Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 30:
"Ừ." Tống Dập nhận lấy sách, bỗng nhiên cảm thấy nặng trĩu, như thể một ngọn núi đè lên đầu.
Nhà cửa nghèo nàn, sắp tới lại phải chuyển nhà, trước đây hắn không hiểu những chuyện vụn vặt trong nhà, bây giờ nghe Cố Tâm Nguyệt nói như vậy, hắn mới thấy thì ra một gia đình lại có nhiều thứ để mua đến thế.
Hơn nữa xem ra, vẫn còn lâu mới đủ.
Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện lấy chăn bông và lương thực từ không gian ra, để mọi thứ được rõ ràng, sau này nàng chắc chắn phải nghĩ cách kiếm tiền nên mới tiêm phòng trước cho Tống Dập.
Nào ngờ nàng lại vô tình tạo áp lực lớn như vậy cho Tống Dập.
Sau khi báo cáo và tiêm phòng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy nhẹ cả người: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi nấu cơm."
"Được." Tống Dập ngoan ngoãn nằm xuống, dưỡng sức khỏe mới có thể chép sách kiếm tiền.
Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ở cửa, sau khi trụng sơ qua hai khúc xương lớn đã rửa sạch, nàng liền cho vào nồi hầm nhỏ lửa.
Nàng tìm được một tấm thớt từ phòng tạp vật, rửa sạch rồi nhào bột, cắt thành những miếng bột hình vuông mỏng.
Thịt ba chỉ rửa sạch băm nhỏ, Cố Tâm Nguyệt lén lấy muối, tiêu, bột gừng, nước tương từ không gian để nêm nếm, rồi đập một quả trứng vào trộn đều.
Cố Tâm Nguyệt tay nhanh thoăn thoắt, từng chiếc hoành thánh tròn vo đã được gói xong.
Đợi nước hầm xương chín xong, cả trong nhà ngoài ngõ đều thơm phức mùi nước dùng.
Cố Tâm Nguyệt dùng chén vớt xương ra, đưa cho Hoài Cẩn và Tử Du mỗi người nửa khúc: "Hai đứa lại đây gặm xương trước, lát nữa mẫu thân sẽ nấu hoành thánh cho các con ăn."
Sau đó, nàng đặc biệt dặn dò Hoài Cẩn: "Hai đứa hút hết tủy xương bên trong, cha các con vừa mới khỏe, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ."
Chủ yếu là xương ở đây được lọc sạch sẽ, ít người mua về nấu canh, rất tốn củi.
Nàng mua về cũng chỉ để nấu nước dùng, tiện thể cho hai hài tử ăn thử.
Nàng không dám để một đại lão nghiêm túc gặm xương.
Thấy hai hài tử bưng chén, ngoan ngoãn gặm xương, hút tủy, nàng bắt đầu thả hoành thánh vào nồi nước dùng đang sôi.
Đợi từng chiếc hoành thánh nổi lên, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp bê nồi đất ra bàn ăn, múc trước mấy cái cho mỗi người: "Nào, ăn thử hoành thánh mẫu thân gói xem thế nào? Cẩn thận bỏng."
Hoài Cẩn và Tử Du vừa thổi vừa húp, cuối cùng cũng ăn hết một chiếc hoành thánh.
"Mẫu thân ơi, ngon lắm."
"Ừ, ngon."
Tống Dập ăn uống vẫn tao nhã như thường, hoàn toàn không thấy hoành thánh nóng bỏng, sau khi ăn xong một chiếc, hắn cũng nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khen ngợi: "Rất ngon."
Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều ăn ngon, cũng cúi đầu ăn.
Khoảnh khắc Cố Tâm Nguyệt cúi đầu, trong mắt Tống Dập hiếm khi lộ ra vẻ thất vọng.
Sáng nay nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, bóng lưng quen thuộc và động tác quen thuộc kia, hắn đã hồ đồ, tưởng rằng nàng ấy đã trở về?
Người chỉ chung sống với hắn chưa đầy một năm đó, mặc dù thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng hắn cũng đã ăn vài bữa cơm nàng nấu, tay nghề nấu nướng của nàng ấy không tệ nhưng so với Cố Tâm Nguyệt thì quả thực kém xa.
Nhà cửa nghèo nàn, sắp tới lại phải chuyển nhà, trước đây hắn không hiểu những chuyện vụn vặt trong nhà, bây giờ nghe Cố Tâm Nguyệt nói như vậy, hắn mới thấy thì ra một gia đình lại có nhiều thứ để mua đến thế.
Hơn nữa xem ra, vẫn còn lâu mới đủ.
Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện lấy chăn bông và lương thực từ không gian ra, để mọi thứ được rõ ràng, sau này nàng chắc chắn phải nghĩ cách kiếm tiền nên mới tiêm phòng trước cho Tống Dập.
Nào ngờ nàng lại vô tình tạo áp lực lớn như vậy cho Tống Dập.
Sau khi báo cáo và tiêm phòng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy nhẹ cả người: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi nấu cơm."
"Được." Tống Dập ngoan ngoãn nằm xuống, dưỡng sức khỏe mới có thể chép sách kiếm tiền.
Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ở cửa, sau khi trụng sơ qua hai khúc xương lớn đã rửa sạch, nàng liền cho vào nồi hầm nhỏ lửa.
Nàng tìm được một tấm thớt từ phòng tạp vật, rửa sạch rồi nhào bột, cắt thành những miếng bột hình vuông mỏng.
Thịt ba chỉ rửa sạch băm nhỏ, Cố Tâm Nguyệt lén lấy muối, tiêu, bột gừng, nước tương từ không gian để nêm nếm, rồi đập một quả trứng vào trộn đều.
Cố Tâm Nguyệt tay nhanh thoăn thoắt, từng chiếc hoành thánh tròn vo đã được gói xong.
Đợi nước hầm xương chín xong, cả trong nhà ngoài ngõ đều thơm phức mùi nước dùng.
Cố Tâm Nguyệt dùng chén vớt xương ra, đưa cho Hoài Cẩn và Tử Du mỗi người nửa khúc: "Hai đứa lại đây gặm xương trước, lát nữa mẫu thân sẽ nấu hoành thánh cho các con ăn."
Sau đó, nàng đặc biệt dặn dò Hoài Cẩn: "Hai đứa hút hết tủy xương bên trong, cha các con vừa mới khỏe, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ."
Chủ yếu là xương ở đây được lọc sạch sẽ, ít người mua về nấu canh, rất tốn củi.
Nàng mua về cũng chỉ để nấu nước dùng, tiện thể cho hai hài tử ăn thử.
Nàng không dám để một đại lão nghiêm túc gặm xương.
Thấy hai hài tử bưng chén, ngoan ngoãn gặm xương, hút tủy, nàng bắt đầu thả hoành thánh vào nồi nước dùng đang sôi.
Đợi từng chiếc hoành thánh nổi lên, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp bê nồi đất ra bàn ăn, múc trước mấy cái cho mỗi người: "Nào, ăn thử hoành thánh mẫu thân gói xem thế nào? Cẩn thận bỏng."
Hoài Cẩn và Tử Du vừa thổi vừa húp, cuối cùng cũng ăn hết một chiếc hoành thánh.
"Mẫu thân ơi, ngon lắm."
"Ừ, ngon."
Tống Dập ăn uống vẫn tao nhã như thường, hoàn toàn không thấy hoành thánh nóng bỏng, sau khi ăn xong một chiếc, hắn cũng nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khen ngợi: "Rất ngon."
Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều ăn ngon, cũng cúi đầu ăn.
Khoảnh khắc Cố Tâm Nguyệt cúi đầu, trong mắt Tống Dập hiếm khi lộ ra vẻ thất vọng.
Sáng nay nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, bóng lưng quen thuộc và động tác quen thuộc kia, hắn đã hồ đồ, tưởng rằng nàng ấy đã trở về?
Người chỉ chung sống với hắn chưa đầy một năm đó, mặc dù thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng hắn cũng đã ăn vài bữa cơm nàng nấu, tay nghề nấu nướng của nàng ấy không tệ nhưng so với Cố Tâm Nguyệt thì quả thực kém xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất