Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Chương 38: Người Vui, Người Ganh Tị
Mặc dù không dám nói thêm gì, nhưng ánh mắt của họ vẫn cứ chăm chú nhìn về phía Lưu Thanh Nguyệt. Đều là lỗi của người phụ nữ đáng ghét này!
Nếu không phải ngay khi vừa đến đảo lại xảy ra chuyện này, thì đâu đến nỗi trở nên như vậy.
“Các cậu ra ngoài trước đi.” Lữ trưởng phất tay, mấy người liền rời khỏi văn phòng.
Vừa mới ra ngoài, ánh mắt của Lưu Uyển Uyển đã đăm đăm nhìn Lưu Thanh Nguyệt, tràn đầy tức giận.
“Nếu cô còn nhìn tôi như vậy nữa, cô có tin tôi sẽ móc luôn mắt cô ra không?” Lưu Thanh Nguyệt trừng mắt, nói giọng đầy châm biếm, “Chuyện đáng xấu hổ đó là do cô tự làm, chẳng lẽ lại đổ lỗi cho tôi gây rắc rối?”
Nghe vậy, Lưu Uyển Uyển cuối cùng không chịu nổi, bước lên một bước, ánh mắt ác độc.
“Tất cả đều là lỗi của cô! Nếu không phải cô gây chuyện, anh Hà Sơn sẽ không bị đình chỉ công tác!”
“Cô nói là thích anh ấy, nhưng lại hành động ghê tởm như vậy, tôi thấy cái thích của cô toàn là giả dối!”
“Lưu Thanh Nguyệt, cô...” Lời chưa kịp dứt, Lưu Uyển Uyển đã bị Lưu Thanh Nguyệt thẳng tay tát cho một cái thật mạnh.
Thấy vậy, Chu Hà Sơn vừa định lên tiếng thì Lục Phong Đình bước tới đứng chắn trước mặt Lưu Thanh Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Chu Hà Sơn, “Là các người có lỗi với đồng chí Lưu Thanh Nguyệt trước, giờ cô ấy tát em gái mình một cái cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nói xong, anh xắn tay áo, giọng điệu trầm ổn, “Nếu anh thấy không hợp lý, thì chúng ta có thể giải quyết bằng cách của đàn ông, để xem ai bảo vệ người phụ nữ của mình giỏi hơn.”
Lục Phong Đình nói với giọng bình thản, nhưng khi Lưu Thanh Nguyệt nghe xong lại thấy anh vô cùng quyến rũ. Anh tôn trọng phụ nữ, luôn sẵn sàng bảo vệ cô, và bản thân cũng chưa từng yêu ai. Thật đúng là người đàn ông tốt!
Chu Hà Sơn không có ý định đối đầu với Lục Phong Đình. Đây là phó đoàn trưởng của họ, người mà anh ta biết luyện tập rất gian khổ trên đảo. Mỗi lần có cuộc thi lớn nhỏ ở đảo, Lục Phong Đình đều giành hạng nhất. Nếu đấu tay đôi với anh ta, chắc chắn Chu Hà Sơn không có chút cơ hội thắng nào, chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
“Xem ra anh không muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, vậy không trách tôi được.” Lục Phong Đình cười nhẹ, quay sang nói với Lưu Thanh Nguyệt, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người cùng rời đi. Lưu Uyển Uyển quay sang Chu Hà Sơn, bật khóc nức nở, “Anh Hà Sơn, sao anh ta có thể quá đáng như vậy? Chúng ta đâu có làm gì sai, chỉ là tình cảm đến không kìm nén được thôi mà!” Vừa nói, cô ta vừa khóc.
Chu Hà Sơn thấy có chút phiền lòng nhưng vẫn thở dài, “Chuyện đến nước này rồi, không cần nói thêm nữa. Đi về thôi, lát nữa anh sẽ làm đơn xin kết hôn.”
Hai người cũng rời khỏi.
Vừa ra khỏi đó, Lục Phong Đình liền hỏi thông tin cá nhân của Lưu Thanh Nguyệt, “Anh sẽ đi làm đơn xin kết hôn, tiện thể đăng ký xin cấp nhà. Em đi dạo một vòng quanh đảo đi, anh sẽ nhanh chóng tìm được một căn nhà trống.”
Lưu Thanh Nguyệt dạo một vòng quanh đảo, rồi gặp lại mấy chị em vợ lính đã từng lên tiếng bảo vệ cô lúc trước.
“Chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Các chị em này đều là những phụ nữ chất phác, vui tính. Một đám người tụ lại hỏi han, “Lữ trưởng chắc đã cho cô một câu trả lời công bằng chứ? Chu phó tiểu đoàn trưởng có bị phạt không?”
Nếu không phải ngay khi vừa đến đảo lại xảy ra chuyện này, thì đâu đến nỗi trở nên như vậy.
“Các cậu ra ngoài trước đi.” Lữ trưởng phất tay, mấy người liền rời khỏi văn phòng.
Vừa mới ra ngoài, ánh mắt của Lưu Uyển Uyển đã đăm đăm nhìn Lưu Thanh Nguyệt, tràn đầy tức giận.
“Nếu cô còn nhìn tôi như vậy nữa, cô có tin tôi sẽ móc luôn mắt cô ra không?” Lưu Thanh Nguyệt trừng mắt, nói giọng đầy châm biếm, “Chuyện đáng xấu hổ đó là do cô tự làm, chẳng lẽ lại đổ lỗi cho tôi gây rắc rối?”
Nghe vậy, Lưu Uyển Uyển cuối cùng không chịu nổi, bước lên một bước, ánh mắt ác độc.
“Tất cả đều là lỗi của cô! Nếu không phải cô gây chuyện, anh Hà Sơn sẽ không bị đình chỉ công tác!”
“Cô nói là thích anh ấy, nhưng lại hành động ghê tởm như vậy, tôi thấy cái thích của cô toàn là giả dối!”
“Lưu Thanh Nguyệt, cô...” Lời chưa kịp dứt, Lưu Uyển Uyển đã bị Lưu Thanh Nguyệt thẳng tay tát cho một cái thật mạnh.
Thấy vậy, Chu Hà Sơn vừa định lên tiếng thì Lục Phong Đình bước tới đứng chắn trước mặt Lưu Thanh Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Chu Hà Sơn, “Là các người có lỗi với đồng chí Lưu Thanh Nguyệt trước, giờ cô ấy tát em gái mình một cái cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nói xong, anh xắn tay áo, giọng điệu trầm ổn, “Nếu anh thấy không hợp lý, thì chúng ta có thể giải quyết bằng cách của đàn ông, để xem ai bảo vệ người phụ nữ của mình giỏi hơn.”
Lục Phong Đình nói với giọng bình thản, nhưng khi Lưu Thanh Nguyệt nghe xong lại thấy anh vô cùng quyến rũ. Anh tôn trọng phụ nữ, luôn sẵn sàng bảo vệ cô, và bản thân cũng chưa từng yêu ai. Thật đúng là người đàn ông tốt!
Chu Hà Sơn không có ý định đối đầu với Lục Phong Đình. Đây là phó đoàn trưởng của họ, người mà anh ta biết luyện tập rất gian khổ trên đảo. Mỗi lần có cuộc thi lớn nhỏ ở đảo, Lục Phong Đình đều giành hạng nhất. Nếu đấu tay đôi với anh ta, chắc chắn Chu Hà Sơn không có chút cơ hội thắng nào, chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
“Xem ra anh không muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, vậy không trách tôi được.” Lục Phong Đình cười nhẹ, quay sang nói với Lưu Thanh Nguyệt, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người cùng rời đi. Lưu Uyển Uyển quay sang Chu Hà Sơn, bật khóc nức nở, “Anh Hà Sơn, sao anh ta có thể quá đáng như vậy? Chúng ta đâu có làm gì sai, chỉ là tình cảm đến không kìm nén được thôi mà!” Vừa nói, cô ta vừa khóc.
Chu Hà Sơn thấy có chút phiền lòng nhưng vẫn thở dài, “Chuyện đến nước này rồi, không cần nói thêm nữa. Đi về thôi, lát nữa anh sẽ làm đơn xin kết hôn.”
Hai người cũng rời khỏi.
Vừa ra khỏi đó, Lục Phong Đình liền hỏi thông tin cá nhân của Lưu Thanh Nguyệt, “Anh sẽ đi làm đơn xin kết hôn, tiện thể đăng ký xin cấp nhà. Em đi dạo một vòng quanh đảo đi, anh sẽ nhanh chóng tìm được một căn nhà trống.”
Lưu Thanh Nguyệt dạo một vòng quanh đảo, rồi gặp lại mấy chị em vợ lính đã từng lên tiếng bảo vệ cô lúc trước.
“Chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Các chị em này đều là những phụ nữ chất phác, vui tính. Một đám người tụ lại hỏi han, “Lữ trưởng chắc đã cho cô một câu trả lời công bằng chứ? Chu phó tiểu đoàn trưởng có bị phạt không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất