Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!

Chương 48: Trần Thanh Ngọc (1)

Trước Sau
Sáng hôm sau, Lưu Đại Quyên đã cùng Dư Tích thực hiện một lần kiểm tra nữa. Kết quả cuối cùng là do thiếu dinh dưỡng, nên chỉ cần về nhà bổ sung thêm là sẽ tốt lên.

Tuy nhiên, các vết thương trên cơ thể cần phải chú ý nhiều hơn, tránh tiếp xúc với nước và nên tránh các loại thực phẩm cay nóng. Mặt khác, Lưu Đại Quyên còn kê thêm một ít thuốc ngoại thương để Dư Tích trở về tự mình thay.

Dư Tích tuy rằng không cần, nhưng vẫn nhận phần tình cảm này.

Làng Vĩnh Khê cách thị trấn khoảng hai giờ đi bộ. Lưu Đại Quyên trả bốn xu và họ lên một chuyến xe bò để trở về.

Xe bò là của một hộ nông dân ở làng Vĩnh Khê. Con trai của họ làm việc ở thị trấn, hai ông bà già thường ở nhà trồng rau, thu hoạch rồi dùng xe bò chở rau đến cho con trai. Mỗi lần họ đều chở một xe đầy ắp.

Con trai chắc chắn không thể ăn hết, phần còn lại đều được cậu con trai bán lén lút để đổi lấy tiền về cho hai ông bà già duy trì kế sinh nhai mà thôi. Xe bò bị trâu lôi kéo đi nên tự nó đã rung lắc, hơn nữa dọc theo đường đi xóc nảy, Lưu Đại Quyên cả buổi sáng trong bụng không có gì nên sắc mặt thập phần khó coi.

Dư Tích thấy bà ấy nhắm mắt và ôm lấy ngực, thở hổn hển vì khó chịu, cô lặng lẽ từ không gian lấy ra một viên kẹo ô mai. Cô bóc giấy kẹo ra, và giấy kẹo liền tan thành bụi trong gió. Cô đưa viên kẹo ô mai lên miệng Lưu Đại Quyên, nói: " Bà ơi, bà ăn cái này sẽ cảm thấy khá hơn. "

Lưu Đại Quyên cảm thấy trong người khó chịu và mơ màng, nghe thấy tiếng nói liền tự động mở miệng. Một vị chua xộc vào khoang miệng làm bà ấy nhăn nhó mặt. " Ôi chao! Đây là cái gì vậy? Sao lại chua thế! "

Cảm giác khó chịu trong bụng dần được làm dịu đi bởi vì vị chua của kẹo ô mai, Lưu Đại Quyên cũng từ từ cảm nhận được vị ngọt nhẹ trong sự chua.



" Ôi, Dư Tích, cháu cái này cho bà ăn là kẹo sao? "

Dư Tích gật gật đầu, " Ừm, lúc tỉnh dậy cháu tìm thấy trong túi áo của mình. "

Lưu Đại Quyên lấy lại tinh thần, " Vậy còn có thứ gì khác hay không, giống như là chứng minh thân phận gì gì đó? "

Dư Tích trợn tròn mắt nói dối, nói: " Không có, cháu chỉ có mấy viên kẹo này thôi. "

" Bà ơi, cháu thực sự không nhớ gì cả. "

Trong lòng Lưu Đại Quyên mềm nhũn, nghĩ thầm trở về phải hảo hảo nói một chút, dù chồng bà có không đồng ý thì cũng phải đồng ý.

" Thôi! Đồ hiếm lạ này thì cháu tự mình ăn đi, cho một bà già như bà ăn thì lãng phí quá! Sáng nay cháu cũng chưa ăn gì đúng không! Chờ về làng, bà sẽ nấu chút cháo khoai lang cho cháu ăn! "

Dư Tích mắt sáng lên, khoai lang ngọt mềm! Cô đáp nhanh chóng và vui vẻ, chọc cho Lưu Đại Quyên cười không ngừng. Trong lòng bà lại bắt đầu cảm thấy tức giận vì những đứa con của mình. Sao chúng không sinh nổi một đứa cháu gái để bà ấy chơi đùa, nhìn cô gái này đáng yêu biết bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau