Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 46:

Trước Sau
Tống Dập nghe vậy, im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: "Vậy thì nàng nhất định phải chú ý an toàn, không tìm được đồ cũng không sao, bây giờ đã chuyển nhà xong rồi, từ ngày mai ta sẽ ở nhà chép sách."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ lại dễ dàng thuyết phục hắn như vậy, nàng hài lòng cong môi: "Ừm, ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

Hai người nói xong, liền ngại ngùng quay người đi ngủ.

Ngày hôm sau

Cố Tâm Nguyệt ăn sáng xong liền theo Cố Nhị Dũng lên núi.

Hứa Thị không yên tâm, lại để Cố Tam Thanh cũng đi theo.

Ba người vừa mới đến chân núi Đại Thanh, Cố Nhị Dũng liền dặn dò: "Hôm nay chúng ta chỉ hoạt động ở ngoại vi núi Đại Thanh này, đừng đi vào sâu, rừng sâu núi thẳm vẫn không an toàn lắm."

Cố Tam Thanh nhìn xuống chân núi trơ trọi, không khỏi có chút thất vọng: "Nhị ca, bình thường không phải ca đều đi vào sâu trong núi hay sao? Ngoại vi này đã bị người ta lùng sục hết rồi, ở đây có thể tìm được gì?"

Cố Nhị Dũng nhìn xung quanh, có chút do dự: "Hai người các ngươi bình thường không lên núi, lỡ như..."

"Nhị ca, ca yên tâm, ta nhất định sẽ đi theo sau nhị ca, không chạy lung tung!" Cố Tam Thanh thấy nhị ca có chút dao động, vội vàng đảm bảo.

Sau đó hắn ra hiệu cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, cũng vội vàng gật đầu đảm bảo: "Đúng vậy, nhị ca, ca cứ dẫn chúng ta lên núi xem đi, chúng ta đi theo ca sẽ không sao đâu."

Cố Nhị Dũng thấy hai người đều một mặt mong đợi, đành phải gật đầu: "Được rồi, các ngươi đi theo sát."

Ba người nói xong liền lên núi, Cố Nhị Dũng đi trước, hắn vừa dùng liềm mở đường, xua đuổi rắn rết bên đường, vừa dặn dò hai người phía sau.



Đoàn người đi qua một khu rừng rậm, càng đi vào sâu, tầm nhìn càng trở nên rộng mở.

Cố Tâm Nguyệt cũng coi như đã ở trong núi hơn hai năm, ngày thường, nàng cũng không ít lần lên núi tìm đồ ăn nên cũng không quá vất vả.

Chỉ là khi còn ở hiện đại, nàng lên núi là để tìm thú vui, còn bây giờ lại thực sự là để kiếm cái ăn.

Cố Tâm Nguyệt đi theo sau, vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên, một vật thể màu trắng vụt qua bên cạnh.

Cố Tâm Nguyệt vội kéo Cố Tam Thanh bên cạnh: " Tam ca, ca mau xem này--"

Cố Tam Thanh nhìn theo hướng tay Cố Tâm Nguyệt chỉ, chỉ thấy một con thỏ béo ú nhảy vụt qua, hắn không khỏi phấn khích, vội vàng đuổi theo.

Cố Nhị Dũng vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy Cố Tam Thanh đã nhanh chóng chui vào rừng, hắn vội vàng dặn dò Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, muội ở đây đợi ta! Ta đi bắt tam đệ về!"

Cố Tâm Nguyệt nhìn bóng hai người vụt mất, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.

Sớm biết vậy nàng đã không chỉ cho tam ca thấy, nhưng cũng không trách hắn được, ngày thường mọi người hiếm khi được ăn thịt, thấy một con thỏ béo như vậy, phản ứng đầu tiên của nàng cũng là đuổi theo.

Nhưng lúc này nhân lúc hai người không có ở đây, Cố Tâm Nguyệt thấy cơ hội đã đến, vừa hay nàng có thể lấy vài thứ từ trong không gian ra.

Nhưng trong không gian có quá nhiều đồ ăn, nếu tùy tiện lấy ra nhiều thì rất dễ khiến người nhà nghi ngờ, Cố Tâm Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng chỉ lấy ra 4-5 củ khoai tây bỏ vào chiếc giỏ sau lưng.

Sau đó nàng giả vờ đào bới xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau