Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 2:
Mua xong thực phẩm, nàng tiếp tục đến khu vật dụng hàng ngày, sắm đầy đủ băng vệ sinh, kem đánh răng, xà phòng, khăn tắm và cả mỹ phẩm dưỡng da. Dù không tìm thấy Hán phục, nàng vẫn mua vài cuộn vải, bông và chăn bông để dự phòng.
Cuối cùng, nàng ghé qua khu dược phẩm để mua một đống thuốc cảm cúm, hạ sốt và các loại dược phẩm thường dùng khác, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Sau khi tiêu gần hết số tiền trong thẻ, Cố Tâm Nguyệt lái xe về hướng núi. Nhưng khi đến giữa sườn núi, một con chó đột nhiên xuất hiện giữa đường. Nàng phản xạ né tránh, sau đó xe của nàng cũng bị bay khỏi đường, lao thẳng xuống vực sâu.
Trước khi rơi xuống nước, Cố Tâm Nguyệt chỉ kịp nghĩ – Chuyện nên tới, chung quy không thể tránh được.
Cũng may nàng đã không còn người thân nào trên đời, ngay cả tiền tiết kiệm cũng không còn du một đồng, trong bất hạnh vẫn còn may mắn.
……
Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra liền biết mình đã xuyên không.
Nhìn quanh bốn phía, trước mắt là một chiếc bàn ăn cũ kỹ với ba cái ghế đẩu, một chiếc tủ quần áo nát, và dưới thân là một chiếc giường đơn sơ, hoàn toàn giống với cảnh tượng trong giấc mơ.
Nhưng tại sao không thấy hai đứa nhỏ? Và nam nhân trên giường đâu?
Chờ đã, nam nhân trên giường...
Cố Tâm Nguyệt quay người lại, quả nhiên thấy một nam nhân nằm bên trong giường. Khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, môi không còn chút huyết sắc. Tuy nhiên, dù trong tình trạng yếu ớt, hắn vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng nhẹ khép lại. Dù hai má hơi lõm nhưng đường nét cằm kiên nghị làm lòng người bất giác sinh thương xót.
Nhìn lại bản thân, nàng thấy mình mặc bộ quần áo xám xịt, tay dơ bẩn đến khó nhận ra màu da. Cố Tâm Nguyệt bất lực nhắm mắt, cười khổ, chờ đợi ký ức của nguyên chủ tràn về.
Nhưng một giây, hai giây, rồi cả phút trôi qua, ký ức hứa hẹn chẳng hề xuất hiện.
Vì sao lại chẳng có chút ký ức nào?
Không từ bỏ, nàng lắc đầu, nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Đang định dùng tay vỗ đầu để xem có còn ký ức mắc kẹt hay không thì nam nhân trên giường bất ngờ khẽ động và quay mặt về phía nàng.
"Ngươi đi đi," Hắn nói, giọng yếu ớt, như thể đã dồn hết sức lực vào câu nói ấy, rồi lại nhắm mắt.
Trong lòng Cố Tâm Nguyệt chợt giật mình. Thái độ của nam nhân này là sao vậy? Bệnh nặng đến thế mà vẫn còn đuổi thê tử mình đi?
Nguyên chủ này đã làm gì để đến nỗi bị đuổi thế này chứ? Chẳng lẽ là một "ác phụ"?
Cuối cùng, nàng ghé qua khu dược phẩm để mua một đống thuốc cảm cúm, hạ sốt và các loại dược phẩm thường dùng khác, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Sau khi tiêu gần hết số tiền trong thẻ, Cố Tâm Nguyệt lái xe về hướng núi. Nhưng khi đến giữa sườn núi, một con chó đột nhiên xuất hiện giữa đường. Nàng phản xạ né tránh, sau đó xe của nàng cũng bị bay khỏi đường, lao thẳng xuống vực sâu.
Trước khi rơi xuống nước, Cố Tâm Nguyệt chỉ kịp nghĩ – Chuyện nên tới, chung quy không thể tránh được.
Cũng may nàng đã không còn người thân nào trên đời, ngay cả tiền tiết kiệm cũng không còn du một đồng, trong bất hạnh vẫn còn may mắn.
……
Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra liền biết mình đã xuyên không.
Nhìn quanh bốn phía, trước mắt là một chiếc bàn ăn cũ kỹ với ba cái ghế đẩu, một chiếc tủ quần áo nát, và dưới thân là một chiếc giường đơn sơ, hoàn toàn giống với cảnh tượng trong giấc mơ.
Nhưng tại sao không thấy hai đứa nhỏ? Và nam nhân trên giường đâu?
Chờ đã, nam nhân trên giường...
Cố Tâm Nguyệt quay người lại, quả nhiên thấy một nam nhân nằm bên trong giường. Khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, môi không còn chút huyết sắc. Tuy nhiên, dù trong tình trạng yếu ớt, hắn vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng nhẹ khép lại. Dù hai má hơi lõm nhưng đường nét cằm kiên nghị làm lòng người bất giác sinh thương xót.
Nhìn lại bản thân, nàng thấy mình mặc bộ quần áo xám xịt, tay dơ bẩn đến khó nhận ra màu da. Cố Tâm Nguyệt bất lực nhắm mắt, cười khổ, chờ đợi ký ức của nguyên chủ tràn về.
Nhưng một giây, hai giây, rồi cả phút trôi qua, ký ức hứa hẹn chẳng hề xuất hiện.
Vì sao lại chẳng có chút ký ức nào?
Không từ bỏ, nàng lắc đầu, nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Đang định dùng tay vỗ đầu để xem có còn ký ức mắc kẹt hay không thì nam nhân trên giường bất ngờ khẽ động và quay mặt về phía nàng.
"Ngươi đi đi," Hắn nói, giọng yếu ớt, như thể đã dồn hết sức lực vào câu nói ấy, rồi lại nhắm mắt.
Trong lòng Cố Tâm Nguyệt chợt giật mình. Thái độ của nam nhân này là sao vậy? Bệnh nặng đến thế mà vẫn còn đuổi thê tử mình đi?
Nguyên chủ này đã làm gì để đến nỗi bị đuổi thế này chứ? Chẳng lẽ là một "ác phụ"?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất