Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 34: Nơi Mềm Mại Nhất Trong Lòng Kỷ Lãnh Chính Là Miếng Bánh Hoa Quế Thơm Ngọt Ngào (4)
Nhưng Thanh Vũ sư tổ vẫn cảm thấy giữa hai người này có điều gì đó kỳ lạ, cho nên ông không kìm được liền đem đề tài chuyển hướng:
" Thật ra, nói đến chuyện thích ăn ngọt, trong số các đệ tử của lão phu, còn có một người thích ăn ngọt hơn cả lão Thất. Các con đoán xem là ai? "
Liễu Vân Thư tỏ vẻ tò mò: " Ai vậy? Là đại sư huynh sao? Gần đây con thấy huynh ấy phát phì, có phải là lén ăn đồ ngon sau lưng chúng ta không? "
Hạ Nhất Y suy nghĩ một chút về sở thích khẩu vị của các sư huynh mà nàng đã quan sát ngày hôm qua, rất chắc chắn rằng không ai có khẩu vị ngọt hơn Liễu Vân Thư.
Trừ phi......
Thanh Vũ tổ sư cười lạnh: " Ngươi không đoán được, là lão Lục. "
Trái tim Hạ Nhất Y run lên, ý thức được mình có thể đã chạm vào một số chân tướng trước đây nàng chưa từng phát hiện.
Liễu Vân Thư không tin, nói: " Huynh ấy? Huynh ấy thích ăn ngọt sao? Không thể nào. Ta còn tưởng huynh ấy đã sớm nhảy ra ngoài tam giới, không còn ở trong ngũ hành nữa. Nếu huynh ấy bảo đã triệt để tích cốc, không cần ăn nữa, ta đều tin. "
" Ngươi thì biết cái gì! Năm đó, loạn lạc, nạn đói hoành hành khắp nơi. Gia đình lão Lục mấy người lớn đều chết hết, để lại chút lương thực cuối cùng cho hắn, nhờ vậy hắn mới sống thêm được vài ngày.
Lão phu nhặt được hắn ở bên vệ đường, khi đó mới năm tuổi, quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, gầy đến mức nhìn thấy cả xương, nhưng cặp mắt kia a! Chậc chậc chậc, sắc bén giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ. Lão phu liếc mắt một cái liền nhìn trúng, đi mua cho hắn một miếng điểm tâm, không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đi theo ta. "
Thanh Vũ sư tổ dương dương đắc ý nói: " Đây quả thực là việc lão phu thấy hời nhất trong đời. Một khối điểm tâm nho nhỏ mà đổi được một đệ tử giỏi nhất thiên hạ. "
Liễu Vân Thư nhìn sư phụ với vẻ mặt " Kỷ Lãnh chính là niềm kiêu hãnh trong cuộc đời này của lão phu ", chua chát nói: " Huynh ấy là điều ngài thấy hời nhất, vậy còn con thì sao? "
" Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! Nghĩ đến cái này lão phu liền tức giận! " Thanh Vũ sư tổ chỉ trỏ, mắng:
" Năm đó lão đại trọng thương không khỏi, lão phu đi lên núi hái thuốc cho hắn. Vừa nhổ xong một cây thảo dược bỏ vào giỏ, ngươi liền nhảy ra! Khóc lóc nỉ non nói cây thuốc đó là thảo dược do ngươi trồng.
Nói cái gì mà ngươi đã nuôi dưỡng nó mười năm, giá trị ngàn vàng, nhất quyết đòi đi theo lão phu, nói cái gì cũng phải làm đệ tử của lão phu, rõ ràng chính là để lão phu phụ trách ăn uống nửa đời sau của ngươi a! "
Thanh Vũ sư tổ giận dỗi nói: " Lão phu đến bây giờ vẫn còn cảm thấy ngươi chính là cố tình đợi ở đó để chuyên môn lừa gạt ta. "
Liễu Vân Thư oan ức: " Sư phụ, trời đất chứng giám! Năm đó con là nói thật, cây thuốc đó đúng là do con trồng, nếu không phải con nói cho mọi người biết cách chế biến cây thuốc đó, thì đại sư huynh có thể khỏi bệnh nhanh như vậy sao? "
" Thật ra, nói đến chuyện thích ăn ngọt, trong số các đệ tử của lão phu, còn có một người thích ăn ngọt hơn cả lão Thất. Các con đoán xem là ai? "
Liễu Vân Thư tỏ vẻ tò mò: " Ai vậy? Là đại sư huynh sao? Gần đây con thấy huynh ấy phát phì, có phải là lén ăn đồ ngon sau lưng chúng ta không? "
Hạ Nhất Y suy nghĩ một chút về sở thích khẩu vị của các sư huynh mà nàng đã quan sát ngày hôm qua, rất chắc chắn rằng không ai có khẩu vị ngọt hơn Liễu Vân Thư.
Trừ phi......
Thanh Vũ tổ sư cười lạnh: " Ngươi không đoán được, là lão Lục. "
Trái tim Hạ Nhất Y run lên, ý thức được mình có thể đã chạm vào một số chân tướng trước đây nàng chưa từng phát hiện.
Liễu Vân Thư không tin, nói: " Huynh ấy? Huynh ấy thích ăn ngọt sao? Không thể nào. Ta còn tưởng huynh ấy đã sớm nhảy ra ngoài tam giới, không còn ở trong ngũ hành nữa. Nếu huynh ấy bảo đã triệt để tích cốc, không cần ăn nữa, ta đều tin. "
" Ngươi thì biết cái gì! Năm đó, loạn lạc, nạn đói hoành hành khắp nơi. Gia đình lão Lục mấy người lớn đều chết hết, để lại chút lương thực cuối cùng cho hắn, nhờ vậy hắn mới sống thêm được vài ngày.
Lão phu nhặt được hắn ở bên vệ đường, khi đó mới năm tuổi, quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, gầy đến mức nhìn thấy cả xương, nhưng cặp mắt kia a! Chậc chậc chậc, sắc bén giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ. Lão phu liếc mắt một cái liền nhìn trúng, đi mua cho hắn một miếng điểm tâm, không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đi theo ta. "
Thanh Vũ sư tổ dương dương đắc ý nói: " Đây quả thực là việc lão phu thấy hời nhất trong đời. Một khối điểm tâm nho nhỏ mà đổi được một đệ tử giỏi nhất thiên hạ. "
Liễu Vân Thư nhìn sư phụ với vẻ mặt " Kỷ Lãnh chính là niềm kiêu hãnh trong cuộc đời này của lão phu ", chua chát nói: " Huynh ấy là điều ngài thấy hời nhất, vậy còn con thì sao? "
" Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! Nghĩ đến cái này lão phu liền tức giận! " Thanh Vũ sư tổ chỉ trỏ, mắng:
" Năm đó lão đại trọng thương không khỏi, lão phu đi lên núi hái thuốc cho hắn. Vừa nhổ xong một cây thảo dược bỏ vào giỏ, ngươi liền nhảy ra! Khóc lóc nỉ non nói cây thuốc đó là thảo dược do ngươi trồng.
Nói cái gì mà ngươi đã nuôi dưỡng nó mười năm, giá trị ngàn vàng, nhất quyết đòi đi theo lão phu, nói cái gì cũng phải làm đệ tử của lão phu, rõ ràng chính là để lão phu phụ trách ăn uống nửa đời sau của ngươi a! "
Thanh Vũ sư tổ giận dỗi nói: " Lão phu đến bây giờ vẫn còn cảm thấy ngươi chính là cố tình đợi ở đó để chuyên môn lừa gạt ta. "
Liễu Vân Thư oan ức: " Sư phụ, trời đất chứng giám! Năm đó con là nói thật, cây thuốc đó đúng là do con trồng, nếu không phải con nói cho mọi người biết cách chế biến cây thuốc đó, thì đại sư huynh có thể khỏi bệnh nhanh như vậy sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất