trà thuốc có hơi nhiều, làm chậm trễ thời gian của hai vị đại nhân rồi.”
"Không sao, không sao." Đoàn Tiểu Ngôn cũng lau mồ hôi, đứng dậy lấy tay quạt mát nói: "Sao hôm nay nóng thế!"
Hắn bước tới bàn, trả tiền, cầm lấy hai túi thuốc lớn, thúc giục Bùi Vân Ánh: " Đại nhân, trời cũng đã muộn, chúng ta nên quay về, không trì hoãn việc chữa trị của Lục đại phu nữa."
Lục Đồng đứng lên nói: "Đại nhân đi cẩn thận."
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, một lúc sau, hắn cúi đầu mỉm cười, sau đó đứng dậy đi hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn cầm cốc nước gừng còn chưa uống hết trên bàn lên, nói với Lục Đồng: "Cảm ơn nước gừng mật ong của Lục đại phu."
"Hẹn gặp lại lần sau."
Hai người rời khỏi Nhân Tâm y quán, Ngân Tranh đi đến cửa, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng nữa, mới vỗ nhẹ vào tim mình, thở phào nhẹ nhõm.
A Thành thấp giọng lẩm bẩm: " Bùi đại nhân tính tình tốt như vậy, sao lúc nào cũng cảm thấy có cái gì kỳ quái..." Hắn lẩm bẩm: "Chắc là bởi vì kiếm của hắn hơi tà ác..."
Bên kia, Đoàn Tiểu Ngôn và Bùi Vân Ánh rời khỏi y quán, đi dẫn ngựa.
Đoàn Tiểu Ngôn thấp giọng phàn nàn: “Ca, ta đã nói với huynh chuyến đi hôm nay vô ích rồi, Lục đại phu không có khả năng lấy trộm hà bao của ta, hôm nay khó xử như vậy, sau này ta làm sao có mặt mũi gặp lại nàng ấy nữa?"
Bùi Vân Ánh dừng lại: "Ai nói điều đó là không thể?"
Đoàn Tiểu Ngôn sửng sốt: “ Nàng ấy nói dối ư?”
"Ta cũng không chắc. Nhưng lời nàng ta nói thì chỉ nên tin ba phần thôi."
Đoàn Tiểu Ngôn không nói nên lời: “Ca, ta luôn cảm thấy huynh có thành kiến với Lục đại phu. Trước đây ta đã hỏi thăm, người ta nói Lục đại phu có danh tiếng rất tốt ở phố Tây, nói nàng ấy là một vị Bồ Tát sống có trái tim nhân hậu, và là một cô nương yếu đuối.
"Nữ nhân yếu đuối?" Bùi Vân Ánh nói: "Hôm nay nàng ta mặc gì, ngươi có thấy không?"
“Mặc cái gì?” Đoàn Tiểu Ngôn sửng sốt một chút: “Bộ váy rất đẹp, Lục đại phu mặc gì cũng đẹp.”
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn.
Đoàn Tiểu Ngôn khó hiểu: "Ta nói sai sao?"
"Lần đầu tiên gặp ở Bảo Tường lâu nàng ta mặc vải thô. Lần thứ hai, ở Vạn n Tự, là váy lụa trắng. Hôm nay, nàng đã đổi sang Vân Túc."
"Ca, huynh thế mà nhớ rõ ràng như vậy." Đoàn Tiểu Ngôn không coi trọng lắm, "Đó là chuyện bình thường, Lục đại phu là người tỉnh ngoài, đến Thịnh Kinh thì học cách ăn mặc của nữ nhân ở Thịnh Kinh thôi, nữ nhân ai mà không thích làm đẹp, ngay cả Chi Tử còn thích váy hoa nữa là.”
Bùi Vân Ánh đưa cho hắn ống tre mang ra từ y quán, quay người cởi dây ngựa: “Vải thô giá 3 lạng bạc một cuộn, lụa tơ tằm giá 5 lạng bạc một cuộn, còn lụa Vân Túc ít nhất 10 lạng bạc một cuộn. Chưa đầy nửa năm, giá trị quần áo của Lục đại phu đã tăng lên rất nhiều ”.
Đoàn Tiểu Ngôn bối rối giơ ống tre lên: “Là ý gì?”
Bùi Vân Ánh cởi dây ngựa rồi lên ngựa: “Điều này có nghĩa là nếu Lục Đồng vào Điện Tiền ti làm việc cùng lúc với ngươi, thì bây giờ nàng ấy là cấp trên của ngươi đó. ”
Hắn giục ngựa phóng đi. Đoàn Tiểu Ngôn đứng đó hồi lâu, tỉnh táo lại, tức giận nói: "Ca, huynh lại mắng ta!"
…
Nhân Tâm y quán.
Mãi đến tối, Đỗ Trường Khanh mới dẫn Hạ Dung Dung cùng nha hoàn trở về.
Họ thu được rất nhiều thứ từ chuyến đi ngày hôm nay. Những đặc sản địa phương mà Đỗ Trường Khanh mang về đã lấp đầy một nửa sân. Dường như kiệt sức, Đỗ Trường Khanh không nói nhiều với Lục Đồng, quay lại kêu A Thành về nhà.
Ngân Tranh đóng cửa y quán lại, Lục Đồng thắp đèn, Hương Thảo đi tới đưa cho Ngân Tranh một túi giấy nhỏ.
Ngân Tranh bối rối: “Đây là…”
Hương Thảo mỉm cười nói: "Đây là bánh ngọt mà tiểu thư và biểu thiếu gia mua hôm nay. Ta nghĩ Lục đại phu thích đồ ngọt nên đặc biệt mang một ít cho Lục đại phu."
Ngân Tranh cảm ơn nàng rồi quay trở lại phòng Lục Đồng với túi giấy vừa mới nhận, mang theo hộp thuốc.
“Bánh ngọt do Hạ cô nương bên cạnh gửi tới.” Ngân Tranh nói.
Lục Đồng: "Đặt lên bàn đi."
Ngân Tranh đặt chiếc bánh ngọt lên bàn, quay người lại, đóng cửa ra vào và cửa sổ, dùng kéo cắt ngắn ngọn bấc, khiến căn phòng sáng sủa hơn.
Lục Đồng cất hộp thuốc đi, sau đó cúi người từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hà bao màu vàng nhạt.
Chiếc hà bao được làm bằng lụa sa-tanh, trên đó có thêu hai chú vịt đang chơi đùa dưới nước, rất thú vị và tinh tế. Ẩn trên mép túi là một dòng chữ nhỏ, đó là một cái tên, Đoàn Tiểu Ngôn.
Đây là hà bao của Đoàn Tiểu Ngôn.
Ngân Tranh cầm một cây đèn dầu đi tới, đặt lên bàn, nhìn hà bao một cái, nhẹ giọng hỏi Lục Đồng: "Cô nương, hôm nay Đoàn công tử đến y quán, sao cô không trả hà bao này cho hắn?"
Ngày hôm đó, Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng đi tới cửa Phạm phủ, lúc Lục Đồng và Ngân Tranh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một chiếc hà bao rơi trên mặt đất.
Chiếc hà bao vẫn còn lỏng lẻo, trên đó có thêu tên Đoàn Tiểu Ngôn, có lẽ sau khi hắn trả tiền trà ở quán trà, trên đường đi nó đã rơi ra.
Lục Đồng cầm hà bao lên cất đi. Hôm nay Đoàn Tiểu Ngôn tới, tưởng Lục Đồng sẽ trả lại, không ngờ Lục Đồng lại không nói gì.
Trong sự yên tĩnh của màn đêm dài, đầu ngón tay của Lục Đồng vuốt ve dòng chữ thêu trên hà bao, đột nhiên nói: “Tại sao Đoàn Tiểu Ngôn lại ở trước cửa Phạm phủ?”
Ngân Tranh sửng sốt, theo bản năng trả lời: "...hắn không phải nói là có việc đi ngang qua sao?"
" Nếu hắn có việc đi ngang qua, sao lại mặc thường phục? Trước quán trà chỉ có ba bốn người đang uống trà. Sau khi nhìn thấy chúng ta, Đoàn Tiểu Ngôn rời đi, những người đó cũng rời đi, tức là họ đi cùng nhau."
"Đoàn Tiểu Ngôn lúc đó hỏi ta tại sao lại tới đây, ta chỉ bảo hắn là đi châm cứu cho người ta, nhưng hôm nay Bùi Vân Ánh lại nói ta châm cứu cho Triệu thị, chứng tỏ hắn biết rất rõ từng động tác của ta."
"Còn nữa, ngày hôm đó cô gọi thẳng tên hắn, hắn hồi lâu không có phản ứng, cuối cùng xoay người lại, tựa hồ không muốn bị chúng ta phát hiện. Tại sao lại như vậy?"
Ngân Tranh nghe vậy liền sợ hãi: “Ý của cô nương là…”
“ Hắn đang theo dõi ta.”
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Chúng ta đang bị theo dõi.”
Cành mai ngoài cửa phản chiếu qua tấm rèm, khung cảnh cửa sổ như một bức tranh.
Môi Ngân Tranh trắng bệch: “Nhưng tại sao bọn họ lại theo dõi cô nương chứ?”
Lục Đồng cụp mắt: “Bùi Vân Ánh đã nghi ngờ ta ngay từ khi chúng ta còn ở chùa Vạn n. Hắn thăm dò ta bằng mọi cách về cái chết của Kế Thừa Hưng. Nhưng vụ án đã khép lại và không có bằng chứng, vì vậy hắn chỉ có thể bắt đầu từ ta.
Nghe vậy, Ngân Tranh càng lúc càng căng thẳng: “Bọn họ là quan, chúng ta không thể chống lại bọn họ, bây giờ cô nương định làm gì?”
Lục Đồng nhặt chiếc hà bao trên bàn lên, cẩn thận nhìn hai con vịt đang chơi đùa dưới nước, khẽ mỉm cười.
"Không sao đâu, cứ để hắn theo dõi đi."
Nàng đưa tay mở hộp, nhét hà bao vào rồi cúi xuống đặt chiếc hộp trở lại gầm giường.
Không có dấu vết của bất cứ điều gì.
“Đối với chúng ta, đây có thể là một chuyện tốt,” nàng nói.
Trước cửa hàng giày lụa ở phố Tây có một gian hàng vải gấm, buổi tối có hai ba người bán hàng ngồi dưới gian hàng tận hưởng không khí mát mẻ.
Hôm nay trời hiếm khi mát mẻ, Đỗ Trường Khanh dẫn hai người Hạ Dung Dung vào thành đi dạo, mua một ít đặc sản địa phương cho cha mẹ Hạ Dung Dung. Trong y quán chỉ còn lại Ngân Tranh và A Thành giúp Lục Đồng phân loại dược liệu.
Lục Đồng đang ngồi trong y quán, xếp mẻ Tiêm Tiêm mới làm vào góc tủ dài, mấy ngày trước nàng còn mượn Đỗ Trường Khanh thêm một trăm lạng bạc, nên chỉ có thể làm thêm nhiều trà thuốc một chút để bù lại.
Ngân Tranh đang quét nhà, A Thành đi đến cửa hàng nước ngọt trên phố Tây để mua nước ngọt cho Lục Đồng.
Đỗ Trường Khanh khó có thể hiểu được khẩu vị của Lục Đồng, nhưng cửa hàng nước ngọt mới mở đối với Lục Đồng lại vừa vặn ngọt ngào. Mỗi ngày, một mình nàng uống hết hai ống tre.
Khoảng nửa nén nhang, Lục Đồng vừa bày hết trà thuốc ra thì A Thành quay lại.
A Thành quay lại có vẻ do dự, trên tay cầm một ống tre chứa đầy nước ngọt, có vẻ có chút bồn chồn.
Lục Đồng liếc hắn một cái: “Sao không vào đi?”
A Thành còn chưa kịp nói gì, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm: "Lục đại phu!"
Lục Đồng dừng lại, Ngân Tranh đang quét nhà cũng đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Đoàn Tiểu Ngôn tươi cười đi vào cửa, thân mật chào hỏi mọi người: "Ngân Tranh tiểu thư."
Lục Đồng nhìn về phía hắn, phía sau Đoàn Tiểu Ngôn, có một thanh niên tuấn mỹ tay cầm kiếm, hắn mỉm cười nhìn vào mắt nàng.
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Người này đúng là âm hồn bất tán.
Nàng dừng lại, bình tĩnh nói: “ Bùi đại nhân sao lại tới đây?"
Bùi Vân Ánh đi vào: "Mua thuốc."
"Mua thuốc?"
Đoàn Tiểu Ngôn quay người nói: “Gần đây nóng nực, các huynh đệ trong quân doanh làm việc bên ngoài sẽ khó tránh khỏi nóng bức mệt mỏi. Đại nhân của ta muốn mua một ít trà thảo mộc giải nhiệt để chia cho các huynh đệ." Hắn mỉm cười với Lục Đồng: "Ta nghĩ đều là người quen cả, cho nên đặc biệt đến đây mua ủng hộ Lục đại phu."
Lục Đồng gật đầu: “ Đa tạ.” Sau đó nàng nói với hai người: “Xin chờ một chút.”
Nàng ngồi xuống bàn, lấy giấy bút viết đơn thuốc, Bùi Vân Ánh đứng trước tủ thuốc, ánh mắt lướt qua nét chữ bay bổng của nàng, hơi nhướng mày.
Lục Đồng không có để ý, viết đơn thuốc xong liền đưa cho A Thành đi bốc thuốc. Ngân Tranh nhìn hai người, cười nói: “Hai người ngồi đây một lát, ta đi pha…”
Chữ “trà” chưa kịp thốt ra thì hai ống tre đựng nước ngọt đã được đặt sẵn trên chiếc bàn nhỏ.
Bùi Vân Ánh ngước mắt lên, Lục Đồng mỉm cười thu tay lại: " Đại nhân và Đoàn công tử nếm thử nước ngọt mà ta vừa mua xem sao."
Điều này có nghĩa là nàng không có ý định pha trà cho họ.
Chỉ cần một lát là có thể uống hết một chén nước ngọt, nhưng pha trà thì mất thời gian hơn nhiều, Lục Đồng tuy không nói ra nhưng vẫn biểu đạt ý định đuổi khách một cách rõ ràng.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh lướt qua khuôn mặt của Lục Đồng, sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, tốt bụng cầm ống tre đựng nước ngọt lên uống một ngụm.
Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt chàng thanh niên cứng đờ.
Đoàn Tiểu Ngôn bên cạnh đã hét lên: "Ôi, ôi, ngọt quá! Lục đại phu, cô mua cái gì thế?!"
"Nước gừng mật ong." Lục Đồng hỏi: " Ngọt quá sao? Ta thấy vừa phải. Thuốc trong y quán đều có vị đắng. Nước mật gừng trong tay Đoàn công tử có thể át vị đắng của thuốc."
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, giọng điệu không hề trêu chọc chút nào, không rõ nàng có cố ý trêu chọc hay không.
Bùi Vân Ánh đặt ống tre xuống và thở dài: "Có lý."
Lục Đồng nhìn hắn.
Trên mặt người này không có một tia tức giận, thái độ luôn đúng mực, ấm áp, không biết là tốt đẹp hay mưu mô.
A Thành còn đang bốc thuốc, Đoàn Tiểu Ngôn đặt nắm tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, hắn tìm chuyện khác để nói: "Lục đại phu, lần trước ta nhìn thấy cô ở cửa Phạm Phủ, vốn dĩ muốn nói chuyện với cô một lát nữa, nhưng lúc đó ta đang bận công vụ... Dạo này mọi người thế nào rồi? Không có ai đến làm phiền chứ?"
Lục Đồng đi theo ngồi vào bàn: "Không có, cảm ơn Đoàn công tử quan tâm."
Đoàn Tiểu Ngôn lại ho hai tiếng: “Nói mới nhớ, lần trước tới Phạm phủ, ta bị mất hà bao…” Nói đến đây, hắn có vẻ thăm dò nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng yên lặng nhìn hắn.
Đoàn Tiểu Ngôn lắp bắp nói: "Cô có nhìn thấy hà bao của ta không?"
Trong cửa hàng im lặng một lát.
Mây xám xịt bao phủ bầu trời, lá cây mai trước cửa xào xạc trong gió.
Một lúc lâu sau, Lục Đồng mới bình tĩnh nói: "Đoàn công tử, ngươi nghi ngờ ta trộm hà bao của ngươi sao?"
A Thành ngồi xổm trước tủ thuốc, cầm lấy dược liệu phát ra tiếng xào xạc, Ngân Tranh đứng ở bàn trước cửa, cúi đầu cẩn thận lau bàn.
Đoàn Tiểu Ngôn trầm ngâm một lát, sau đó cười xấu hổ: "Làm sao có thể? Ta chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi."
Lục Đồng gật đầu: “ Đoàn công tử, ta không thấy hà bao của ngươi.”
Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng nói: “Ta cũng nghĩ là cô không nhìn thấy, hẳn là rơi ở nơi khác rồi.” Nói xong, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng kéo một góc áo của Bùi Vân Ánh.
Bùi Vân Ánh ngồi một bên, liếc nhìn đống 'Tiêm tiêm' chất trên bàn trong tiệm thuốc, đột nhiên đổi chủ đề: "Trà thuốc của Lục đại phu bán chạy thật. Ta nghe nói ngay cả phủ của Phạm đại nhân cũng chủ động đến hỏi mua."
“Chỉ là may mắn nên mới lọt vào mắt Phạm phu nhân thôi.”
“Sao có thể là may mắn?” Hắn cười nói: “Phạm phu nhân quan tâm đến vóc dáng, Lục đại phu lại làm ra trà thuốc giảm béo đúng lúc. Nếu không biết Lục đại phu là người tỉnh ngoài, ta đã nghĩ Lục đại phu đã đặc biệt chuẩn bị nó cho Phạm phu nhân.”
Ngân Tranh đang lau bàn, tay nắm chặt miếng giẻ một cách lo lắng.
Lục Đồng nhìn hắn: “Đại nhân, ta đã nói, điều chế được trà thảo dược không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, hơn nữa ta chỉ là dân thường, không liên quan gì đến quan gia, làm sao có thể ảnh hưởng đến quyết định của Phạm phu nhân?"
Hắn gật đầu: " Cũng đúng."
Hắn lại nhìn Ngân Tranh trước bàn thuốc. Ngân Tranh cúi đầu cẩn thận nhặt những tờ giấy trắng vương vãi trên bàn.
Bùi Vân Ánh nhìn một lúc rồi đưa tay cầm ống tre đựng nước ngọt trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó cau mày, tựa hồ cảm thấy nước này ngọt quá.
Hắn gọi Lục Đồng: “Lục đại phu.”
Lục Đồng đáp lại.
“Ta nhớ mấy lần chúng ta gặp nhau trước đây, cô nương bên cạnh cô luôn rất nhanh miệng. Tại sao mấy lần gặp mặt gần đây lại hay im lặng thế.” Hắn đặt ống tre lại trên bàn, chậm rãi nói: " Là đang cố ý né tránh ta sao?"
Lông mày của Lục Đồng giật giật.
Nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Vân Ánh.
Trong quán ban ngày không thắp đèn, không khí hoàn toàn u ám, hắn ngồi trong bóng tối mùa hè, mặc bộ áo gấm đỏ thẫm, thắt lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ đặc biệt tao nhã.
Nhưng nụ cười trong mắt hắn rất nhạt.
Dừng một chút, Lục Đồng bình tĩnh đáp: “ Đại nhân nói đùa rồi. Chúng ta thân phận thấp kém, gặp các vương tôn công tử cao quý như ngài, nên nhất thời vụng về, không dám nói lên lời, hy vọng ngài sẽ không trách tội."
Nàng nói một cách mỉa mai, Đoàn Tiểu Ngôn nhận ra sự không tự nhiên trong bầu không khí, hắn trở nên bồn chồn, giả vờ hỏi A Thành ở đầu bên kia: "Ừm... trà thuốc đã gói xong chưa?"
“ Có ngay có ngay!” A Thành kêu lên, đặt hai túi trà thuốc lớn lên bàn, lau mồ hôi: “Trà thuốc có hơi nhiều, làm chậm trễ thời gian của hai vị đại nhân rồi.”
"Không sao, không sao." Đoàn Tiểu Ngôn cũng lau mồ hôi, đứng dậy lấy tay quạt mát nói: "Sao hôm nay nóng thế!"
Hắn bước tới bàn, trả tiền, cầm lấy hai túi thuốc lớn, thúc giục Bùi Vân Ánh: " Đại nhân, trời cũng đã muộn, chúng ta nên quay về, không trì hoãn việc chữa trị của Lục đại phu nữa."
Lục Đồng đứng lên nói: "Đại nhân đi cẩn thận."
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, một lúc sau, hắn cúi đầu mỉm cười, sau đó đứng dậy đi hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn cầm cốc nước gừng còn chưa uống hết trên bàn lên, nói với Lục Đồng: "Cảm ơn nước gừng mật ong của Lục đại phu."
"Hẹn gặp lại lần sau."
Hai người rời khỏi Nhân Tâm y quán, Ngân Tranh đi đến cửa, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng nữa, mới vỗ nhẹ vào tim mình, thở phào nhẹ nhõm.
A Thành thấp giọng lẩm bẩm: " Bùi đại nhân tính tình tốt như vậy, sao lúc nào cũng cảm thấy có cái gì kỳ quái..." Hắn lẩm bẩm: "Chắc là bởi vì kiếm của hắn hơi tà ác..."
Bên kia, Đoàn Tiểu Ngôn và Bùi Vân Ánh rời khỏi y quán, đi dẫn ngựa.
Đoàn Tiểu Ngôn thấp giọng phàn nàn: “Ca, ta đã nói với huynh chuyến đi hôm nay vô ích rồi, Lục đại phu không có khả năng lấy trộm hà bao của ta, hôm nay khó xử như vậy, sau này ta làm sao có mặt mũi gặp lại nàng ấy nữa?"
Bùi Vân Ánh dừng lại: "Ai nói điều đó là không thể?"
Đoàn Tiểu Ngôn sửng sốt: “ Nàng ấy nói dối ư?”
"Ta cũng không chắc. Nhưng lời nàng ta nói thì chỉ nên tin ba phần thôi."
Đoàn Tiểu Ngôn không nói nên lời: “Ca, ta luôn cảm thấy huynh có thành kiến với Lục đại phu. Trước đây ta đã hỏi thăm, người ta nói Lục đại phu có danh tiếng rất tốt ở phố Tây, nói nàng ấy là một vị Bồ Tát sống có trái tim nhân hậu, và là một cô nương yếu đuối.
"Nữ nhân yếu đuối?" Bùi Vân Ánh nói: "Hôm nay nàng ta mặc gì, ngươi có thấy không?"
“Mặc cái gì?” Đoàn Tiểu Ngôn sửng sốt một chút: “Bộ váy rất đẹp, Lục đại phu mặc gì cũng đẹp.”
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn.
Đoàn Tiểu Ngôn khó hiểu: "Ta nói sai sao?"
"Lần đầu tiên gặp ở Bảo Tường lâu nàng ta mặc vải thô. Lần thứ hai, ở Vạn n Tự, là váy lụa trắng. Hôm nay, nàng đã đổi sang Vân Túc."
"Ca, huynh thế mà nhớ rõ ràng như vậy." Đoàn Tiểu Ngôn không coi trọng lắm, "Đó là chuyện bình thường, Lục đại phu là người tỉnh ngoài, đến Thịnh Kinh thì học cách ăn mặc của nữ nhân ở Thịnh Kinh thôi, nữ nhân ai mà không thích làm đẹp, ngay cả Chi Tử còn thích váy hoa nữa là.”
Bùi Vân Ánh đưa cho hắn ống tre mang ra từ y quán, quay người cởi dây ngựa: “Vải thô giá 3 lạng bạc một cuộn, lụa tơ tằm giá 5 lạng bạc một cuộn, còn lụa Vân Túc ít nhất 10 lạng bạc một cuộn. Chưa đầy nửa năm, giá trị quần áo của Lục đại phu đã tăng lên rất nhiều ”.
Đoàn Tiểu Ngôn bối rối giơ ống tre lên: “Là ý gì?”
Bùi Vân Ánh cởi dây ngựa rồi lên ngựa: “Điều này có nghĩa là nếu Lục Đồng vào Điện Tiền ti làm việc cùng lúc với ngươi, thì bây giờ nàng ấy là cấp trên của ngươi đó. ”
Hắn giục ngựa phóng đi. Đoàn Tiểu Ngôn đứng đó hồi lâu, tỉnh táo lại, tức giận nói: "Ca, huynh lại mắng ta!"
…
Nhân Tâm y quán.
Mãi đến tối, Đỗ Trường Khanh mới dẫn Hạ Dung Dung cùng nha hoàn trở về.
Họ thu được rất nhiều thứ từ chuyến đi ngày hôm nay. Những đặc sản địa phương mà Đỗ Trường Khanh mang về đã lấp đầy một nửa sân. Dường như kiệt sức, Đỗ Trường Khanh không nói nhiều với Lục Đồng, quay lại kêu A Thành về nhà.
Ngân Tranh đóng cửa y quán lại, Lục Đồng thắp đèn, Hương Thảo đi tới đưa cho Ngân Tranh một túi giấy nhỏ.
Ngân Tranh bối rối: “Đây là…”
Hương Thảo mỉm cười nói: "Đây là bánh ngọt mà tiểu thư và biểu thiếu gia mua hôm nay. Ta nghĩ Lục đại phu thích đồ ngọt nên đặc biệt mang một ít cho Lục đại phu."
Ngân Tranh cảm ơn nàng rồi quay trở lại phòng Lục Đồng với túi giấy vừa mới nhận, mang theo hộp thuốc.
“Bánh ngọt do Hạ cô nương bên cạnh gửi tới.” Ngân Tranh nói.
Lục Đồng: "Đặt lên bàn đi."
Ngân Tranh đặt chiếc bánh ngọt lên bàn, quay người lại, đóng cửa ra vào và cửa sổ, dùng kéo cắt ngắn ngọn bấc, khiến căn phòng sáng sủa hơn.
Lục Đồng cất hộp thuốc đi, sau đó cúi người từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hà bao màu vàng nhạt.
Chiếc hà bao được làm bằng lụa sa-tanh, trên đó có thêu hai chú vịt đang chơi đùa dưới nước, rất thú vị và tinh tế. Ẩn trên mép túi là một dòng chữ nhỏ, đó là một cái tên, Đoàn Tiểu Ngôn.
Đây là hà bao của Đoàn Tiểu Ngôn.
Ngân Tranh cầm một cây đèn dầu đi tới, đặt lên bàn, nhìn hà bao một cái, nhẹ giọng hỏi Lục Đồng: "Cô nương, hôm nay Đoàn công tử đến y quán, sao cô không trả hà bao này cho hắn?"
Ngày hôm đó, Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng đi tới cửa Phạm phủ, lúc Lục Đồng và Ngân Tranh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một chiếc hà bao rơi trên mặt đất.
Chiếc hà bao vẫn còn lỏng lẻo, trên đó có thêu tên Đoàn Tiểu Ngôn, có lẽ sau khi hắn trả tiền trà ở quán trà, trên đường đi nó đã rơi ra.
Lục Đồng cầm hà bao lên cất đi. Hôm nay Đoàn Tiểu Ngôn tới, tưởng Lục Đồng sẽ trả lại, không ngờ Lục Đồng lại không nói gì.
Trong sự yên tĩnh của màn đêm dài, đầu ngón tay của Lục Đồng vuốt ve dòng chữ thêu trên hà bao, đột nhiên nói: “Tại sao Đoàn Tiểu Ngôn lại ở trước cửa Phạm phủ?”
Ngân Tranh sửng sốt, theo bản năng trả lời: "...hắn không phải nói là có việc đi ngang qua sao?"
" Nếu hắn có việc đi ngang qua, sao lại mặc thường phục? Trước quán trà chỉ có ba bốn người đang uống trà. Sau khi nhìn thấy chúng ta, Đoàn Tiểu Ngôn rời đi, những người đó cũng rời đi, tức là họ đi cùng nhau."
"Đoàn Tiểu Ngôn lúc đó hỏi ta tại sao lại tới đây, ta chỉ bảo hắn là đi châm cứu cho người ta, nhưng hôm nay Bùi Vân Ánh lại nói ta châm cứu cho Triệu thị, chứng tỏ hắn biết rất rõ từng động tác của ta."
"Còn nữa, ngày hôm đó cô gọi thẳng tên hắn, hắn hồi lâu không có phản ứng, cuối cùng xoay người lại, tựa hồ không muốn bị chúng ta phát hiện. Tại sao lại như vậy?"
Ngân Tranh nghe vậy liền sợ hãi: “Ý của cô nương là…”
“ Hắn đang theo dõi ta.”
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Chúng ta đang bị theo dõi.”
Cành mai ngoài cửa phản chiếu qua tấm rèm, khung cảnh cửa sổ như một bức tranh.
Môi Ngân Tranh trắng bệch: “Nhưng tại sao bọn họ lại theo dõi cô nương chứ?”
Lục Đồng cụp mắt: “Bùi Vân Ánh đã nghi ngờ ta ngay từ khi chúng ta còn ở chùa Vạn n. Hắn thăm dò ta bằng mọi cách về cái chết của Kế Thừa Hưng. Nhưng vụ án đã khép lại và không có bằng chứng, vì vậy hắn chỉ có thể bắt đầu từ ta.
Nghe vậy, Ngân Tranh càng lúc càng căng thẳng: “Bọn họ là quan, chúng ta không thể chống lại bọn họ, bây giờ cô nương định làm gì?”
Lục Đồng nhặt chiếc hà bao trên bàn lên, cẩn thận nhìn hai con vịt đang chơi đùa dưới nước, khẽ mỉm cười.
"Không sao đâu, cứ để hắn theo dõi đi."
Nàng đưa tay mở hộp, nhét hà bao vào rồi cúi xuống đặt chiếc hộp trở lại gầm giường.
Không có dấu vết của bất cứ điều gì.
“Đối với chúng ta, đây có thể là một chuyện tốt,” nàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất