Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế

Chương 14

Trước Sau
Tô Đường ngủ một giấc đến nửa đêm thì tỉnh lại, nhìn thấy phía những lùm cây nơi nơi đều có đom đóm bay lượn như những chiếc đèn lồng nho nhỏ, chợt lóe chợt tắt, đẹp đẽ như trong mơ, còn có một con đom đóm tinh nghịch đáp xuống trên đầu vai cô.

Cảnh đẹp trước mặt chân thật đến động lòng người, đồng thời cũng nhắc nhở Tô Đường, rằng mùa mưa đã đến rất gần.

Sau một giấc ngủ, tinh thần cô phục hồi hơn phân nửa, không muốn phí phạm thời gian, cô đem bảy viên tinh thạch của Tô Hoạch Điểu ra cạo bỏ lớp vỏ bên ngoài, cạo đến khi những viên tinh thạch xanh thẳm như nước hiện ra.

Tám viên tinh thạch màu xanh khi ở cạnh nhau tỏa ra hàn khí càng bức người, lạnh đến mức cả người Tô Đường cũng phát run. Đem tinh thạch bỏ vào rương da, biến nó thành tủ lạnh mini. Cô lại đi đun nước lau rửa thân thể, mặc nội y mềm mại, thay quần áo sạch sẽ đã cũ, dập tắt đống lửa đỏ, xong xuôi tất cả cô lại ra ngoài tìm nguồn nước sinh hoạt.

Khu rừng này không lớn lắm, cách ly với mảnh đất bên kia bằng một tấm lưới sắt, bên đó là khu 19, chỉ cần nghe đến tiếng tăm đã khiến người khác sợ vỡ mật, bởi vì khu 19 là khu thực nghiệm.

Nghe nói bên trong đó đều là người siêu cấp lây nhiễm, người ở khu cách ly luôn luôn né tránh và e sợ với bên ấy, nên rừng rậm này cũng không ai dám tới.

Tô Đường dự tính đợi đến khi học được cách dùng tinh thần lực để công kích, thì mới qua đó thăm dò tình huống một chút, nếu không phải bên người vẫn luôn có một cái quang não….thì cô cũng không đến nỗi ngủ cũng không an ổn.

Bên ngoài rừng rậm có một hồ nước có diện tích cực lớn, xung quanh cũng có một chút vết tích của người đến đây sinh hoạt, nhưng đa số mọi người đặc biệt cẩn thận, cơ hồ cũng không có nhìn qua nhau. Xách nước về tới nơi, Tô Đường chợt nghe được trong rừng phát ra động tĩnh dù là rất nhỏ.

Cô lắc mình trốn đi.

“Anh Hắc, anh đừng nói nữa, nơi này rất thích hợp để xây nhà ở, bên ngoài khu rừng có hồ nước, lấy nước cũng tiện, xung quanh cũng không có người, những kẻ có thế lực cũng không muốn tới nơi đen đủi này.”



“Hừ, đen đủi cái gì? Nếu không phải anh Hắc mang chúng ta tới đây nhặt vật tư, làm sao chúng ta phát hiện chỗ này tốt như vậy? Nếu để tôi nói, tôi sẽ nói rằng chỗ nào nhặt được vật tư như này chính là một bảo địa.”

“Cãi nhau gi đó, nhân lúc trời tối không người, nhanh tìm xem có chỗ nào không ổn. Nếu được cả đêm nay chúng ta cùng dọn qua đây, sau đó đem mẹ cùng các em đón tới.” Anh Hắc tức giận quở trách.

“Anh à, mình tới chỗ nào xa xa khu thực nghiệm một chút đi, ở gần đây em sợ có quỷ.” Tiểu Lục Tử run rẩy nói.

“Nhìn bộ dáng của mày mà xem, người ở ngoài thì sợ người cách ly như bọn mình, vậy mà mày lại đi sợ quỷ, quỷ với đói bụng mày sợ cái nào hơn?”

“Đói bụng!” Tiểu Lục Tử đáp, khuôn mặt của hắn lúc này như một bông hoa héo, nhìn qua có chút buồn cười.

Tô Đường nghe bọn họ nói chuyện còn tưởng bọn họ tới tấu hài.

Chờ bọn họ đi đến cánh rừng bên kia, Tô Đường mới xách thùng nước quay về lùm cây, xem ra sau này cô sẽ có thêm mấy người hàng xóm, có điều trông bọn họ có chút khờ.

Xách đủ nước dùng cho sinh hoạt liền yên tâm. Cũng do ban ngày ngủ đã đủ nhiều, bây giờ cô không ngủ được, Tô Đường lại mang quang não ra tiến vào thế giới ảo lần nữa.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau