Chương 27:
Trong lời nói điên cuồng ám chỉ.
"Đừng hòng."
Lục Khởi kéo Hoắc Minh Sâm về phía ký túc xá, kết quả phát hiện đã hết giờ tự học buổi tối, xung quanh toàn là học sinh đi từng đôi từng nhóm, hắn vô thức buông tay, giữ khoảng cách vừa đủ với đối phương.
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, rất không vui: "Tôi cũng không phải bệnh dịch hạch, cậu tránh cái gì."
Lục Khởi nói: "Nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao."
Thực ra trên sân trường toàn là những chàng trai khoác vai bá cổ nhau, hành động thân mật hơn nhiều so với họ, so sánh ra thì nắm tay chẳng là gì cả.
"Nhìn thấy thì sao, ai thần thánh đến mức nhìn một cái là biết chúng ta là một đôi."
Lục Khởi cảm thấy Hoắc Minh Sâm bị bệnh còn là bệnh không nhẹ. Người nói không được để lộ mối quan hệ này trước mặt người khác là cậu, người cố tình chen vào bên cạnh hắn cũng là cậu, còn mang theo chút tâm lý trả thù nhỏ nhoi khiến hắn suýt thì ngã.
Lục Khởi chỉ có thể đi song song với cậu, trong lòng thì nghĩ trên thế giới này chắc không có ai thảm hơn mình, không kiếm được một xu nào còn phải bù thêm không ít. Đây không phải là tìm được kim chủ mà là tìm được tổ tông.
Sau khi tốt nghiệp chắc chắn phải vào Hoắc thị lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Đi một đoạn đường, tổ tông lên tiếng: "Thứ bảy tuần này, đi chơi với tôi."
Lục Khởi tính toán thời gian, việc làm thêm gia sư là vào buổi tối, còn sáng mai có lẽ được, hắn liền hỏi Hoắc Minh Sâm: "Đi chơi với cậu có được trả lương không?"
Dù sao thì đi chơi cũng là nghề nghiệp đàng hoàng, phải bỏ công sức ra chứ——
Ngươi nói đúng không hệ thống?
Hệ thống:...
Bây giờ nó mới phát hiện ra, ký chủ này không phải dạng vừa đâu.
"Chết tiệt, cậu rơi vào hố tiền rồi."
Hoắc Minh Sâm cảm thấy Lục Khởi bị bệnh, đàng hoàng đưa thẻ ngân hàng mà hắn không lấy nhưng cứ phải keo kiệt với mấy đồng tiền lẻ này, nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì đây gọi là có nguyên tắc, không ăn chực.
Chuyển một khoản tiền vào điện thoại của Lục Khởi, cậu cười hỏi: "Đủ chưa?"
Lục Khởi lập tức nhận tiền: "Đủ."
Như thể đột nhiên tìm ra cách kiếm tiền mới, tâm trạng hắn hiếm khi có chút vui vẻ thành thật đưa ra đề nghị: "Hay là chủ nhật tuần này tôi cũng đi chơi với cậu."
"Đừng hòng."
Hoắc Minh Sâm nheo mắt nói: "Tôi cũng không phải ra ngoài bao——, tại sao đi chơi với cậu còn phải trả tiền, chuyện này không được phép xảy ra lần nữa."
"..."
Cứ cách một thời gian, phòng văn nghệ lại đăng bài viết liên quan trên trang chủ của trường. Không lâu sau khi kết thúc huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, cấp trên đã yêu cầu chủ đề rồi. Lục Khởi và một số thành viên trong nhóm đã thức trắng đêm mới hoàn thành bài viết, trưởng phòng hiếm khi tốt bụng, vung tay cho nghỉ ba ngày.
Lục Khởi không có thời gian chen chúc ở căng tin, bình thường ăn cơm đều là ở ký túc xá nấu một bát mì giải quyết, hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, hắn mua một suất cơm ngồi ở tầng một ăn một cách chậm rãi.
"Đừng hòng."
Lục Khởi kéo Hoắc Minh Sâm về phía ký túc xá, kết quả phát hiện đã hết giờ tự học buổi tối, xung quanh toàn là học sinh đi từng đôi từng nhóm, hắn vô thức buông tay, giữ khoảng cách vừa đủ với đối phương.
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, rất không vui: "Tôi cũng không phải bệnh dịch hạch, cậu tránh cái gì."
Lục Khởi nói: "Nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao."
Thực ra trên sân trường toàn là những chàng trai khoác vai bá cổ nhau, hành động thân mật hơn nhiều so với họ, so sánh ra thì nắm tay chẳng là gì cả.
"Nhìn thấy thì sao, ai thần thánh đến mức nhìn một cái là biết chúng ta là một đôi."
Lục Khởi cảm thấy Hoắc Minh Sâm bị bệnh còn là bệnh không nhẹ. Người nói không được để lộ mối quan hệ này trước mặt người khác là cậu, người cố tình chen vào bên cạnh hắn cũng là cậu, còn mang theo chút tâm lý trả thù nhỏ nhoi khiến hắn suýt thì ngã.
Lục Khởi chỉ có thể đi song song với cậu, trong lòng thì nghĩ trên thế giới này chắc không có ai thảm hơn mình, không kiếm được một xu nào còn phải bù thêm không ít. Đây không phải là tìm được kim chủ mà là tìm được tổ tông.
Sau khi tốt nghiệp chắc chắn phải vào Hoắc thị lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Đi một đoạn đường, tổ tông lên tiếng: "Thứ bảy tuần này, đi chơi với tôi."
Lục Khởi tính toán thời gian, việc làm thêm gia sư là vào buổi tối, còn sáng mai có lẽ được, hắn liền hỏi Hoắc Minh Sâm: "Đi chơi với cậu có được trả lương không?"
Dù sao thì đi chơi cũng là nghề nghiệp đàng hoàng, phải bỏ công sức ra chứ——
Ngươi nói đúng không hệ thống?
Hệ thống:...
Bây giờ nó mới phát hiện ra, ký chủ này không phải dạng vừa đâu.
"Chết tiệt, cậu rơi vào hố tiền rồi."
Hoắc Minh Sâm cảm thấy Lục Khởi bị bệnh, đàng hoàng đưa thẻ ngân hàng mà hắn không lấy nhưng cứ phải keo kiệt với mấy đồng tiền lẻ này, nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì đây gọi là có nguyên tắc, không ăn chực.
Chuyển một khoản tiền vào điện thoại của Lục Khởi, cậu cười hỏi: "Đủ chưa?"
Lục Khởi lập tức nhận tiền: "Đủ."
Như thể đột nhiên tìm ra cách kiếm tiền mới, tâm trạng hắn hiếm khi có chút vui vẻ thành thật đưa ra đề nghị: "Hay là chủ nhật tuần này tôi cũng đi chơi với cậu."
"Đừng hòng."
Hoắc Minh Sâm nheo mắt nói: "Tôi cũng không phải ra ngoài bao——, tại sao đi chơi với cậu còn phải trả tiền, chuyện này không được phép xảy ra lần nữa."
"..."
Cứ cách một thời gian, phòng văn nghệ lại đăng bài viết liên quan trên trang chủ của trường. Không lâu sau khi kết thúc huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, cấp trên đã yêu cầu chủ đề rồi. Lục Khởi và một số thành viên trong nhóm đã thức trắng đêm mới hoàn thành bài viết, trưởng phòng hiếm khi tốt bụng, vung tay cho nghỉ ba ngày.
Lục Khởi không có thời gian chen chúc ở căng tin, bình thường ăn cơm đều là ở ký túc xá nấu một bát mì giải quyết, hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, hắn mua một suất cơm ngồi ở tầng một ăn một cách chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất