Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế
Chương 5
Chỉ thấy loại quả này vừa to lại vừa thơm, tiếc là giá cả quá cao. Một quả như vậy mà đến tận 10 Năng Nguyên Thạch, chào giá cao như thế mà vẫn có không ít người đến mua.
Tô Đường âm thầm líu lưỡi, ai mà nghĩ kiếp trước cô ăn uống trái cây thả ga, ở thời đại tinh tế này lại sang quý như vậy? Có thể nói là thứ này chỉ dành cho đối tượng quý tộc hưởng dụng, chứ người bình thường làm gì mua cho nổi.
Cô đi dạo quanh một vòng, phát hiện chỉ số nguy hiểm ở Sương Thành là thấp nhất. Phần lớn dân cư ở đây chia làm hai ngành, phe đào quặng cùng phe buôn bán các mặt hàng như đồ ăn linh tinh.
Người trước là đi khu vực khai thác mỏ để đào quặng, người sau đi vào vườn để đào đồ ăn.
Hai khu vực này đều thuộc sở hữu của đế quốc, mỗi người tham gia đào quặng phải nộp lại 5 Năng Nguyên Thạch, đào đồ ăn thì dựa vào số cân để quy đổi.
Sau một hồi xem xét thiệt hơn giữa hai bên, Tô Đường quyết định đi đến khu đào quặng để báo danh.
Khu vực khai thác mỏ ở căn cứ phía đông của hướng bắc, ước chừng phải đi bộ hết nửa giờ đồng hồ, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, tính cách mười phần nhiệt tình, thường được gọi là chú Batu.
Ông là một người có kinh nghiệm hết sức phong phú, sức chiến đấu ở đẳng cấp chiến sĩ tối cao.
Hằng năm chú Batu đều dẫn cả đội tới khu vực khai thác mỏ để đào quặng, mỗi lần đều tập hợp đủ một trăm người mới xuất phát, rất nhiều lính mới lần đầu tiến vào Sương Thành đều được chú Batu giúp đỡ. Bởi vậy nhân duyên của ông cực kì tốt, có thể nói là người gặp người thích.
Chiều cao phổ biến của người tinh tế là tầm 1m9 trở lên, tuổi thọ cũng được tầm 200 tuổi. Tô Đường ở khu cách ly thường xuyên phải nhịn đói, dinh dưỡng thiếu hụt trầm trọng. Hiện tại cô chỉ cao 1m65, vì để đảm bảo an toàn cho bản thân, lúc ở khu cách ly cô vẫn luôn giả trang thành một cậu con trai. Giờ phút này, giữa những người cao to thì Tô Đường trông chả khác gì một đứa con nít đi lạc.
Chú Batu thấy vẻ mặt của cô, cộng với bộ dáng môi hồng răng trắng, lại thêm quần áo xác xơ ở trên người. Ông vừa nhìn đã biết cô là con nhà nghèo, lập tức vỗ vỗ bả vai của Tô Đường rồi nói: “Này nhóc, mới đến lần đầu phải không? Chắc là Sương Thành này cũng khá lạ lẫm đối với cháu nhỉ? Kim Hàn, cháu nói cho cô nhóc này nghe sơ lược một vài điểm ở khu khai thác mỏ đi, đừng ném cái mạng nhỏ ở chỗ này.”
“Được thôi.” Một thiếu niên tóc vàng dáng vẻ linh hoạt chạy ra từ trong đội, cậu đi đến trước mặt Tô Đường, thấy người đối diện cực kì xinh đẹp, không chỉ da trắng mặt xinh mà cô còn có một đôi mắt cực kì thu hút. Tim cậu ta nhanh chóng đập liên hồi, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Cậu đừng sợ, thật ra khu vực khai thác mỏ cũng khá an toàn, tôi đi theo chú ấy đến đây nhiều năm như vậy, cũng chỉ bị bọn Cô Hoạch Điểu tập kích có ba lần thôi.”
“Cô Hoạch Điểu?” Ánh mắt của Tô Đường hơi nheo lại, hiện tại thứ mà cô thiếu nhất đó là kinh nghiệm sinh tồn ở Sương Thành, ở địa phương nguy hiểm này, kinh nghiệm có thể là bùa hộ mạng để phòng thân.
“Ừ, đó là một loài biến dị, chúng nó kêu tiếng chim, cái mỏ đặc biệt cứng, cánh thì sắc như dao nhỏ, bọn nó thích nhất là ăn Năng Nguyên Thạch, còn thường xuyên kết bè kết đội để tập kích vùng phụ cận của khu khai thác mỏ."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tô Đường âm thầm líu lưỡi, ai mà nghĩ kiếp trước cô ăn uống trái cây thả ga, ở thời đại tinh tế này lại sang quý như vậy? Có thể nói là thứ này chỉ dành cho đối tượng quý tộc hưởng dụng, chứ người bình thường làm gì mua cho nổi.
Cô đi dạo quanh một vòng, phát hiện chỉ số nguy hiểm ở Sương Thành là thấp nhất. Phần lớn dân cư ở đây chia làm hai ngành, phe đào quặng cùng phe buôn bán các mặt hàng như đồ ăn linh tinh.
Người trước là đi khu vực khai thác mỏ để đào quặng, người sau đi vào vườn để đào đồ ăn.
Hai khu vực này đều thuộc sở hữu của đế quốc, mỗi người tham gia đào quặng phải nộp lại 5 Năng Nguyên Thạch, đào đồ ăn thì dựa vào số cân để quy đổi.
Sau một hồi xem xét thiệt hơn giữa hai bên, Tô Đường quyết định đi đến khu đào quặng để báo danh.
Khu vực khai thác mỏ ở căn cứ phía đông của hướng bắc, ước chừng phải đi bộ hết nửa giờ đồng hồ, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, tính cách mười phần nhiệt tình, thường được gọi là chú Batu.
Ông là một người có kinh nghiệm hết sức phong phú, sức chiến đấu ở đẳng cấp chiến sĩ tối cao.
Hằng năm chú Batu đều dẫn cả đội tới khu vực khai thác mỏ để đào quặng, mỗi lần đều tập hợp đủ một trăm người mới xuất phát, rất nhiều lính mới lần đầu tiến vào Sương Thành đều được chú Batu giúp đỡ. Bởi vậy nhân duyên của ông cực kì tốt, có thể nói là người gặp người thích.
Chiều cao phổ biến của người tinh tế là tầm 1m9 trở lên, tuổi thọ cũng được tầm 200 tuổi. Tô Đường ở khu cách ly thường xuyên phải nhịn đói, dinh dưỡng thiếu hụt trầm trọng. Hiện tại cô chỉ cao 1m65, vì để đảm bảo an toàn cho bản thân, lúc ở khu cách ly cô vẫn luôn giả trang thành một cậu con trai. Giờ phút này, giữa những người cao to thì Tô Đường trông chả khác gì một đứa con nít đi lạc.
Chú Batu thấy vẻ mặt của cô, cộng với bộ dáng môi hồng răng trắng, lại thêm quần áo xác xơ ở trên người. Ông vừa nhìn đã biết cô là con nhà nghèo, lập tức vỗ vỗ bả vai của Tô Đường rồi nói: “Này nhóc, mới đến lần đầu phải không? Chắc là Sương Thành này cũng khá lạ lẫm đối với cháu nhỉ? Kim Hàn, cháu nói cho cô nhóc này nghe sơ lược một vài điểm ở khu khai thác mỏ đi, đừng ném cái mạng nhỏ ở chỗ này.”
“Được thôi.” Một thiếu niên tóc vàng dáng vẻ linh hoạt chạy ra từ trong đội, cậu đi đến trước mặt Tô Đường, thấy người đối diện cực kì xinh đẹp, không chỉ da trắng mặt xinh mà cô còn có một đôi mắt cực kì thu hút. Tim cậu ta nhanh chóng đập liên hồi, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Cậu đừng sợ, thật ra khu vực khai thác mỏ cũng khá an toàn, tôi đi theo chú ấy đến đây nhiều năm như vậy, cũng chỉ bị bọn Cô Hoạch Điểu tập kích có ba lần thôi.”
“Cô Hoạch Điểu?” Ánh mắt của Tô Đường hơi nheo lại, hiện tại thứ mà cô thiếu nhất đó là kinh nghiệm sinh tồn ở Sương Thành, ở địa phương nguy hiểm này, kinh nghiệm có thể là bùa hộ mạng để phòng thân.
“Ừ, đó là một loài biến dị, chúng nó kêu tiếng chim, cái mỏ đặc biệt cứng, cánh thì sắc như dao nhỏ, bọn nó thích nhất là ăn Năng Nguyên Thạch, còn thường xuyên kết bè kết đội để tập kích vùng phụ cận của khu khai thác mỏ."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất