Chương 53
Hãy nói anh sẽ luôn nhớ về em đi
Khi em mặc chiếc váy lộng lẫy ngắm nhìn ánh chiều hoàng hôn
Với bờ môi mọng đỏ và gò má hồng hào
Hãy nói rằng anh sẽ gặp lại em
Thậm chí nếu đó chỉ là trong giấc mộng hoang đường nhất của anh.
…
“Điện, điện thoại.” Hai tay An Thính Miên cố định ở trên đầu, muốn cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc của anh.
Môi người đàn ông di chuyển quanh tai cô, An Thính Miên cố kìm nén mới không phát ra âm thanh khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn reo, trong đầu An Thính Miên hiện lên điều gì đó: “Đợi, đợi một chút, đợi một chút.”
Vạt áo bị đẩy lên đến ngực, An Thính Miên cảm nhận được sự ướt át mà anh để lại trên người cô: “Thực sự đợi một chút, đợi một chút thôi.”
Cô giãy giụa rất mạnh, Vân Ngạn đành dừng lại, nhưng cũng chỉ nằm ở phía trên người cô.
Dục vọng trong mắt anh vẫn mạnh mẽ, ngực phập phồng kịch liệt, nhẫn nhịn một cách cực khổ: “Tốt nhất là em thật sự có chuyện gì.”
“Chiều nay sẽ công bố kết quả cuộc thi, bây giờ đã sáu giờ, sắp đến bảy giờ rồi.” An Thính Miên nhắm mắt lại nói nhanh, sợ mình bị chậm trễ.
An Thính Miên cảm nhận được hơi thở trên người dần dần rời xa, cô chậm rãi mở to mắt, đối diện với đôi mắt tràn ngập ham muốn của anh, cô chột dạ cười, nếu ai bị cắt ngang đột ngột cũng sẽ khó chịu, huống chi là người có ham muốn mãnh liệt như Vân Ngạn.
An Thính Miên nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh nhìn đánh giá từ trên xuống dưới của anh, cô kéo áo xuống, sau đó lăn một vòng rời khỏi người anh.
Sau khi nhạc chuông vang lên một lần thì không reo nữa. Cô mở điện thoại ra, quả nhiên là Trịnh Tưởng Tưởng gọi tới, trên ảnh đại diện Wechat của Trịnh Tưởng Tưởng có hai chấm đỏ.
Chờ tôi nghĩ đã: Đâu rồi?
Chờ tôi nghĩ đã: Có kết quả rồi, em đã xem email chưa?
Thân dưới chỉ còn lại chiếc quần lót, An Thính Miên mất tự nhiên kéo kéo áo, cô dựa vào ghế sofa, muốn che gì đó nhưng lại chẳng thể che được gì.
An Thính Miên: Tối nay em không về
An Thính Miên: Em vẫn chưa kiểm tra, để em đi xem
Chờ tôi nghĩ đã: Mau đi mau đi (chờ mong.jpg)
“Em muốn mượn máy tính anh kiểm tra email.” An Thính Miên ngước mắt nhìn người đàn ông đang trông không ổn cho lắm.
Vân Ngạn không mặc áo, làn da trắng nõn không chút tì vết, An Thính Miên không biết miêu tả người đàn ông trước mặt này như thế nào, quả thật chính là yêu tinh chuyên hút tinh khí người, không thể không thừa nhận, An Thính Miên rất thích cơ thể anh.
Khụ khụ khụ, mày đang nghĩ gì vậy hả An Thính Miên.
“Ở trong vali.” Anh bình tĩnh bật đèn lên, sau đó kéo rèm cửa lại.
An Thính Miên lập túc mở vali anh ra, nếu anh không để ý gì thì cô trực tiếp mở ra. Tốt lắm, An Thính Miên dừng lại tay đang lục lọi, nhìn hộp bao cao su vuông vức kia, nhất thời không biết nên nói gì.
“Anh nhớ rồi, ở đây.”
An Thính Miên ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn máy tính trong tay người đàn ông, tầm mắt chuyển qua túi đựng máy tính trên ghế sofa, lúc này An Thính Miên rất muốn đấm người đàn ông trước mặt này.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không để ý đến vẻ trêu chọc trên mặt của người đàn ông, cô đứng dậy nhận máy tính từ tay anh: “Được.”
An Thính Miên ngồi khoanh chân trên ghế sofa, đặt máy tính trên đùi, mở máy tính lên, đang muốn hỏi mật khẩu thì nghe thấy anh nói: “Sinh nhật em.”
“Ừm.” Khóe miệng An Thính Miên cong lên nhưng giọng điệu vẫn bình thường.
An Thính Miên nhập mật khẩu email của mình, không để ý tới hành động đi vào rồi lại ra ngoài của anh.
An Thính Miên bị anh ôm vào lòng nhưng vẫn chú ý vào việc mở hòm thư.
“Có tin nhắn.” Đôi mắt An Thính Miên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Ừm.”
Nhưng tay An Thính Miên lại dừng lại, không dám ấn mở.
“Hay là anh mở giúp em đi?” An Thính Miên quay đầu nhìn anh.
Anh liếc nhìn cô một cách sâu xa, cô chớp chớp đôi mắt, hai má hơi phồng lên, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, hơi thở phả vào mặt, anh cúi người hôn lên gương mặt đáng yêu của cô.
Khi anh rời đi, chuẩn bị mở tin nhắn thì An Thính Miên nghiêng người, dùng tay lau lau nơi anh hôn lúc nãy.
“Sao rồi, sao rồi?” An Thính Miên nhắm mắt không dám nhìn, sốt ruột hỏi anh.
“Có thể giành được giải thưởng.” Lúc trước An Thính Miên từng nói qua về quy chế của cuộc thi, tuy rằng anh không biết thành tích của An Thính Miên trong hai vòng trước, bởi vì người nào đó nói cô muốn có kết quả cuối cùng rồi mới báo cho anh, cho nên mấy ngày trước khi gửi tin nhắn, An Thính Miên đều không nhắc đến một câu nào.
“Hả!” Nếu có thể đoạt được giải, thì chính là nằm trong top ba, chỉ cần có giải, An Thính Miên không quan tâm đến thứ hạng của mình, thôi được rồi, cô vẫn rất để ý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên mở bàn tay ra, từ từ mở mắt ra qua kẽ ngón tay, khi nhìn thấy ba chữ lớn trên màn hình, An Thính Miên ngây người.
“Sao thế, không tin năng lực của em à?” Gương mặt ấm áp của Vân Ngạn áp vào má cô.
“A a a a a ~” An Thính Miên hưng phần xoay người ôm cổ anh: “Em thật sự giành giải nhất, Vân Ngạn, em thật sự giành được giải nhất.” An Thính Miên nâng mặt anh lên, hôn điên cuồng.
Vân Ngạn bật cười, anh buông máy tính, nắm lấy cánh tay gầy gò của cô đẩy cô ra một chút: “Ừm, em giỏi nhất, bảo bối nhà chúng ta đã giành được giải nhất.”
Nhưng An Thính Miên vẫn hưng phần vươn tay về phía anh, Vân Ngạn không còn cách nào khác chỉ có thể buông tay để cô tiếp tục ôm mình, lần này An Thính Miên không hôn loạn nữa, nhưng vẫn không chịu ngồi im mà giãy giụa trong lòng anh.
Sau khi cơn hưng phấn qua đi, An Thính Miên mới thu tay lại, xoay người lấy máy tính xem từng chữ từng chữ một: “Trời ạ.”
“Vòng thứ ba đứng đầu, tổng điểm chung cuộc đứng đầu, tuyệt vời!” Vân Ngạn không thể tiếp tục khen cô nữa, anh mà khen tiếp, nếu người nào đó có đuôi thì hiện giờ đã vểnh cao lên tận trời rồi.
“Không biết thành tích của Tưởng Tưởng thế nào?” An Thính Miên bò từ đùi Vân Ngạn sang đầu bên kia ghế sofa, cô nhặt điện thoại của mình lên, đang muốn chia sẻ tin tốt này cho Trịnh Tưởng Tưởng nhưng cô lại sợ, niềm hạnh phúc của An Thính Miên lập tức biến mất, cô quỳ gối không nhúc nhích trên ghế sofa. Thật ra từ hôm qua, An Thính Miên đã gần như xác định được ba vị trí đầu tiên, đó là trong trường hợp không có gì bất ngờ xảy ra.
“Sao thế?” Vân Ngạn thấy kỳ lạ, anh nhìn cô.
“Em đang nghĩ phải nói như thế nào.” An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, cô lại cúi đầu.
Chờ tôi nghĩ đã: Tin tốt đây, chị đứng thứ hai
Chờ tôi nghĩ đã: Cục cưng Thính Miên, sao rồi, sao rồi?
Trịnh Tưởng Tưởng luôn thẳng thắn, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì năm ngoái Trịnh Tưởng Tưởng đã đạt giải nhất trong dự án mà An Thính Miên tham gia.
Chờ tôi nghĩ đã: À, nếu như em đang làm chuyện xấu, vậy thì em kết thúc rồi hãy nói (cười xấu xa.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Nào ~ cứ làm đi ~ dù sao cũng còn nhiều thời gian mà ~
An Thính Miên cảm thấy nếu cô vẫn chưa nói gì thì có lẽ đầu óc người nào đó chỉ nghĩ đến những chuyện bậy bạ sẽ lại nghĩ sai.
An Thính Miên: Em đây, em đây
Chờ tôi nghĩ đã: (nghi ngờ.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Không phải lo ~
Chờ tôi nghĩ đã: (Vô tội cắn tay.jpg)
An Thính Miên: Vừa nãy em đang xem email
Chờ tôi nghĩ đã: Ò ~
Chờ tôi nghĩ đã: (Cắn tay.jpg)
An Thính Miên: Em giành được giải nhất
Chờ tôi nghĩ đã: A a a a a ~
Chờ tôi nghĩ đã: Chị biết ngay là em có thể mà
Chờ tôi nghĩ đã: (A a a a.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Không tệ, không tệ, có phong thái của chị năm đó
An Thính Miên: Đó là điều đương nhiên, cũng không xem Trịnh Tưởng Tưởng là ai (hừ.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Cùng chung vui, khen ngợi nhau
Chờ tôi nghĩ đã: Không được, chị nhất định phải nói với lão Ngô, a ha ha ha ha ha ha ha ha ~
Chờ tôi nghĩ đã: Hai người tiếp tục, tiếp tục đi, chị không quấy rầy hai người nữa
An Thính Miên: Đã nói là không phải rồi mà (tăng lên.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Chị hiểu, chị hiểu rồi ~ (sắc tình.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: (tạm biệt.jpg)
Không đợi An Thính Miên trả lời, Trịnh Tưởng Tưởng đã rời đi, An Thính Miên nhìn cuộc trò chuyện của hai người trên điện thoại, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng mà thật sự vừa nãy hai người họ bị chị ấy cắt ngang, An Thính Miên đang nghĩ phải đối mặt với Vân Ngạn thế nào.
“Hì hì.” An Thính Miên cảm thấy so với lát nữa bị anh quật ngã trên giường mà đối xử thô bạo, thì thà rằng hiện giờ mình chủ động hơn một chút, chắc rằng cô có thể vượt qua dễ dàng hơn.
An Thính Miên bò về phía Vân Ngạn dưới ánh mắt của anh.
Khóe miệng Vân Ngạn nở nụ cười, anh nhìn thấy động tác của cô gái trước mặt, cũng không đỡ lấy cô, cho đến khi cô ngồi vững trong lòng, hơi lấy lòng nhìn anh.
Cười cái gì mà cười, cười cái quỷ gì ~ An Thính Miên rất muốn nói, nhưng chỉ dám thầm mắng anh trong lòng, dù sao thời gian mắng anh cũng nhiều, anh lại không biết mà cô cũng không thiếu một câu này.
An Thính Miên lấy lòng hôn vào mặt anh, không ngờ anh lại quay mặt đi không cho hôn, còn dùng tay lau chỗ cô vừa hôn, An Thính Miên cực kỳ tức giận.
“Anh ghét em.” An Thính Miên ngồi trong lòng, ôm vai anh, tức giận nói, hai mắt trừng lớn, trông như thể sẽ đánh anh đến không còn mạng để sống nếu như anh lại lau tiếp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lúc nãy em cũng lau.” Vân Ngạn giả vờ không biết cô đang tức giận, ngược lại còn lên án hành vi vừa nãy của cô.
“A.” An Thính Miên hoàn toàn không nhớ, đó có thể là hành động theo bản năng.
“Được lắm, thế là em ghét anh theo bản năng hả?” Ánh mắt Vân Ngạn nguy hiểm, hiện rõ vẻ nếu cô dám nói đúng thì giây tiếp theo cô sẽ chết ở trên giường.
An Thính Miên lập tức bò vào trong lòng Vân Ngạn, hôn lên mặt và cổ của người đàn ông, ôm chặt lấy anh như thể sợ anh chạy mất.
“Em đang làm gì thế? Ăn thịt Đường Tăng à?”
Tuy anh nói vậy nhưng không đẩy cô ra, An Thính Miên biết anh không nỡ.
“Đúng vậy, ăn anh ~” An Thính Miên dùng đầu ngón tay vuốt ve môi anh, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy dục vọng của người đàn ông, An Thính Miên gần như bị hút vào, cô bừng bừng khí thế (*) nắm lấy điểm yếu của anh.
(*) Gốc là 一鼓作气 (Nhất cổ tác khí): Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
“Hừ!” Anh kêu một tiếng nhưng vẫn không dao động, xem cô chuẩn bị làm gì tiếp theo.
Toàn thân được hơi ấm bao quanh, Vân Ngạn có thể cảm nhận được trái tim anh đập loạn nhịp cùng với mỗi hơi thở của cô, cảm nhận được mỗi động tác của cô, Vân Ngạn nắm chặt tay cô lại.
Anh cũng không chịu nổi, nhưng như vậy rất nguy hiểm.
“Chờ một lát.”
An Thính Miên cắn môi, cô cũng rất sợ, vừa rồi không biết là sợi dây thần kinh nào chập mạch mà nghĩ đến điều này, nhưng tay vẫn nhanh hơn não.
“Ưm.” Cô cố chịu đựng sự khó chịu, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở ra.
Mấy phút sau An Thính Miên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc này mới theo động tác tay của anh.
Chín giờ, tay Vân Ngạn nhẹ nhàng xốc chăn lên, ga trải giường anh mang tới không thể dùng được nữa, lúc này trên giường là một bộ ga trải giường khác.
Vân Ngạn bỏ đồ ngủ và ga trải giường đã thay vào máy giặt, vài phút sau có tiếng gõ cửa.
“Anh Vân, đây là đồ mà anh nói với tôi.” Chung Dương không dám nhìn lung tung, mẹ nó, ai tới nói cho anh ấy biết chuyện này kích thích như vậy sao? Những dấu vết trên người ông chủ anh ấy, wow, đừng kích động quá.
“Ừm.” Vân Ngạn thản nhiên kiểm tra đồ trong túi.
“Được rồi.”
Chung Dương biết như vậy là có thể đi rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, cũng không nói gì, chỉ chạy xuống lầu như chạy trốn.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, anh thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn, lúc này mua được đồ ngon rất khó, Vân Ngạn nấu ba món rồi bày lên bàn ăn, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Máy hút mùi trong chung cư hoạt động không tốt lắm, Vân Ngạn dính mùi thức ăn khắp người, cô vẫn đang ngủ ngon lành, Vân Ngạn vừa vặn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi anh đi ra thì An Thính Miên vẫn nằm im giống như lúc anh bước vào.
Hai người ăn vào lúc hai giờ chiều, Vân Ngạn nghĩ nên đánh thức cô, sau đó ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.
Anh đi đến mép giường, quỳ gối trên giường, nghiêng người vỗ nhẹ vào cánh tay cô.
Có lẽ An Thính Miên cảm thấy khó chịu, thậm chí ngủ không ngon nên quay người lại, giơ tay đập vào cánh tay anh.
Vân Ngạn nhìn thoáng qua nơi mình bị đánh, lại nhìn thoáng qua cô gái trên giường, lửa giận bùng lên.
An Thính Miên nằm lì trên giường, ngoại trừ phần mông bị chăn che khuất, tấm lưng trắng như tuyết loang lổ những vết đỏ, gần như khỏa thân. Tuy nhiên cô vẫn vô thức cọ cọ vào chăn lông mềm mại, chân đặt lên chăn. Vân Ngạn đoán có lẽ cô bị nóng, nhưng hiện giờ lửa giận của anh cũng rất lớn, lao thẳng xuống.
Vân Ngạn cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, An Thính Miên hoàn toàn không phản ứng, Vân Ngạn cởi áo choàng tắm ra, nằm nghiêng trên giường, kề sát An Thính Miên, nâng một chân cô lên rồi trượt vào.
Cuối cùng, An Thính Miên ăn bữa cuối ngày trong cơn buồn ngủ và kiệt sức, may mắn thay, đến khi nằm lên giường một lần nữa thì đã gần mười hai giờ.
…
“Alo ~” Chuông điện thoại reo lên hồi lâu nhưng không có người nghe máy, thật sự không kiên nhẫn, lúc này An Thính Miên mới bò dậy bắt máy.
“Bé yêu?”
An Thính Miên lập tức tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ, cắn môi nhưng lại không thể giả chết, rụt rè kêu: “Mẹ.”
Khi em mặc chiếc váy lộng lẫy ngắm nhìn ánh chiều hoàng hôn
Với bờ môi mọng đỏ và gò má hồng hào
Hãy nói rằng anh sẽ gặp lại em
Thậm chí nếu đó chỉ là trong giấc mộng hoang đường nhất của anh.
…
“Điện, điện thoại.” Hai tay An Thính Miên cố định ở trên đầu, muốn cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc của anh.
Môi người đàn ông di chuyển quanh tai cô, An Thính Miên cố kìm nén mới không phát ra âm thanh khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn reo, trong đầu An Thính Miên hiện lên điều gì đó: “Đợi, đợi một chút, đợi một chút.”
Vạt áo bị đẩy lên đến ngực, An Thính Miên cảm nhận được sự ướt át mà anh để lại trên người cô: “Thực sự đợi một chút, đợi một chút thôi.”
Cô giãy giụa rất mạnh, Vân Ngạn đành dừng lại, nhưng cũng chỉ nằm ở phía trên người cô.
Dục vọng trong mắt anh vẫn mạnh mẽ, ngực phập phồng kịch liệt, nhẫn nhịn một cách cực khổ: “Tốt nhất là em thật sự có chuyện gì.”
“Chiều nay sẽ công bố kết quả cuộc thi, bây giờ đã sáu giờ, sắp đến bảy giờ rồi.” An Thính Miên nhắm mắt lại nói nhanh, sợ mình bị chậm trễ.
An Thính Miên cảm nhận được hơi thở trên người dần dần rời xa, cô chậm rãi mở to mắt, đối diện với đôi mắt tràn ngập ham muốn của anh, cô chột dạ cười, nếu ai bị cắt ngang đột ngột cũng sẽ khó chịu, huống chi là người có ham muốn mãnh liệt như Vân Ngạn.
An Thính Miên nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh nhìn đánh giá từ trên xuống dưới của anh, cô kéo áo xuống, sau đó lăn một vòng rời khỏi người anh.
Sau khi nhạc chuông vang lên một lần thì không reo nữa. Cô mở điện thoại ra, quả nhiên là Trịnh Tưởng Tưởng gọi tới, trên ảnh đại diện Wechat của Trịnh Tưởng Tưởng có hai chấm đỏ.
Chờ tôi nghĩ đã: Đâu rồi?
Chờ tôi nghĩ đã: Có kết quả rồi, em đã xem email chưa?
Thân dưới chỉ còn lại chiếc quần lót, An Thính Miên mất tự nhiên kéo kéo áo, cô dựa vào ghế sofa, muốn che gì đó nhưng lại chẳng thể che được gì.
An Thính Miên: Tối nay em không về
An Thính Miên: Em vẫn chưa kiểm tra, để em đi xem
Chờ tôi nghĩ đã: Mau đi mau đi (chờ mong.jpg)
“Em muốn mượn máy tính anh kiểm tra email.” An Thính Miên ngước mắt nhìn người đàn ông đang trông không ổn cho lắm.
Vân Ngạn không mặc áo, làn da trắng nõn không chút tì vết, An Thính Miên không biết miêu tả người đàn ông trước mặt này như thế nào, quả thật chính là yêu tinh chuyên hút tinh khí người, không thể không thừa nhận, An Thính Miên rất thích cơ thể anh.
Khụ khụ khụ, mày đang nghĩ gì vậy hả An Thính Miên.
“Ở trong vali.” Anh bình tĩnh bật đèn lên, sau đó kéo rèm cửa lại.
An Thính Miên lập túc mở vali anh ra, nếu anh không để ý gì thì cô trực tiếp mở ra. Tốt lắm, An Thính Miên dừng lại tay đang lục lọi, nhìn hộp bao cao su vuông vức kia, nhất thời không biết nên nói gì.
“Anh nhớ rồi, ở đây.”
An Thính Miên ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn máy tính trong tay người đàn ông, tầm mắt chuyển qua túi đựng máy tính trên ghế sofa, lúc này An Thính Miên rất muốn đấm người đàn ông trước mặt này.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không để ý đến vẻ trêu chọc trên mặt của người đàn ông, cô đứng dậy nhận máy tính từ tay anh: “Được.”
An Thính Miên ngồi khoanh chân trên ghế sofa, đặt máy tính trên đùi, mở máy tính lên, đang muốn hỏi mật khẩu thì nghe thấy anh nói: “Sinh nhật em.”
“Ừm.” Khóe miệng An Thính Miên cong lên nhưng giọng điệu vẫn bình thường.
An Thính Miên nhập mật khẩu email của mình, không để ý tới hành động đi vào rồi lại ra ngoài của anh.
An Thính Miên bị anh ôm vào lòng nhưng vẫn chú ý vào việc mở hòm thư.
“Có tin nhắn.” Đôi mắt An Thính Miên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Ừm.”
Nhưng tay An Thính Miên lại dừng lại, không dám ấn mở.
“Hay là anh mở giúp em đi?” An Thính Miên quay đầu nhìn anh.
Anh liếc nhìn cô một cách sâu xa, cô chớp chớp đôi mắt, hai má hơi phồng lên, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, hơi thở phả vào mặt, anh cúi người hôn lên gương mặt đáng yêu của cô.
Khi anh rời đi, chuẩn bị mở tin nhắn thì An Thính Miên nghiêng người, dùng tay lau lau nơi anh hôn lúc nãy.
“Sao rồi, sao rồi?” An Thính Miên nhắm mắt không dám nhìn, sốt ruột hỏi anh.
“Có thể giành được giải thưởng.” Lúc trước An Thính Miên từng nói qua về quy chế của cuộc thi, tuy rằng anh không biết thành tích của An Thính Miên trong hai vòng trước, bởi vì người nào đó nói cô muốn có kết quả cuối cùng rồi mới báo cho anh, cho nên mấy ngày trước khi gửi tin nhắn, An Thính Miên đều không nhắc đến một câu nào.
“Hả!” Nếu có thể đoạt được giải, thì chính là nằm trong top ba, chỉ cần có giải, An Thính Miên không quan tâm đến thứ hạng của mình, thôi được rồi, cô vẫn rất để ý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên mở bàn tay ra, từ từ mở mắt ra qua kẽ ngón tay, khi nhìn thấy ba chữ lớn trên màn hình, An Thính Miên ngây người.
“Sao thế, không tin năng lực của em à?” Gương mặt ấm áp của Vân Ngạn áp vào má cô.
“A a a a a ~” An Thính Miên hưng phần xoay người ôm cổ anh: “Em thật sự giành giải nhất, Vân Ngạn, em thật sự giành được giải nhất.” An Thính Miên nâng mặt anh lên, hôn điên cuồng.
Vân Ngạn bật cười, anh buông máy tính, nắm lấy cánh tay gầy gò của cô đẩy cô ra một chút: “Ừm, em giỏi nhất, bảo bối nhà chúng ta đã giành được giải nhất.”
Nhưng An Thính Miên vẫn hưng phần vươn tay về phía anh, Vân Ngạn không còn cách nào khác chỉ có thể buông tay để cô tiếp tục ôm mình, lần này An Thính Miên không hôn loạn nữa, nhưng vẫn không chịu ngồi im mà giãy giụa trong lòng anh.
Sau khi cơn hưng phấn qua đi, An Thính Miên mới thu tay lại, xoay người lấy máy tính xem từng chữ từng chữ một: “Trời ạ.”
“Vòng thứ ba đứng đầu, tổng điểm chung cuộc đứng đầu, tuyệt vời!” Vân Ngạn không thể tiếp tục khen cô nữa, anh mà khen tiếp, nếu người nào đó có đuôi thì hiện giờ đã vểnh cao lên tận trời rồi.
“Không biết thành tích của Tưởng Tưởng thế nào?” An Thính Miên bò từ đùi Vân Ngạn sang đầu bên kia ghế sofa, cô nhặt điện thoại của mình lên, đang muốn chia sẻ tin tốt này cho Trịnh Tưởng Tưởng nhưng cô lại sợ, niềm hạnh phúc của An Thính Miên lập tức biến mất, cô quỳ gối không nhúc nhích trên ghế sofa. Thật ra từ hôm qua, An Thính Miên đã gần như xác định được ba vị trí đầu tiên, đó là trong trường hợp không có gì bất ngờ xảy ra.
“Sao thế?” Vân Ngạn thấy kỳ lạ, anh nhìn cô.
“Em đang nghĩ phải nói như thế nào.” An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, cô lại cúi đầu.
Chờ tôi nghĩ đã: Tin tốt đây, chị đứng thứ hai
Chờ tôi nghĩ đã: Cục cưng Thính Miên, sao rồi, sao rồi?
Trịnh Tưởng Tưởng luôn thẳng thắn, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì năm ngoái Trịnh Tưởng Tưởng đã đạt giải nhất trong dự án mà An Thính Miên tham gia.
Chờ tôi nghĩ đã: À, nếu như em đang làm chuyện xấu, vậy thì em kết thúc rồi hãy nói (cười xấu xa.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Nào ~ cứ làm đi ~ dù sao cũng còn nhiều thời gian mà ~
An Thính Miên cảm thấy nếu cô vẫn chưa nói gì thì có lẽ đầu óc người nào đó chỉ nghĩ đến những chuyện bậy bạ sẽ lại nghĩ sai.
An Thính Miên: Em đây, em đây
Chờ tôi nghĩ đã: (nghi ngờ.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Không phải lo ~
Chờ tôi nghĩ đã: (Vô tội cắn tay.jpg)
An Thính Miên: Vừa nãy em đang xem email
Chờ tôi nghĩ đã: Ò ~
Chờ tôi nghĩ đã: (Cắn tay.jpg)
An Thính Miên: Em giành được giải nhất
Chờ tôi nghĩ đã: A a a a a ~
Chờ tôi nghĩ đã: Chị biết ngay là em có thể mà
Chờ tôi nghĩ đã: (A a a a.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Không tệ, không tệ, có phong thái của chị năm đó
An Thính Miên: Đó là điều đương nhiên, cũng không xem Trịnh Tưởng Tưởng là ai (hừ.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Cùng chung vui, khen ngợi nhau
Chờ tôi nghĩ đã: Không được, chị nhất định phải nói với lão Ngô, a ha ha ha ha ha ha ha ha ~
Chờ tôi nghĩ đã: Hai người tiếp tục, tiếp tục đi, chị không quấy rầy hai người nữa
An Thính Miên: Đã nói là không phải rồi mà (tăng lên.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: Chị hiểu, chị hiểu rồi ~ (sắc tình.jpg)
Chờ tôi nghĩ đã: (tạm biệt.jpg)
Không đợi An Thính Miên trả lời, Trịnh Tưởng Tưởng đã rời đi, An Thính Miên nhìn cuộc trò chuyện của hai người trên điện thoại, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng mà thật sự vừa nãy hai người họ bị chị ấy cắt ngang, An Thính Miên đang nghĩ phải đối mặt với Vân Ngạn thế nào.
“Hì hì.” An Thính Miên cảm thấy so với lát nữa bị anh quật ngã trên giường mà đối xử thô bạo, thì thà rằng hiện giờ mình chủ động hơn một chút, chắc rằng cô có thể vượt qua dễ dàng hơn.
An Thính Miên bò về phía Vân Ngạn dưới ánh mắt của anh.
Khóe miệng Vân Ngạn nở nụ cười, anh nhìn thấy động tác của cô gái trước mặt, cũng không đỡ lấy cô, cho đến khi cô ngồi vững trong lòng, hơi lấy lòng nhìn anh.
Cười cái gì mà cười, cười cái quỷ gì ~ An Thính Miên rất muốn nói, nhưng chỉ dám thầm mắng anh trong lòng, dù sao thời gian mắng anh cũng nhiều, anh lại không biết mà cô cũng không thiếu một câu này.
An Thính Miên lấy lòng hôn vào mặt anh, không ngờ anh lại quay mặt đi không cho hôn, còn dùng tay lau chỗ cô vừa hôn, An Thính Miên cực kỳ tức giận.
“Anh ghét em.” An Thính Miên ngồi trong lòng, ôm vai anh, tức giận nói, hai mắt trừng lớn, trông như thể sẽ đánh anh đến không còn mạng để sống nếu như anh lại lau tiếp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lúc nãy em cũng lau.” Vân Ngạn giả vờ không biết cô đang tức giận, ngược lại còn lên án hành vi vừa nãy của cô.
“A.” An Thính Miên hoàn toàn không nhớ, đó có thể là hành động theo bản năng.
“Được lắm, thế là em ghét anh theo bản năng hả?” Ánh mắt Vân Ngạn nguy hiểm, hiện rõ vẻ nếu cô dám nói đúng thì giây tiếp theo cô sẽ chết ở trên giường.
An Thính Miên lập tức bò vào trong lòng Vân Ngạn, hôn lên mặt và cổ của người đàn ông, ôm chặt lấy anh như thể sợ anh chạy mất.
“Em đang làm gì thế? Ăn thịt Đường Tăng à?”
Tuy anh nói vậy nhưng không đẩy cô ra, An Thính Miên biết anh không nỡ.
“Đúng vậy, ăn anh ~” An Thính Miên dùng đầu ngón tay vuốt ve môi anh, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy dục vọng của người đàn ông, An Thính Miên gần như bị hút vào, cô bừng bừng khí thế (*) nắm lấy điểm yếu của anh.
(*) Gốc là 一鼓作气 (Nhất cổ tác khí): Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
“Hừ!” Anh kêu một tiếng nhưng vẫn không dao động, xem cô chuẩn bị làm gì tiếp theo.
Toàn thân được hơi ấm bao quanh, Vân Ngạn có thể cảm nhận được trái tim anh đập loạn nhịp cùng với mỗi hơi thở của cô, cảm nhận được mỗi động tác của cô, Vân Ngạn nắm chặt tay cô lại.
Anh cũng không chịu nổi, nhưng như vậy rất nguy hiểm.
“Chờ một lát.”
An Thính Miên cắn môi, cô cũng rất sợ, vừa rồi không biết là sợi dây thần kinh nào chập mạch mà nghĩ đến điều này, nhưng tay vẫn nhanh hơn não.
“Ưm.” Cô cố chịu đựng sự khó chịu, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở ra.
Mấy phút sau An Thính Miên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc này mới theo động tác tay của anh.
Chín giờ, tay Vân Ngạn nhẹ nhàng xốc chăn lên, ga trải giường anh mang tới không thể dùng được nữa, lúc này trên giường là một bộ ga trải giường khác.
Vân Ngạn bỏ đồ ngủ và ga trải giường đã thay vào máy giặt, vài phút sau có tiếng gõ cửa.
“Anh Vân, đây là đồ mà anh nói với tôi.” Chung Dương không dám nhìn lung tung, mẹ nó, ai tới nói cho anh ấy biết chuyện này kích thích như vậy sao? Những dấu vết trên người ông chủ anh ấy, wow, đừng kích động quá.
“Ừm.” Vân Ngạn thản nhiên kiểm tra đồ trong túi.
“Được rồi.”
Chung Dương biết như vậy là có thể đi rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, cũng không nói gì, chỉ chạy xuống lầu như chạy trốn.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, anh thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn, lúc này mua được đồ ngon rất khó, Vân Ngạn nấu ba món rồi bày lên bàn ăn, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Máy hút mùi trong chung cư hoạt động không tốt lắm, Vân Ngạn dính mùi thức ăn khắp người, cô vẫn đang ngủ ngon lành, Vân Ngạn vừa vặn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi anh đi ra thì An Thính Miên vẫn nằm im giống như lúc anh bước vào.
Hai người ăn vào lúc hai giờ chiều, Vân Ngạn nghĩ nên đánh thức cô, sau đó ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.
Anh đi đến mép giường, quỳ gối trên giường, nghiêng người vỗ nhẹ vào cánh tay cô.
Có lẽ An Thính Miên cảm thấy khó chịu, thậm chí ngủ không ngon nên quay người lại, giơ tay đập vào cánh tay anh.
Vân Ngạn nhìn thoáng qua nơi mình bị đánh, lại nhìn thoáng qua cô gái trên giường, lửa giận bùng lên.
An Thính Miên nằm lì trên giường, ngoại trừ phần mông bị chăn che khuất, tấm lưng trắng như tuyết loang lổ những vết đỏ, gần như khỏa thân. Tuy nhiên cô vẫn vô thức cọ cọ vào chăn lông mềm mại, chân đặt lên chăn. Vân Ngạn đoán có lẽ cô bị nóng, nhưng hiện giờ lửa giận của anh cũng rất lớn, lao thẳng xuống.
Vân Ngạn cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, An Thính Miên hoàn toàn không phản ứng, Vân Ngạn cởi áo choàng tắm ra, nằm nghiêng trên giường, kề sát An Thính Miên, nâng một chân cô lên rồi trượt vào.
Cuối cùng, An Thính Miên ăn bữa cuối ngày trong cơn buồn ngủ và kiệt sức, may mắn thay, đến khi nằm lên giường một lần nữa thì đã gần mười hai giờ.
…
“Alo ~” Chuông điện thoại reo lên hồi lâu nhưng không có người nghe máy, thật sự không kiên nhẫn, lúc này An Thính Miên mới bò dậy bắt máy.
“Bé yêu?”
An Thính Miên lập tức tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ, cắn môi nhưng lại không thể giả chết, rụt rè kêu: “Mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất