Chương 30
Trịnh Giai trong giọng nói ẩn ẩn sự không yên lòng:
- Năm đó sau khi em chạy ra ngoài, anh tiếp tục ở trong nhà kho với đám xác chết suốt 24h mới được cứu ra, thật sự là bị ghê tởm tới sắp chết anh rồi. Khi ấy, cha anh hỏi em ở đâu, tinh thần anh đang rất hoảng loạn, chỉ nghĩ được tuyệt đối không thể để ông ấy truy ra em, nên cho dù là bất cứ ai hỏi cái gì, anh đều mở to mắt mờ mịt lắc đầu, bộ dạng giống hệt ngốc tử. Anh mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ là thật, tinh thần hoảng loạn, thần trí không ổn định là thật, nhưng anh không bị mất trí nhớ. Bất quá, anh lợi dụng điểm này chống đỡ qua truy hỏi được vài ngày, song không chống được lâu dài. Em cũng biết rồi, cha anh đích thị là lão hồ ly tinh tu ngàn năm, bản lĩnh đóng kịch của anh khi ấy còn chưa đủ sức lừa được ông ta, cho nên vài ngày sau khi trở về, anh lợi dụng bệnh tình của mình để mặt ngoài công khai hẹn gặp chuyên viên trị liệu tâm lý, mặt trong ra lệnh cho bác sĩ tiến hành thôi miên xóa trí nhớ, dứt khoát đem lời khai của anh từ giả biến thành thật.
Cố Tử Kỳ nghe tới đây, không tự chủ siết chặt bàn tay, móng tay bấm vào da thịt Trịnh Giai tới thấy máu, nhưng hắn không chút phản ứng, gương mặt bình tĩnh nhìn y. Tuy rằng từ nhỏ, y đã biết thủ đoạn làm việc của hắn luôn khiến người khác, ngay cả y, không thể đoán được, nếu không phải khuất phục thì là e sợ, không e sợ thì là kinh hãi, nhưng hiện giờ chân chính biết rõ, vẫn không kìm được lạnh sống lưng.
Cố Tử Kỳ vô thức cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn hắn không biết nên có thái độ thế nào. Trịnh Giai nhìn, đưa bàn tay còn tự do chạm nhẹ lên môi y, đôi mắt nhìn y mang theo ôn nhu trấn an.
Cố Tử Kỳ nội tâm một mảnh hỗn độn, cổ họng khô khốc, cảm giác miệng đắng ngét không rõ vì đâu. Y cố nuốt mấy ngụm nước miếng, vẻ mặt thần hồn rời rạc lên tiếng:
- Em... xin lỗi. Em... năm đó... không nên đi.
Trịnh Giai đưa tay gõ đầu y một cái rõ đau, khiến y tỉnh lại không ít. Hắn lắc đầu đáp:
- Năm đó nếu em không đi, thì làm sao có Cố Tử Kỳ hôm nay. Phải biết rằng, tình hình khi ấy, nếu em cứng đầu ở lại, e là không chết thì cũng bị lão cha anh lột mất một lớp da, anh nhất định sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, thậm chí là điên loạn đi tìm ông ta tính sổ, tới đó thì càng không thể vãn hồi rồi. Cho nên, may mắn, năm đó em thức thời rời đi, chúng ta mới có ngày hôm nay.
Cố Tử Kỳ nghĩ nghĩ, loại người như Trịnh Giai, thật sự có thể xảy ra những chuyện này. Y mím môi, tâm tình tự trách phần nào nhẹ hơn, nhưng trong lòng lại nhiều thêm một phần đau lòng hắn.
Trịnh Giai đưa tay sờ sờ gương mặt y, cong khóe miệng cười ôn nhu, nói:
- Đừng nghĩ nhiều, chỉ là mất trí nhớ, em không cần căng thẳng tới vậy, thế nào, tâm trạng ổn hơn chưa, còn muốn nghe tiếp không?
Cố Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt rất rõ ràng nói y sống chết đều muốn nghe tiếp.
Trịnh Giai lúc nãy không yên lòng là vì sợ y sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, bây giờ thấy y không nổi cáu, mới yên tâm âm thầm thở ra một hơi, tiếp tục kể:
- Bác sĩ không phải đem toàn bộ ký ức xóa đi, mà là đem những ký ức có liên quan tới em xóa đi, nhưng chúng ta lúc đó đi đâu cũng không rời, cho nên liền chuyển hình ảnh của em thành một bóng người mơ hồ, đồng thời giúp anh giữ lại mấy kiến thức đã học, chỉ có những chuyện liên quan tới em đều không thể nhớ được. Việc này khi tới tai lão cha và trên dưới Trịnh gia được giải thích là em xảy ra chuyện, anh không chấp nhận được, cơ thể vì tự vệ liền sinh ra bày xích mãnh liệt, dẫn đến não bộ tự động khóa chặt không ít ký ức.
Cố Tử Kỳ gật đầu, tâm tình y đã ổn hơn, lúc này mới nhận ra mình vô thức cấu tay Trịnh Giai tới chảy máu, liền sinh ra buồn bực không thôi. Y nhìn chằm chằm mấy vết cào trên tay Trịnh Giai, nhịn không được trừng mắt chửi:
- Mẹ khiếp, anh đối với bản thân thật sự đủ ngoan, kể cả em cũng không nghĩ được tới mức đó!
Trịnh Giai xáp tới hôn hôn lên khóe miệng y, bị y nhíu mày đẩy ra. Cố Tử Kỳ gằn giọng:
- Nói đi, sau lưng em anh còn làm giấu giếm bao nhiêu chuyện nữa, tốt nhất là hôm nay hảo hảo nói ra, để em sau này phát hiện được anh giấu giếm, tuyệt đối không tha thứ.
Trịnh Giai vòng tay ôm lấy y, cam đoan:
- Yên tâm, hiện tại anh liền đem tất cả nói ra, em đừng tức giận.
Cố Tử Kỳ dùng tay đẩy nhẹ Trịnh Giai ra, sau đó nghiên đầu, há miệng cắn một ngụm lên cổ hắn. " Hừ, có thể không tức giận sao?" Y còn chưa có bình ổn tâm tình được đâu!
Trịnh Giai để mặc cho Cố Tử Kỳ cắn, vẫn luôn vòng tay ôm y.
Cố Tử Kỳ thật ra cũng không nỡ cắn mạnh, chỉ là thật sự nghẹn một bụng không chỗ phát tiết, lại không thể làm gì hắn, nên chỉ đơn giản là ngậm miếng thịt đay qua nghiến lại cho đỡ hậm hực.
Cố Tử Kỳ chỉ ngậm chốc lát liền nhả ra, hừ hừ ra lệnh Trịnh Giai nói tiếp.
Trịnh Giai đưa tay sờ sờ gương mặt y, dùng giọng điệu tâm tình lên tiếng:
- Còn nhớ cái đêm đứng ở ban công, anh hỏi em, bên trong chiếc hộp chứa đựng quá khứ, có nên mở nó ra hay không?
- Ừ. – Cố Tử Kỳ gật đầu.
- Ân, chính là vào hôm ấy nhận được một loạt giấy tờ các loại thông tin về em trong mười bảy năm ở Trịnh Gia và cả năm năm rời đi. Sau đó anh cho người âm thầm đem bác sỹ cùng xuất ngoại, cùng ở tại tổng bộ nhưng là phòng khác, để ông ta giúp anh giải trừ thôi miên.
Cố Tử Kỳ nhíu mày hỏi:
- Cho nên, sau đó anh cố ý dựng một cảnh đuổi bắt ở Myanmar, kỳ thật là muốn đuổi em đi để anh tiến hành trị liệu?
Trịnh Giai lắc đầu đáp:
- Không biết, lúc đó anh còn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức, không biết nên giữ em lại hay để em đi.
- Vì vậy anh trực tiếp đem quyền lựa chọn quăng qua cho em. – Cố Tử Kỳ tiếp lời, đồng thời lườm hắn sắc lẻm.
Trịnh Giai xáp tới hôn hôn khóe mắt y, ý đồ làm dịu không khí:
- Lúc đầu, khi em chọn rời đi, anh quả thật tức giận không nhẹ, luôn nghĩ sau khi bắt được người về sẽ hung hăng giáo huấn một trận, từ trước đến nay còn chưa có người thứ hai dám từ chối anh như em. Nhưng dần dần, khi tiến trình giải thôi miên bắt đầu, anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm vì em lựa chọn rời đi. – Trịnh Giai nói tới đây, giơ tay xoa xoa đầu y.
Cố Tử Kỳ đặt một ngón tay lên môi Trịnh Giai ra dấu im lặng. Y hít sâu một hơi, vài giây sau mới mở miệng với vẻ mặt đầy áp lực:
- Khoan... được rồi, em chuẩn bị xong rồi, nói đi, anh lại ra ngoan chiêu gì với mình nữa? – Cố Tử Kỳ nghe Trịnh Giai nói vậy, khiến y nổi lên dự cảm đoạn thời gian Trịnh Giai tiến hành trị liệu rất kịch liệt trải qua thống khổ nội tâm và đầu óc.
Trịnh Giai bị vẻ mặt của y chọc yêu, nhấc cả người y ngồi lên đùi mình, hôn hôn khóe miệng Cố Tử Kỳ.
Cố Tử Kỳ bất đắc dĩ đẩy hắn ra:
- Đừng làm rộn, đang nói chính sự mà.
- Ân, kỳ thật không có gì, chỉ là có mấy lần phải vào trại an dưỡng vài ngày, nghĩ tới khi đó phải ở chung với vài bệnh nhân tâm thần, quả thật là quá mất mặt, cũng may mà em rời đi. Còn lại cũng chẳng đáng kể, đơn giản là các mảnh ký ức bắt đầu xuất hiện rời rạc, chậm rãi kết nối với nhau, khôi phục trí nhớ thôi.
- Là bởi vì khôi phục trí nhớ, cho nên anh mới biết thông đạo dẫn vào phòng ngủ ở đâu, rồi phái người giăng bẫy sẵn bắt em ở đó, còn chuẩn bị cho em một cái lồng chim? – Cố Tử Kỳ cười lạnh hỏi. Y từ nhỏ đã cùng Trịnh Giai làm chủ sở hữu căn biệt thự đó, những lối đi và cơ quan y biết, Trịnh Giai tự nhiên cũng sẽ biết, cái thông đạo kia tự nhiên là cùng nhau đi qua không ít lần.
- Có thể nói là vậy, anh từng nói rồi, lồng chim vốn là định làm từ sau cái hôm đưa em đi dạo bãi biển về, định đặt trong phòng ngủ của anh để nhốt em, nhưng sau khi có lại đoạn ký ức về mật thất và thông đạo thì đã chuyển vào đó.
Trịnh Giai bình tĩnh đáp, thành công chọc Cố Tử Kỳ nổi giận, một lần nữa hung hắn há miệng cắn lên cổ hắn, lần này thậm chí dùng lực rất mạnh.
- Shhh...
Biết người kia quả thực tức không nhẹ rồi, Trịnh Giai bất đắc dĩ dùng giọng điệu đáng thương cầu hòa:
- Tử Kỳ, em đừng tức giận, em đại nhân đừng chấp nhất với tiểu nhân còn bị bệnh tâm thần như anh đây, đoạn thời gian xóa thôi miên, anh quả thật rất khó khống chế tâm tình, thần trí cũng không ổn định, bác sĩ nói anh quá cưỡng ép bản thân, dẫn đến có khi không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực, đâu là quá khứ đang tái hiện trong đầu, đâu là hiện thực mình đang sống, dễ làm ra các hành động cực đoan.
Trịnh Giai không có nói đây là lý do hắn nổi cơn thần kinh giăng bẫy đem y nhốt vào lòng trực tiếp giở thủ đoạn điều giáo, Cố Tử Kỳ cũng biết hắn cố ý nói ra để khiến y mềm lòng, bất quá, y thật sự nghe xong là mềm lòng rồi.
Cố Tử Kỳ ngồi thẳng dậy, bĩu môi nhìn Trịnh Giai:
- Anh đó, tâm trí con người vốn đã phức tạp rồi, anh đem thần trí cùng tâm trí của mình ra chỉnh tới chỉnh lui, không sợ chỉnh tới hỏng luôn sao?
Trịnh Giai siết nhẹ vòng tay đang ôm thắt lưng y, thoải mái đáp:
- Kỳ thật con người anh đã sớm hỏng rồi, em nói có phải không? Nhưng mà nãy giờ anh kể em nghe nhiều như vậy, em không thể không cảm động nha, cho dù anh có hỏng cũng không được chê bay, ghét bỏ anh, biết không?
Cố Tử Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa loang loang nước, bên trong ánh nhìn sủng nịch xen lẫn vài phần trẻ con chính là gương mặt mình phản chiếu trên đôi con ngươi sâu thẳm, qua một lúc lâu thở dài đáp:
- Được rồi, hỏng thì cứ hỏng đi, em đây đại nhân đại lượng đại thánh mẫu đại thiên sứ sẽ thu lưu anh, cứu rỗi anh. – Cố Tử Kỳ mở to mắt vẻ mặt hiền lành nói, tiếp theo, y nheo mắt lại, khóe miệng cong nửa bên đầy nguy hiểm – yên tâm, đợi tới lúc anh cả người lẫn tâm đều hỏng, thống khổ không chịu được, em sẽ cho anh chết một cách thống khoái, dứt khoát giải thoát.
Trịnh Giai nghe xong cũng thở dài, vẻ mặt đầy mất mác:
- Tử Kỳ, em thật nhẫn tâm.
- Em nhẫn tâm? Em nhẫn tâm bằng anh sao? Em thủ đoạn đủ ngoan bằng anh sao? – y khống chế không được, cao giọng hỏi.
Trịnh Giai ngượng ngùng sờ sờ mũi, ánh mắt lảng đi:
- Ngồi lâu thế này rồi, có đói bụng không, có mỏi lưng không? Muốn quay về không?
Cố Tử Kỳ trừng mắt:
- Về cái gì mà về? Một đống chuyện này còn chưa có giải quyết xong đâu!
Trịnh Giai vỗ vỗ lưng y:
- Trở về phòng sẽ tiếp tục bồi em, buổi sáng ngồi bờ biển thì được, nhưng ngồi lâu thì không tốt, em xem, nắng bắt đầu gắt lên rồi, toàn thân cũng đều bị gió biển thổi tới rích chịch rồi, chúng ta trở về đi.
Cả hai cùng nắm tay trở về phòng, qua loa tắm lại một lần nữa, sau đó ôm nhau nằm trên giường, tận hưởng giây phút yên bình hiếm có trong sự ấm áp tràn ngập ánh sáng và hương vị biển nhàn nhạt theo gió thổi vào.
Trịnh Giai thõa mãn ôm người yêu trong lòng, sờ sờ nắn nắn mỗi chỗ một chút, mang theo cưng chiều hỏi y:
- Muốn ăn chút trái cây không?
- Không cần, mau nói tiếp chính sự. – Cố Tử Kỳ rõ ràng không hề bị hắn lung lay.
- Đâu ra nhiều chính sự như vậy chứ, chuyện của anh cơ bản đã nói hết rồi.
Cố Tử Kỳ nheo mắt nhìn hắn:
- Thật sao?
- Thật, ngược lại là em, năm năm qua sống thế nào?
- Chẳng phải anh có bản báo cáo rồi à?
- Chẳng phải em cũng luôn đều đặn nhận báo cáo về hoạt động của anh sao?
- Đúng vậy. – Cố Tử Kỳ trầm giọng đáp, vô thức siết chặt nắm tay. Y vẫn luôn nhận mật tin về mọi thức liên quan đến Trịnh Giai, nhưng rốt cuộc, y cũng không chạm được đến cái gọi là " sự thật" cho đến khi hắn tình nguyện nói cho y biết.
Trịnh Giai biết y tức giận, hôn nhẹ lên chóp mũi y, giọng ngọt ngào gọi:
- Tử Kỳ...
Cố Tử Kỳ thở dài, bất đắc dĩ cắn một cái lên chóp mũi hắn bày tỏ tức giận.
Trịnh Giai cười nhẹ, vẻ anh tuấn đào hoa thoáng chốc triển lộ không chút keo kiệt ra bên ngoài.
Cố Tử Kỳ nâng tay vòng qua eo hắn, ôm, và nói:
- Ngoại trừ năm đầu tiên vào tổ chức sát thủ phải chịu không ít khổ ra, năm thứ hai em đã là thành viên cao cấp, ba năm gần đây luôn giữ vị trí trưởng lão, từ lâu đã không chịu sai khiến cưỡng ép thi hành nhiệm vụ, chỉ có em chịu nhận hay không.
- Ân, còn Tiếu Mặc?
- Không có gì đặc biệt, tiện tay lợi dụng chức quyền đem về dưới trướng thôi.
- Ngoài Tiếu Mặc ra còn ai không?
- Thuộc hạ dĩ nhiên có, nhưng không phải do em trực tiếp quản lý, em xây dựng hệ thống của riêng mình là một phân nhánh trong tổ chức sát thủ, chưa bao giờ để họ nhìn thấy mặt thật, mọi việc đều thông qua Dạ Nhiên.
Trịnh Giai nheo mắt lại:
- Dạ Nhiên?
- Là một cô gái rất thông minh, một trong các đối tượng em nhận nhiệm vụ ám sát, khi ấy, rơi vào đường cùng, cô ta xin giao dịch với em, điều kiện là em ngụy tạo cái chết, cho cô ta thân phận mới, bù lại mạng sống mới của cô ta thuộc về em.
Trịnh Giai vươn tay xoa đầu Cố Tử Kỳ.
Cả hai nằm im lặng ôm nhau một lúc lâu, hắn mới mở miệng:
- Còn lại một ngày rưỡi, em muốn làm gì?
- Sau khi trở về em vẫn phải giả làm sinh viên?
- Đúng vậy.
- Thế thì không cần, chiều hôm nay chúng ta trở về, nếu sớm muộn đều phải thi hành nhiệm vụ thì nên đi sớm một chút, tránh cho tay mắt lão gia kéo tới.
- Ngày mai. Sáng ngày mai quay về, chúng ta nghỉ ngơi hết hôm nay đi.
- Ừm.
Trịnh Giai cùng Cố Tử Kỳ lại im lặng, lần này họ ôm nhau từ từ chìm vào giấc ngủ. Với hai người mà nói, điều chân chính có thể khiến họ ấm lòng chính là bình yên cảm nhận sự xoa dịu mỗi người giành cho người kia.
- Năm đó sau khi em chạy ra ngoài, anh tiếp tục ở trong nhà kho với đám xác chết suốt 24h mới được cứu ra, thật sự là bị ghê tởm tới sắp chết anh rồi. Khi ấy, cha anh hỏi em ở đâu, tinh thần anh đang rất hoảng loạn, chỉ nghĩ được tuyệt đối không thể để ông ấy truy ra em, nên cho dù là bất cứ ai hỏi cái gì, anh đều mở to mắt mờ mịt lắc đầu, bộ dạng giống hệt ngốc tử. Anh mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ là thật, tinh thần hoảng loạn, thần trí không ổn định là thật, nhưng anh không bị mất trí nhớ. Bất quá, anh lợi dụng điểm này chống đỡ qua truy hỏi được vài ngày, song không chống được lâu dài. Em cũng biết rồi, cha anh đích thị là lão hồ ly tinh tu ngàn năm, bản lĩnh đóng kịch của anh khi ấy còn chưa đủ sức lừa được ông ta, cho nên vài ngày sau khi trở về, anh lợi dụng bệnh tình của mình để mặt ngoài công khai hẹn gặp chuyên viên trị liệu tâm lý, mặt trong ra lệnh cho bác sĩ tiến hành thôi miên xóa trí nhớ, dứt khoát đem lời khai của anh từ giả biến thành thật.
Cố Tử Kỳ nghe tới đây, không tự chủ siết chặt bàn tay, móng tay bấm vào da thịt Trịnh Giai tới thấy máu, nhưng hắn không chút phản ứng, gương mặt bình tĩnh nhìn y. Tuy rằng từ nhỏ, y đã biết thủ đoạn làm việc của hắn luôn khiến người khác, ngay cả y, không thể đoán được, nếu không phải khuất phục thì là e sợ, không e sợ thì là kinh hãi, nhưng hiện giờ chân chính biết rõ, vẫn không kìm được lạnh sống lưng.
Cố Tử Kỳ vô thức cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn hắn không biết nên có thái độ thế nào. Trịnh Giai nhìn, đưa bàn tay còn tự do chạm nhẹ lên môi y, đôi mắt nhìn y mang theo ôn nhu trấn an.
Cố Tử Kỳ nội tâm một mảnh hỗn độn, cổ họng khô khốc, cảm giác miệng đắng ngét không rõ vì đâu. Y cố nuốt mấy ngụm nước miếng, vẻ mặt thần hồn rời rạc lên tiếng:
- Em... xin lỗi. Em... năm đó... không nên đi.
Trịnh Giai đưa tay gõ đầu y một cái rõ đau, khiến y tỉnh lại không ít. Hắn lắc đầu đáp:
- Năm đó nếu em không đi, thì làm sao có Cố Tử Kỳ hôm nay. Phải biết rằng, tình hình khi ấy, nếu em cứng đầu ở lại, e là không chết thì cũng bị lão cha anh lột mất một lớp da, anh nhất định sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, thậm chí là điên loạn đi tìm ông ta tính sổ, tới đó thì càng không thể vãn hồi rồi. Cho nên, may mắn, năm đó em thức thời rời đi, chúng ta mới có ngày hôm nay.
Cố Tử Kỳ nghĩ nghĩ, loại người như Trịnh Giai, thật sự có thể xảy ra những chuyện này. Y mím môi, tâm tình tự trách phần nào nhẹ hơn, nhưng trong lòng lại nhiều thêm một phần đau lòng hắn.
Trịnh Giai đưa tay sờ sờ gương mặt y, cong khóe miệng cười ôn nhu, nói:
- Đừng nghĩ nhiều, chỉ là mất trí nhớ, em không cần căng thẳng tới vậy, thế nào, tâm trạng ổn hơn chưa, còn muốn nghe tiếp không?
Cố Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt rất rõ ràng nói y sống chết đều muốn nghe tiếp.
Trịnh Giai lúc nãy không yên lòng là vì sợ y sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, bây giờ thấy y không nổi cáu, mới yên tâm âm thầm thở ra một hơi, tiếp tục kể:
- Bác sĩ không phải đem toàn bộ ký ức xóa đi, mà là đem những ký ức có liên quan tới em xóa đi, nhưng chúng ta lúc đó đi đâu cũng không rời, cho nên liền chuyển hình ảnh của em thành một bóng người mơ hồ, đồng thời giúp anh giữ lại mấy kiến thức đã học, chỉ có những chuyện liên quan tới em đều không thể nhớ được. Việc này khi tới tai lão cha và trên dưới Trịnh gia được giải thích là em xảy ra chuyện, anh không chấp nhận được, cơ thể vì tự vệ liền sinh ra bày xích mãnh liệt, dẫn đến não bộ tự động khóa chặt không ít ký ức.
Cố Tử Kỳ gật đầu, tâm tình y đã ổn hơn, lúc này mới nhận ra mình vô thức cấu tay Trịnh Giai tới chảy máu, liền sinh ra buồn bực không thôi. Y nhìn chằm chằm mấy vết cào trên tay Trịnh Giai, nhịn không được trừng mắt chửi:
- Mẹ khiếp, anh đối với bản thân thật sự đủ ngoan, kể cả em cũng không nghĩ được tới mức đó!
Trịnh Giai xáp tới hôn hôn lên khóe miệng y, bị y nhíu mày đẩy ra. Cố Tử Kỳ gằn giọng:
- Nói đi, sau lưng em anh còn làm giấu giếm bao nhiêu chuyện nữa, tốt nhất là hôm nay hảo hảo nói ra, để em sau này phát hiện được anh giấu giếm, tuyệt đối không tha thứ.
Trịnh Giai vòng tay ôm lấy y, cam đoan:
- Yên tâm, hiện tại anh liền đem tất cả nói ra, em đừng tức giận.
Cố Tử Kỳ dùng tay đẩy nhẹ Trịnh Giai ra, sau đó nghiên đầu, há miệng cắn một ngụm lên cổ hắn. " Hừ, có thể không tức giận sao?" Y còn chưa có bình ổn tâm tình được đâu!
Trịnh Giai để mặc cho Cố Tử Kỳ cắn, vẫn luôn vòng tay ôm y.
Cố Tử Kỳ thật ra cũng không nỡ cắn mạnh, chỉ là thật sự nghẹn một bụng không chỗ phát tiết, lại không thể làm gì hắn, nên chỉ đơn giản là ngậm miếng thịt đay qua nghiến lại cho đỡ hậm hực.
Cố Tử Kỳ chỉ ngậm chốc lát liền nhả ra, hừ hừ ra lệnh Trịnh Giai nói tiếp.
Trịnh Giai đưa tay sờ sờ gương mặt y, dùng giọng điệu tâm tình lên tiếng:
- Còn nhớ cái đêm đứng ở ban công, anh hỏi em, bên trong chiếc hộp chứa đựng quá khứ, có nên mở nó ra hay không?
- Ừ. – Cố Tử Kỳ gật đầu.
- Ân, chính là vào hôm ấy nhận được một loạt giấy tờ các loại thông tin về em trong mười bảy năm ở Trịnh Gia và cả năm năm rời đi. Sau đó anh cho người âm thầm đem bác sỹ cùng xuất ngoại, cùng ở tại tổng bộ nhưng là phòng khác, để ông ta giúp anh giải trừ thôi miên.
Cố Tử Kỳ nhíu mày hỏi:
- Cho nên, sau đó anh cố ý dựng một cảnh đuổi bắt ở Myanmar, kỳ thật là muốn đuổi em đi để anh tiến hành trị liệu?
Trịnh Giai lắc đầu đáp:
- Không biết, lúc đó anh còn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức, không biết nên giữ em lại hay để em đi.
- Vì vậy anh trực tiếp đem quyền lựa chọn quăng qua cho em. – Cố Tử Kỳ tiếp lời, đồng thời lườm hắn sắc lẻm.
Trịnh Giai xáp tới hôn hôn khóe mắt y, ý đồ làm dịu không khí:
- Lúc đầu, khi em chọn rời đi, anh quả thật tức giận không nhẹ, luôn nghĩ sau khi bắt được người về sẽ hung hăng giáo huấn một trận, từ trước đến nay còn chưa có người thứ hai dám từ chối anh như em. Nhưng dần dần, khi tiến trình giải thôi miên bắt đầu, anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm vì em lựa chọn rời đi. – Trịnh Giai nói tới đây, giơ tay xoa xoa đầu y.
Cố Tử Kỳ đặt một ngón tay lên môi Trịnh Giai ra dấu im lặng. Y hít sâu một hơi, vài giây sau mới mở miệng với vẻ mặt đầy áp lực:
- Khoan... được rồi, em chuẩn bị xong rồi, nói đi, anh lại ra ngoan chiêu gì với mình nữa? – Cố Tử Kỳ nghe Trịnh Giai nói vậy, khiến y nổi lên dự cảm đoạn thời gian Trịnh Giai tiến hành trị liệu rất kịch liệt trải qua thống khổ nội tâm và đầu óc.
Trịnh Giai bị vẻ mặt của y chọc yêu, nhấc cả người y ngồi lên đùi mình, hôn hôn khóe miệng Cố Tử Kỳ.
Cố Tử Kỳ bất đắc dĩ đẩy hắn ra:
- Đừng làm rộn, đang nói chính sự mà.
- Ân, kỳ thật không có gì, chỉ là có mấy lần phải vào trại an dưỡng vài ngày, nghĩ tới khi đó phải ở chung với vài bệnh nhân tâm thần, quả thật là quá mất mặt, cũng may mà em rời đi. Còn lại cũng chẳng đáng kể, đơn giản là các mảnh ký ức bắt đầu xuất hiện rời rạc, chậm rãi kết nối với nhau, khôi phục trí nhớ thôi.
- Là bởi vì khôi phục trí nhớ, cho nên anh mới biết thông đạo dẫn vào phòng ngủ ở đâu, rồi phái người giăng bẫy sẵn bắt em ở đó, còn chuẩn bị cho em một cái lồng chim? – Cố Tử Kỳ cười lạnh hỏi. Y từ nhỏ đã cùng Trịnh Giai làm chủ sở hữu căn biệt thự đó, những lối đi và cơ quan y biết, Trịnh Giai tự nhiên cũng sẽ biết, cái thông đạo kia tự nhiên là cùng nhau đi qua không ít lần.
- Có thể nói là vậy, anh từng nói rồi, lồng chim vốn là định làm từ sau cái hôm đưa em đi dạo bãi biển về, định đặt trong phòng ngủ của anh để nhốt em, nhưng sau khi có lại đoạn ký ức về mật thất và thông đạo thì đã chuyển vào đó.
Trịnh Giai bình tĩnh đáp, thành công chọc Cố Tử Kỳ nổi giận, một lần nữa hung hắn há miệng cắn lên cổ hắn, lần này thậm chí dùng lực rất mạnh.
- Shhh...
Biết người kia quả thực tức không nhẹ rồi, Trịnh Giai bất đắc dĩ dùng giọng điệu đáng thương cầu hòa:
- Tử Kỳ, em đừng tức giận, em đại nhân đừng chấp nhất với tiểu nhân còn bị bệnh tâm thần như anh đây, đoạn thời gian xóa thôi miên, anh quả thật rất khó khống chế tâm tình, thần trí cũng không ổn định, bác sĩ nói anh quá cưỡng ép bản thân, dẫn đến có khi không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực, đâu là quá khứ đang tái hiện trong đầu, đâu là hiện thực mình đang sống, dễ làm ra các hành động cực đoan.
Trịnh Giai không có nói đây là lý do hắn nổi cơn thần kinh giăng bẫy đem y nhốt vào lòng trực tiếp giở thủ đoạn điều giáo, Cố Tử Kỳ cũng biết hắn cố ý nói ra để khiến y mềm lòng, bất quá, y thật sự nghe xong là mềm lòng rồi.
Cố Tử Kỳ ngồi thẳng dậy, bĩu môi nhìn Trịnh Giai:
- Anh đó, tâm trí con người vốn đã phức tạp rồi, anh đem thần trí cùng tâm trí của mình ra chỉnh tới chỉnh lui, không sợ chỉnh tới hỏng luôn sao?
Trịnh Giai siết nhẹ vòng tay đang ôm thắt lưng y, thoải mái đáp:
- Kỳ thật con người anh đã sớm hỏng rồi, em nói có phải không? Nhưng mà nãy giờ anh kể em nghe nhiều như vậy, em không thể không cảm động nha, cho dù anh có hỏng cũng không được chê bay, ghét bỏ anh, biết không?
Cố Tử Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa loang loang nước, bên trong ánh nhìn sủng nịch xen lẫn vài phần trẻ con chính là gương mặt mình phản chiếu trên đôi con ngươi sâu thẳm, qua một lúc lâu thở dài đáp:
- Được rồi, hỏng thì cứ hỏng đi, em đây đại nhân đại lượng đại thánh mẫu đại thiên sứ sẽ thu lưu anh, cứu rỗi anh. – Cố Tử Kỳ mở to mắt vẻ mặt hiền lành nói, tiếp theo, y nheo mắt lại, khóe miệng cong nửa bên đầy nguy hiểm – yên tâm, đợi tới lúc anh cả người lẫn tâm đều hỏng, thống khổ không chịu được, em sẽ cho anh chết một cách thống khoái, dứt khoát giải thoát.
Trịnh Giai nghe xong cũng thở dài, vẻ mặt đầy mất mác:
- Tử Kỳ, em thật nhẫn tâm.
- Em nhẫn tâm? Em nhẫn tâm bằng anh sao? Em thủ đoạn đủ ngoan bằng anh sao? – y khống chế không được, cao giọng hỏi.
Trịnh Giai ngượng ngùng sờ sờ mũi, ánh mắt lảng đi:
- Ngồi lâu thế này rồi, có đói bụng không, có mỏi lưng không? Muốn quay về không?
Cố Tử Kỳ trừng mắt:
- Về cái gì mà về? Một đống chuyện này còn chưa có giải quyết xong đâu!
Trịnh Giai vỗ vỗ lưng y:
- Trở về phòng sẽ tiếp tục bồi em, buổi sáng ngồi bờ biển thì được, nhưng ngồi lâu thì không tốt, em xem, nắng bắt đầu gắt lên rồi, toàn thân cũng đều bị gió biển thổi tới rích chịch rồi, chúng ta trở về đi.
Cả hai cùng nắm tay trở về phòng, qua loa tắm lại một lần nữa, sau đó ôm nhau nằm trên giường, tận hưởng giây phút yên bình hiếm có trong sự ấm áp tràn ngập ánh sáng và hương vị biển nhàn nhạt theo gió thổi vào.
Trịnh Giai thõa mãn ôm người yêu trong lòng, sờ sờ nắn nắn mỗi chỗ một chút, mang theo cưng chiều hỏi y:
- Muốn ăn chút trái cây không?
- Không cần, mau nói tiếp chính sự. – Cố Tử Kỳ rõ ràng không hề bị hắn lung lay.
- Đâu ra nhiều chính sự như vậy chứ, chuyện của anh cơ bản đã nói hết rồi.
Cố Tử Kỳ nheo mắt nhìn hắn:
- Thật sao?
- Thật, ngược lại là em, năm năm qua sống thế nào?
- Chẳng phải anh có bản báo cáo rồi à?
- Chẳng phải em cũng luôn đều đặn nhận báo cáo về hoạt động của anh sao?
- Đúng vậy. – Cố Tử Kỳ trầm giọng đáp, vô thức siết chặt nắm tay. Y vẫn luôn nhận mật tin về mọi thức liên quan đến Trịnh Giai, nhưng rốt cuộc, y cũng không chạm được đến cái gọi là " sự thật" cho đến khi hắn tình nguyện nói cho y biết.
Trịnh Giai biết y tức giận, hôn nhẹ lên chóp mũi y, giọng ngọt ngào gọi:
- Tử Kỳ...
Cố Tử Kỳ thở dài, bất đắc dĩ cắn một cái lên chóp mũi hắn bày tỏ tức giận.
Trịnh Giai cười nhẹ, vẻ anh tuấn đào hoa thoáng chốc triển lộ không chút keo kiệt ra bên ngoài.
Cố Tử Kỳ nâng tay vòng qua eo hắn, ôm, và nói:
- Ngoại trừ năm đầu tiên vào tổ chức sát thủ phải chịu không ít khổ ra, năm thứ hai em đã là thành viên cao cấp, ba năm gần đây luôn giữ vị trí trưởng lão, từ lâu đã không chịu sai khiến cưỡng ép thi hành nhiệm vụ, chỉ có em chịu nhận hay không.
- Ân, còn Tiếu Mặc?
- Không có gì đặc biệt, tiện tay lợi dụng chức quyền đem về dưới trướng thôi.
- Ngoài Tiếu Mặc ra còn ai không?
- Thuộc hạ dĩ nhiên có, nhưng không phải do em trực tiếp quản lý, em xây dựng hệ thống của riêng mình là một phân nhánh trong tổ chức sát thủ, chưa bao giờ để họ nhìn thấy mặt thật, mọi việc đều thông qua Dạ Nhiên.
Trịnh Giai nheo mắt lại:
- Dạ Nhiên?
- Là một cô gái rất thông minh, một trong các đối tượng em nhận nhiệm vụ ám sát, khi ấy, rơi vào đường cùng, cô ta xin giao dịch với em, điều kiện là em ngụy tạo cái chết, cho cô ta thân phận mới, bù lại mạng sống mới của cô ta thuộc về em.
Trịnh Giai vươn tay xoa đầu Cố Tử Kỳ.
Cả hai nằm im lặng ôm nhau một lúc lâu, hắn mới mở miệng:
- Còn lại một ngày rưỡi, em muốn làm gì?
- Sau khi trở về em vẫn phải giả làm sinh viên?
- Đúng vậy.
- Thế thì không cần, chiều hôm nay chúng ta trở về, nếu sớm muộn đều phải thi hành nhiệm vụ thì nên đi sớm một chút, tránh cho tay mắt lão gia kéo tới.
- Ngày mai. Sáng ngày mai quay về, chúng ta nghỉ ngơi hết hôm nay đi.
- Ừm.
Trịnh Giai cùng Cố Tử Kỳ lại im lặng, lần này họ ôm nhau từ từ chìm vào giấc ngủ. Với hai người mà nói, điều chân chính có thể khiến họ ấm lòng chính là bình yên cảm nhận sự xoa dịu mỗi người giành cho người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất