Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 40: Có Thù Tất Báo, Một Người Cũng Đừng Nghĩ Chạy (5)
Cái này tính là gì? Nữ nhi của mình biến thành đồ tôn của Thanh Vũ? Chẳng phải là mình cũng trở thành đám tiểu bối, giảm đi mộc bậc thân phận sao?! Làm sao mà có thể chấp nhận được?!
Kim chưởng môn mãnh liệt phản đối ý nghĩ của nữ nhi muốn bái Kỷ Lãnh làm sư phụ này, nhưng trên thực tế, chuyện phụ huynh càng phản đối, hài tử lại càng muốn đi làm.
Dần dà, Kim Điềm Điềm không ngừng tự mình lừa gạt thậm chí sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường, chính là Kỷ Lãnh kỳ thật rất muốn thu nàng ta làm đồ đệ, nhưng chỉ là bởi vì Kim chưởng môn cùng Thanh Vũ sư tổ không đồng ý, chuyện này mới bị trì hoãn lại.
Nó thực sự là một câu chuyện bi thương và tuyệt đẹp, cực kỳ giống với một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Cho nên khi nàng ta biết được, Kỷ Lãnh cho tới nay đều không thu đệ tử cư nhiên bây giờ lại thu người khác làm đệ tử , tại chỗ liền tức giận nổ tung.
Nói là tới chúc mừng, kỳ thật chính là tới bới móc, gây sự.
Nhưng Kỷ Lãnh là ai? Làm sao có thể để cho một tiểu nha đầu ở trước mặt hắn càn rỡ. Tùy tiện một ánh mắt, liền đem một bụng nói xấu của Kim Điềm Điềm dọa trở về.
Không nghĩ tới, lúc Kim Điềm Điềm đầy bụng tức giận không có chỗ rải, xuống núi vừa vặn gặp Hạ Nhất Y, cùng Hạ Mộng Oánh xui xẻo có cùng một khuôn mặt, lập tức liền đem toàn bộ những lời xấu xa vừa rồi không có nói ra khỏi miệng về Hạ Mộng Oánh đổ hết ở trên người Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y ở trước mặt người ngoài cũng không phải là cá tính chịu thiệt, lập tức dùng ngôn ngữ càng thêm kịch liệt mắng trở về.
Kết quả đã bị Kim đại tiểu thư dùng roi thuộc về pháp khí thượng phẩm rắn chắc quất lên mặt một roi, sau đó nàng ta nghênh ngang rời đi.
Vô duyên vô cớ bị một roi, nhưng cũng không có ai muốn đi đòi lại công đạo cho nàng.
Ngay cả Hạ Mộng Oánh sau khi biết chuyện, tuy rằng đầu tiên là cảm tạ cùng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn là trách Hạ Nhất Y nàng không đủ bình tĩnh cùng tỉnh táo.
Sau đó vẫn là sư phụ Liễu Vân Thư đưa cho nàng chút thuốc trị thương, lúc bôi thuốc cho nàng còn không ngừng nói thầm: " Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng sư phụ ngươi lại là ai? Trêu chọc nàng làm gì? Cảnh cáo ngươi về sau làm người khiêm tốn một chút, chuyện không nên quản không cần quản. Bằng không ta cũng không giữ được ngươi. "
―― Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ sư phụ ngươi lại là ai?
Kiếp trước lời nói của Liễu Vân Thư giống như còn ở bên tai, Hạ Nhất Y bỗng nhiên nở nụ cười.
Đúng, ta chính là Hạ Nhất Y, sư phụ của ta là Thanh Vũ sư tổ. Ta không nhìn ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta?
Tác giả có lời muốn nói: Có thù tất báo, một người cũng đừng nghĩ chạy.
Kim chưởng môn mãnh liệt phản đối ý nghĩ của nữ nhi muốn bái Kỷ Lãnh làm sư phụ này, nhưng trên thực tế, chuyện phụ huynh càng phản đối, hài tử lại càng muốn đi làm.
Dần dà, Kim Điềm Điềm không ngừng tự mình lừa gạt thậm chí sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường, chính là Kỷ Lãnh kỳ thật rất muốn thu nàng ta làm đồ đệ, nhưng chỉ là bởi vì Kim chưởng môn cùng Thanh Vũ sư tổ không đồng ý, chuyện này mới bị trì hoãn lại.
Nó thực sự là một câu chuyện bi thương và tuyệt đẹp, cực kỳ giống với một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Cho nên khi nàng ta biết được, Kỷ Lãnh cho tới nay đều không thu đệ tử cư nhiên bây giờ lại thu người khác làm đệ tử , tại chỗ liền tức giận nổ tung.
Nói là tới chúc mừng, kỳ thật chính là tới bới móc, gây sự.
Nhưng Kỷ Lãnh là ai? Làm sao có thể để cho một tiểu nha đầu ở trước mặt hắn càn rỡ. Tùy tiện một ánh mắt, liền đem một bụng nói xấu của Kim Điềm Điềm dọa trở về.
Không nghĩ tới, lúc Kim Điềm Điềm đầy bụng tức giận không có chỗ rải, xuống núi vừa vặn gặp Hạ Nhất Y, cùng Hạ Mộng Oánh xui xẻo có cùng một khuôn mặt, lập tức liền đem toàn bộ những lời xấu xa vừa rồi không có nói ra khỏi miệng về Hạ Mộng Oánh đổ hết ở trên người Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y ở trước mặt người ngoài cũng không phải là cá tính chịu thiệt, lập tức dùng ngôn ngữ càng thêm kịch liệt mắng trở về.
Kết quả đã bị Kim đại tiểu thư dùng roi thuộc về pháp khí thượng phẩm rắn chắc quất lên mặt một roi, sau đó nàng ta nghênh ngang rời đi.
Vô duyên vô cớ bị một roi, nhưng cũng không có ai muốn đi đòi lại công đạo cho nàng.
Ngay cả Hạ Mộng Oánh sau khi biết chuyện, tuy rằng đầu tiên là cảm tạ cùng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn là trách Hạ Nhất Y nàng không đủ bình tĩnh cùng tỉnh táo.
Sau đó vẫn là sư phụ Liễu Vân Thư đưa cho nàng chút thuốc trị thương, lúc bôi thuốc cho nàng còn không ngừng nói thầm: " Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng sư phụ ngươi lại là ai? Trêu chọc nàng làm gì? Cảnh cáo ngươi về sau làm người khiêm tốn một chút, chuyện không nên quản không cần quản. Bằng không ta cũng không giữ được ngươi. "
―― Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ sư phụ ngươi lại là ai?
Kiếp trước lời nói của Liễu Vân Thư giống như còn ở bên tai, Hạ Nhất Y bỗng nhiên nở nụ cười.
Đúng, ta chính là Hạ Nhất Y, sư phụ của ta là Thanh Vũ sư tổ. Ta không nhìn ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta?
Tác giả có lời muốn nói: Có thù tất báo, một người cũng đừng nghĩ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất