Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế

Chương 11

Trước Sau
“Đại nhân, đây là kế sách do Tô Đường nghĩ ra.” Kim Hàn kích động xoa tay, sùng bái nhìn Ise.

Ise nhìn thoáng qua thấy Tô Đường quần áo tách tung tóe, tinh thần mỏi mệt. Hắn dùng quang não liên hệ quân doanh của đế quốc tại Sương Thành: “Ta là giảng viên của học viện quân sự đế quốc, giáo viên môn thực hành. Đa phần Cô Hoạch điểu ở đây do người ở khu khai thác mỏ tiêu diệt được, các người cũng đến thu vật tư đi.”

“Vâng thưa Ise đại nhân.” Bên kia truyền đến âm thanh kích động cung kính đáp lại.

“Lần này diệt chim, chia cho các người một phần ba lợi ích, thấy thế nào?” Ise nhìn về phía chú Batu.

“Không, không, không, chúng tôi không cần.” Chú Batu sang sảng xua tay, lúc này đoàn người mà chú mang theo không có thương vong là đã may mắn lắm rồi, bọn họ làm sao dám tranh chiến lợi phẩm với học viên của học viện quân sự đế quốc.

Học viện quân sự đế quốc là ngôi trường nổi danh nhất ở tinh tế, những người bước ra từ đó hầu như đều là là tinh anh ở đế quốc.

“Cứ coi như là khen thưởng đi, ba mươi năm qua, các người là là nhóm người đầu tiên tìm được cách khống chế Cô Hoạch điểu. Ta sẽ đăng tin lên báo học viện.” Ise gật đầu, khuôn mặt anh tuấn vẫn ít khi nói cười, cả người giống như trải qua phong tuyết thanh tùng, cho người ta cảm thấy từ khi sinh ra hắn đã mang sẵn tính cách lạnh nhạt.

Nhóm người thợ mỏ nghe được thế thì vui mừng không xiết. Đăng lên báo ở học viện? Tức là bọn họ sẽ nổi tiếng sao? Phải biết rằng ở đế quốc, những người làm công việc đào quặng mỏ đều là người nghèo sinh hoạt ở tầng dưới chót. Nếu vì được đăng báo mà giúp địa vị của họ ở tinh tế được đề cao một chút, như vậy thì thật quá tốt.

“Tô Đường à, là cháu nhìn ra được nhược điểm của Cô Hoạch điểu, cháu nói xem.” Chú Batu vui sướng mà nhìn thiếu niên chỉ đứng tới ngực của mình. Hôm nay đúng là may mắn bạo phát, tiện tay thu nhận một đứa nhỏ, đánh bậy đánh bạ vậy mà được cứu mạng của cả đám người, lại còn kiếm được một cái danh tiếng tốt cho cả đội.

Tô Đường gật đầu hỏi: “Việc phát hiện nhược điểm của loài chim này có giúp được gì cho lúc thi vào học viện quân sự không ạ?”

“Có khả năng.” Ise nhìn cô, dáng vẻ lùn lùn nhỏ nhắn, mắt to to, mặt nhỏ xinh xắn, đặt ở đám người thợ mỏ mặt xám mày tro giống như đặt một cục đá vôi trắng tinh vào giữa đống Năng nguyên thạch đen đúa, không khỏi nhíu mày.



Chẳng lẽ mấy năm nay hắn quá cô độc nên nhìn thấy một đứa trẻ giống như vậy lại đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.

“Vậy hãy ghi danh cho Kim Hàn đi, là cậu ấy nói cho cháu biết Cô Hoạch điểu thích ăn Năng Nguyên Thạch.” Tô Đường cười tít mắt nói.

“Tô Đường, hu hu, cậu thật là tốt…” Kim Hàn cảm động đến suýt rớt nước mắt, tâm nguyên cả đời cậu ấy là được vào học ở học viện quân sự đế quốc. Đáng tiếc đầu tiên không có gia thế, thứ hai không có tiền, thứ ba không có thư đề cử.

Tô Đường vỗ vai cậu, cười nói: “Mau nhặt Năng Nguyên thạch còn sót trên mặt đất.”

“Á.”

Hai người hưng phấn bừng bừng nhặt Năng nguyên thạch vụn rơi vãi trên mặt đất. Tô Đường còn tiện tay nhặt mấy viên tròn tròn màu đen cứng cứng giống như đá không rõ là gì từ trong người mấy con chim mập mạp.

Học viên của học viện quân sự đế quốc thấy thế liền cười nhạo một trận.

“Mấy con chim mập đó mà cũng tiếc, không thấy hôi hả trời.”

“Chắc nghèo quá nên mới vậy, mấy người coi đồ nó mặc kìa, chỗ nào cũng rách rưới…”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau