Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 8:
"Mẫu thân thấy đại tẩu của con đã khóa cửa bếp, lát nữa bảo tam ca của con mang lò đất và nồi đất trong nhà đến đây, rồi mang thêm ít gạo nữa, các con cứ nấu cháo gạo ăn tạm hai ngày, đại tẩu của con vừa phải chịu thiệt thòi, không biết sẽ hành hạ các con thế nào!"
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng: "Mẫu thân, cảm ơn mẫu thân."
"Cảm ơn gì chứ, ai bảo con là cục thịt rơi ra từ tim mẫu thân, mấy năm nay con cũng chịu không ít khổ cực...” Nói rồi, giọng Hứa Thị dần nghẹn ngào.
Chưa kịp để Cố Tâm Nguyệt nghĩ cách an ủi, bà đã quay người vội vã chạy về sắp xếp.
Sân trước vừa nãy còn đông nghịt người giờ đã chẳng còn một ai, Cố Tâm Nguyệt đứng trong sân quan sát nơi ở của mình.
Ngôi nhà tốt nhất của nhà họ Tống là hai gian nhà đất, do đại ca cùng cha khác mẫu thân của Tống Dập và đại tẩu cùng hai hài tử ở, kế bên là một gian bếp, tệ nhất phải kể đến hai gian nhà tranh ở phía tây mà Tống Dập ở, một gian cho phụ tử ba người ở, gian còn lại thì chất đầy những đồ lung tung vô dụng.
Nhà tranh đã xuống cấp nhiều năm, chẳng trách trong mơ nàng cứ thấy bị gió lùa.
Cố Tâm Nguyệt nhìn một lượt, thấy chẳng có gì đáng xem, bèn quay lại vào phòng của Tống Dập.
Hai đứa trẻ lúc này đều ngoan ngoãn ngồi bên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tống Dập trên giường, trong chiếc chén trên bàn còn thừa nửa cái bánh bao thịt.
Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ: "Của ai mà không ăn hết thế?"
Tiểu nam hài không nói gì, chỉ mím môi, tiểu nữ hài do dự một lát, rồi xấu hổ mở lời: "Là ca ca để dành cho cha, lúc nãy Tử Du đói quá nên vô tình ăn hết mất, con quên mất cha, cha bị bệnh nên phải để dành cho cha ăn."
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Một lát sau, Cố Tâm Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đẩu cuối cùng, nhìn về phía hai hài tử: "Các con biết ta đến đây để làm gì không?"
Tử Du lên tiếng trước: "Đến để làm kế mẫu của chúng con."
Tiểu nam hài như muốn sửa lời lại: "Là đến để xung hỉ cho cha của chúng con."
"Đúng vậy, ta không chỉ đến để làm kế mẫu của các con, mà còn đến để xung hỉ cho cha các con, nếu như ta đã hứa với các con là sẽ ở lại thì sau này, ta sẽ không để các con phải chịu đói nữa, nhưng các con phải nghe lời ta, có được không?"
Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nhìn hai hài tử, trong mắt dường như không có gì thay đổi, nàng tiếp tục nói: "Nếu các con chịu nghe lời, ta đảm bảo sức khỏe của cha các con sẽ nhanh chóng khỏe lại."
"Thật không?" Hai hài tử đồng thanh hỏi.
"Ừ, sau này chúng ta sẽ là một gia đình bốn người." Cố Tâm Nguyệt kết luận.
"Vậy con có thể gọi người là mẫu thân không? Sau này con có được ăn bánh bao thịt mỗi ngày không?" Tử Du mở to mắt hỏi.
"Ừ, con có thể gọi ta là mẫu thân, còn về bánh bao thịt... thì không thể ăn hàng ngày được." Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến số lượng bánh bao thịt trong không gian, giải thích: "Dù sao thì ăn bánh bao thịt hàng ngày cũng ngán lắm, sau này mẫu thân sẽ thay đổi cách làm cho các con ăn bánh bao đậu phụ, bánh bao rau xanh, bánh bao đường, bánh bao đậu đỏ..."
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng: "Mẫu thân, cảm ơn mẫu thân."
"Cảm ơn gì chứ, ai bảo con là cục thịt rơi ra từ tim mẫu thân, mấy năm nay con cũng chịu không ít khổ cực...” Nói rồi, giọng Hứa Thị dần nghẹn ngào.
Chưa kịp để Cố Tâm Nguyệt nghĩ cách an ủi, bà đã quay người vội vã chạy về sắp xếp.
Sân trước vừa nãy còn đông nghịt người giờ đã chẳng còn một ai, Cố Tâm Nguyệt đứng trong sân quan sát nơi ở của mình.
Ngôi nhà tốt nhất của nhà họ Tống là hai gian nhà đất, do đại ca cùng cha khác mẫu thân của Tống Dập và đại tẩu cùng hai hài tử ở, kế bên là một gian bếp, tệ nhất phải kể đến hai gian nhà tranh ở phía tây mà Tống Dập ở, một gian cho phụ tử ba người ở, gian còn lại thì chất đầy những đồ lung tung vô dụng.
Nhà tranh đã xuống cấp nhiều năm, chẳng trách trong mơ nàng cứ thấy bị gió lùa.
Cố Tâm Nguyệt nhìn một lượt, thấy chẳng có gì đáng xem, bèn quay lại vào phòng của Tống Dập.
Hai đứa trẻ lúc này đều ngoan ngoãn ngồi bên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tống Dập trên giường, trong chiếc chén trên bàn còn thừa nửa cái bánh bao thịt.
Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ: "Của ai mà không ăn hết thế?"
Tiểu nam hài không nói gì, chỉ mím môi, tiểu nữ hài do dự một lát, rồi xấu hổ mở lời: "Là ca ca để dành cho cha, lúc nãy Tử Du đói quá nên vô tình ăn hết mất, con quên mất cha, cha bị bệnh nên phải để dành cho cha ăn."
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Một lát sau, Cố Tâm Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đẩu cuối cùng, nhìn về phía hai hài tử: "Các con biết ta đến đây để làm gì không?"
Tử Du lên tiếng trước: "Đến để làm kế mẫu của chúng con."
Tiểu nam hài như muốn sửa lời lại: "Là đến để xung hỉ cho cha của chúng con."
"Đúng vậy, ta không chỉ đến để làm kế mẫu của các con, mà còn đến để xung hỉ cho cha các con, nếu như ta đã hứa với các con là sẽ ở lại thì sau này, ta sẽ không để các con phải chịu đói nữa, nhưng các con phải nghe lời ta, có được không?"
Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nhìn hai hài tử, trong mắt dường như không có gì thay đổi, nàng tiếp tục nói: "Nếu các con chịu nghe lời, ta đảm bảo sức khỏe của cha các con sẽ nhanh chóng khỏe lại."
"Thật không?" Hai hài tử đồng thanh hỏi.
"Ừ, sau này chúng ta sẽ là một gia đình bốn người." Cố Tâm Nguyệt kết luận.
"Vậy con có thể gọi người là mẫu thân không? Sau này con có được ăn bánh bao thịt mỗi ngày không?" Tử Du mở to mắt hỏi.
"Ừ, con có thể gọi ta là mẫu thân, còn về bánh bao thịt... thì không thể ăn hàng ngày được." Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến số lượng bánh bao thịt trong không gian, giải thích: "Dù sao thì ăn bánh bao thịt hàng ngày cũng ngán lắm, sau này mẫu thân sẽ thay đổi cách làm cho các con ăn bánh bao đậu phụ, bánh bao rau xanh, bánh bao đường, bánh bao đậu đỏ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất