Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 13:

Trước Sau
Mặc dù trong không gian có không ít vải, nhưng nàng không biết may cũng không có thời gian may, may mà đồ lót hiện đại đều được nàng cất trong không gian.

Cố Tâm Nguyệt tìm đồ lót mặc vào, lại cắn răng mặc bộ quần áo cũ, xé một dải vải buộc chặt ống tay áo và eo đang rộng thùng thình, sau đó tìm trong không gian hai miếng bánh gạo ăn lót dạ, rồi vội vàng ra khỏi không gian.

May mà Tống Dập và hai đứa trẻ đang ngủ say, hoàn toàn không có ý định thức dậy.

Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ngoài cửa, vì trong nhà chỉ có một cái nồi đất nên nàng đành phải luộc trước ba quả trứng gà để trong không gian ủ ấm, sau đó lại nấu một nồi cháo trắng như hôm qua.

Lúc nàng đang trông nồi, Cố Tam Thanh lại lén lút chạy vào, từ phía sau nhét hai cái bánh ngô cho Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân sợ bọn muội chỉ ăn cháo không no, bảo ta mang hai cái bánh ngô tới, mẫu thân nói, muội cố thêm hai ngày nữa, đợi Tống Dập giãy đành đạch, chúng ta sẽ đón muội và hai hài tử về nhà."

Đợi Cố Tâm Nguyệt phản ứng lại quay người nhìn sang, Cố Tam Thanh đã chạy mất dép, dù sao thì bây giờ cũng vừa mới sáng sớm, chẳng ai muốn gặp Lưu Thị, quá xui xẻo.

Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn hai cái bánh ngô rau dại đen thui nằm trong tay, không nghĩ ngợi gì liền đổi lấy hai cái bánh bao thịt từ trong không gian ra.

Nồi vừa mở, mùi thơm của gạo tỏa ra, hai hài tử mơ màng thức dậy đi ra.



"Mẫu thân, buổi sáng tốt lành." Tử Du dụi đôi mắt ngái ngủ, chào hỏi Cố Tâm Nguyệt, sau khi nhìn rõ mặt Cố Tâm Nguyệt, cô bé không khỏi ngạc nhiên: "Ca ca, ca mau lại xem, đây có phải mẫu thân của chúng ta hay không? Sao mẫu thân bỗng nhiên lại đẹp như vậy, giống như tiên nữ vậy."

Hoài Cẩn đi tới nhìn, cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Cố Tâm Nguyệt như ăn phải mật ong, tâm trạng rất tốt: "Khụ khụ, trước kia mẫu thân đầu óc không tốt nên người rất bẩn, sáng nay mẫu thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi nên mới thành như vậy, Hoài Cẩn và Tử Du cũng mau đi rửa tay rửa mặt, chờ ăn cơm nhé."

Tử Du rất vui, vội kéo Hoài Cẩn đi rửa tay: "Ca ca, chúng ta cũng mau đi rửa sạch sẽ, đẹp như mẫu thân vậy."

Trong nhà, lúc này, Tống Dập đang nằm trên giường cũng đã tỉnh, hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn sợ lạnh phát sốt nữa, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, nếu không thì tại sao hắn lại nghe thấy Tử Du gọi mẫu thân?

Lại? Khi vô thức nghĩ đến chữ này, hắn càng thấy không ổn.

Trong lúc nghi ngờ, hắn nhìn thấy một nữ tử thân hình mảnh mai, dáng vẻ thướt tha bưng chén đi tới.

Đợi người đến gần, Tống Dập mới nhìn rõ gương mặt của nàng, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo, chiếc mũi nhỏ thẳng và đôi môi anh đào, ấn tượng nhất phải kể đến đôi mắt hạnh đẹp đẽ, trong veo sáng ngời, như thể nhìn nhiều một chút sẽ khiến người ta đắm chìm vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau