Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy
Chương 50
Edit + Beta: ALice.
Lâm Húc lại thay bé xếp gỗ cho xong, Mộc Mộc vỗ tay cười hì hì nhìn, sau đó lại nghịch ngợm vươn tay đẩy ngã chồng gỗ.
"Em không thể làm như vậy." Lâm Húc lại xếp chồng gỗ lại một lần nữa, nhỏ giọng nói.
Mộc Mộc nhếch miệng cười cười, tựa hồ là thấy phản ứng của nhóc rất thú vị, nên liền đưa tay đẩy chồng gỗ vừa mới vất vả xếp xong.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Húc nhăn thành một đám, nhưng vẫn lại giúp bé xếp lại chồng gỗ.
Cứ như vậy Mộc Mộc đẩy ngã, Lâm Húc lại xây lại lần nữa, hai người giống như là có sự ăn ý kì quái vậy. Mộc Mộc chỉ xem đây như một trò chơi mới thú vị. Lâm Húc cũng không chê phiền lụy mà kiên nhẫn xếp gỗ lên, thậm chí đến cuối cùng, còn sẽ chủ động nhìn Mộc Mộc, chờ hành động tiếp theo của bé.
Lúc Bách Nhạc đi tới liền nhìn thấy một màn này, không khỏi dở khóc dở cười. Cậu hơi cong ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ trán của Mộc Mộc.
"Vì sao luôn đẩy đồ chơi mà anh trai đã xếp vậy, hửm?"
Có lẽ là cảm thấy ngữ khí của cậu có chút nghiêm khắc, Mộc Mộc liền bẹp bẹp miệng, nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu. Trên lông mi còn treo nước mắt muốn rơi lại không rơi, nhưng chính là không khóc ra tiếng.
Bách Nhạc nhìn đến trong lòng mềm nhũn, vừa định mở miệng nói chuyện, thì không nghĩ tới Lâm Húc bỗng nhiên giữ chặt tay của Mộc Mộc, thật cẩn thận nói: "Đại ca ca, bọn em chỉ là đang chơi thôi, anh có thể đừng mắng Mộc Mộc hay không nha?"
Bách Nhạc giật mình, không nghĩ tới nhóc sẽ bảo vệ Mộc Mộc như vậy.
Tịch Yếm từ phía sau đặt tay lên trên bả vai của Bách Nhạc, nhàn nhạt nói: "Việc của trẻ con, cứ để cho bọn nó tự giải quyết."
Bách Nhạc nhìn Mộc Mộc đáng thương vô cùng, cũng bắt đầu phát hiện ngữ khí vừa rồi của mình không tốt lắm.
Mộc Mộc như là cũng biết Lâm Húc đang bảo vệ bé, bước chân ngắn nhỏ mà chạy tới bên cạnh nhóc, nắm chặt ống tay áo của nhóc không nói lời nào.
Bách Nhạc nhìn buồn cười, nhưng mà cũng định nghe theo lời của Tịch Yếm, việc của trẻ con cứ kệ bọn nó đi. Hơn nữa, cậu thấy các bé cũng chơi rất vui vẻ mà, chỉ có một mình Mộc Mộc cũng sẽ cảm thấy cô đơn, thêm một người chơi cùng cũng khá tốt.
Tạ Kỳ Chi thấy Lâm Húc thích chơi với Mộc Mộc, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn không ít, vì thế ngẫu nhiên cũng sẽ đưa nhóc đến Tịch gia chơi. Bách Nhạc đương nhiên là hoan nghênh rồi, bây giờ cậu một người ở nhà dưỡng thai cũng cực kì nhàm chán luôn ó.
Ngô Tuyết Anh nữ sĩ ở xa bên kia đại dương, sau khi nghe được việc cậu lại mang thai, liền cao hứng gọi điện thoại quốc tế mấy giờ liền cho cậu. Lặp đi lặp lại dặn dò những việc cần chú ý, còn gửi cho cậu không ít đồ dùng trong lúc mang thai từ ngoại quốc qua bưu điện lại đây nữa.
Thứ năm thời tiết vừa lúc, khó được ngày nắng. Bách Nhạc cũng thay áo thun quần dài đơn giản, tính toán mang theo Mộc Mộc và Tiểu Húc đi chơi.
Trên mặt cỏ trong công viên, có không ít người đang ăn cơm dã ngoại. Bách Nhạc cũng trải khăn ca rô ra, sau đó trực tiếp ngồi bệt ở trên. Trong giỏ đều là bánh kem, trái cây mà dì Ngô đã chuẩn bị, thậm chí còn có cả nước trái cây mới ép nữa.
Cậu lười biếng mà nằm ở trên mặt cỏ, nhìn thoáng qua bên cạnh. Tiểu Húc đang mang theo Mộc Mộc thả diều, Mộc Mộc bước chân ngắn nhỏ vẫn luôn đang đuổi theo nhóc. Trong miệng bé còn không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách, vừa nghe liền biết là cực kì cao hứng.
Bách Nhạc lại thu hồi tầm mắt, lướt xem điện thoại một chút. Tin nhắn mới nhất dừng lại trên giao diện mà cậu nhắn cho Tịch Yếm.
Cậu đã gửi cho Tịch Yếm một câu, nói cậu muốn mang theo Mộc Mộc bọn họ ra cửa chơi, thừa dịp thời tiết bên ngoài vừa lúc.
Tịch Yếm hỏi địa chỉ, Bách Nhạc chiếu theo trả lời y. Sau đó y lại gửi tới một câu chờ tôi, liền không còn âm tín gì nữa.
Bách Nhạc gãi gãi đầu, không thể tin được y hiện tại sẽ tới đây đâu é.
Cậu lại nhàm chán mà lướt xem lịch sử trò chuyện trước đây giữa cậu và Tịch Yếm, liền phát hiện một ít việc rất thú vị.
Tịch Yếm bình thường đều trả lời cực kì đơn giản, mặc kệ Bách Nhạc bên này thao thao bất tuyệt nói nhiều bao nhiêu, thì bên kia căn bản đều trả lời rất đơn giản. Nhưng khoảng cách thời gian lại rất ngắn, cơ hồ tất cả đều là giây giây.
Trong đầu Bách Nhạc không hỏi hiện ra bộ dáng Tịch Yếm cầm điện thoại một khắc cũng không rời khỏi người, tùy thời đều chú ý đến tin nhắn của mình.
Đôi tay cậu gối lên sau đầu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên liền phát hiện một tảng lớn bóng đen bao trùm xuống. Bách Nhạc chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn một cái, thì ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm kia của của Tịch Yếm.
Chỉ thấy y hơi hơi híp mắt, từ trên cao mà nhìn chăm chú vào mình.
Bách Nhạc cười hì hì, ngồi dậy, "Anh thật đúng là tới rồi nha." Sau khi nói xong cậu lại nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, tấm tắc bảo lạ nói: "Hơn hai mươi phút, anh bay tới ó hỏ?"
Tịch Yếm nhìn cậu không nói chuyện. Thật lâu sau, y mới thở dài một cái, tựa hồ đối với cậu có chút không thể nề hà.
Bách Nhạc cười hì hì, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, ý bảo y ngồi xuống.
"Anh chỉ buồn lo vô cớ thôi, em lại không phải là trẻ con mà. Tự em cũng có thể chăm sóc mình cho tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Bởi vì đang ở trong thời kì ba tháng đầu mấu chốt, cho nên Bách Nhạc bị lệnh cưỡng chế không được ra ngoài một mình. Ngay cả mẹ cậu và Bách Âm đều làm phản, đứng về phía Tịch Yếm. Nhưng nếu thật muốn để Bách Nhạc đợi ở nhà lâu như vậy, thì sẽ khiến cậu nghẹn hư mất thôi.
"Công ty của anh không có việc gì sao?" Bách Nhạc lại lần nữa nằm trở về.
Cậu cũng xem như là biết rõ còn cố hỏi, bởi vì cậu cũng là người ở trên vị trí này mà. Biết nếu không xảy ra đại sự quan trọng gì, thì công ty cũng sẽ không rời bọn họ thì không hoạt động được.
Chỉ thấy Tịch Yếm lắc đầu, trầm giọng nói: "Muốn tôi bớt lo, thì em nên ngoan một chút."
Bách Nhạc cười cười, củng đầu về phía y, "Em làm sao lại không ngoan chứ, anh nói một chút nghe thử xem nào."
Tịch Yếm duỗi tay, không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, nhàn nhạt nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Bách Nhạc cười khà khà: "Em thật đúng là không biết mà nha."
Tịch Yếm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Bách Nhạc ôm lấy cánh tay của y, cũng không đùa y giống như vậy nữa, mà là nhớ tới một việc, cười tủm tỉm nói: "Ngày đó, em thấy được hình nền điện thoại của anh rồi ó."
Tịch Yếm ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu.
Bách Nhạc ra vẻ thần bí mà lắc đầu: "Haizz, không nghĩ tới nha, không nghĩ tới nha."
Tịch Yếm mím chặt môi.
"Không cần cảm thấy ngượng ngùng vậy đâu mà, này thì có gì đâu." Bách Nhạc thoải mái hào phóng mà lấy ra điện thoại của mình cho y xem.
"Anh xem nè, hình nền của em vẫn là ảnh chụp của anh đó thôi."
Chỉ thấy trên màn hình, Tịch Yếm đang ngồi trên xe lăn, trong tay còn giơ túi cá vàng, bối cảnh là người tham dự lễ hội.
Tịch Yếm vừa thấy quả nhiên liền không nói nữa, quay đầu đi. Nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười nhỏ đến khó phát hiện.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người ấm áp dào dạt, nhưng mà hơi có chút chói mắt. Bách Nhạc trở mình, muốn để Tịch Yếm thay mình ngăn trở mặt trời một chút.
Tịch Yếm cúi đầu nhìn cậu, sờ sờ đầu lông xù xù của cậu, trầm giọng nói: "Muốn ngủ sao?"
Bách Nhạc kéo dài giọng mũi lười biếng lên tiếng, sau đó níu lấy ống tay áo của y, "Để em dựa một lát."
Tịch Yếm cười cười, đôi mắt của y cực kì xinh đẹp. Nhưng mà phần lớn thời điểm đều là lạnh băng đạm mạc, chỉ có ở trước mặt Bách Nhạc mới có thể không cố kị chút nào mà lộ ra tươi cười.
"Ừm."
Bách Nhạc dựa vào trên đùi y mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại, Tịch Yếm câu được câu không mà vuốt tóc của cậu.
Lúc vừa muốn ngủ, thì đã bị tiếng khóc chói tai của trẻ con đánh thức. Bách Nhạc lập tức mở to mắt, bởi vì đây là thanh âm của Mộc Mộc.
"Làm sao vậy?"
Chỉ thấy trong tay Mộc Mộc cầm một con diều bị hư, đang ủy khuất mà khóc không ngừng. Trước mặt bé có một thằng nhóc hơn ba tuổi đang đứng, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi nữa.
Lâm Húc lôi kéo Mộc Mộc, hai mắt cũng đỏ lên, nhưng mà là do bị chọc tức.
Bách Nhạc đi qua một tay bế Mộc Mộc lên, nhíu mày dò hỏi: "Đang yên đang lành, sao lại khóc rồi?"
Mộc Mộc không phải là đứa trẻ dễ dàng khóc thành tiếng, đặc biệt là khóc đến đứt ruột đứt gan như thế nữa.
Mộc Mộc tuổi nhỏ, đương nhiên không nói rõ được việc đã xảy ra, vì thế Lâm Húc ở bên cạnh liền bình tĩnh nói lại cho Bách Nhạc nghe.
Thì ra bé đang mang theo Mộc Mộc chơi diều, bỗng nhiên có một thằng nhóc xông lên muốn chơi diều của bọn họ. Nhóc không đồng ý, thì thằng nhóc kia liền khóc nháo dắt mẹ của mình lại đây.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, và Wattpad phuthuytuyet07.
Mẹ của thằng nhóc kia tới, cũng không phân trần gì liền muốn bọn họ đổi đồ chơi, căn bản là mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không.
Lâm Húc không chịu, lôi kéo Mộc Mộc muốn xoay người rời đi, thì thằng nhóc kia liền một phen đoạt lấy diều của bọn họ. Trong quá trình giằng co, thì diều cũng bị kéo hư luôn.
Sau khi Bách Nhạc nghe xong liền sờ sờ đầu Lâm Húc, khen nói: "Em đã làm rất tốt rồi."
Người phụ nữ kia vừa thấy Bách Nhạc tới liền biết là phụ huynh của bé, vì thế cũng cười giảng hòa.
"Trẻ con chơi đùa mà thôi, không cần khẩn trương như vậy chứ."
Bách Nhạc cười cười: "Phải không?"
Người phụ nữ kia vừa thấy cậu, liền cho rằng cậu tính tình tốt dễ nói chuyện, vì thế cũng thả lỏng xuống, "Trẻ con đều là nhìn thấy đồ chơi của người khác tốt hơn, đổi đồ chơi đều khiến mọi người có cảm giác mới mẻ mà."
Lâm Húc nghe vậy liền đỏ mặt lên phản bác nói: "Nhưng nó đẩy Mộc Mộc."
Lúc Tịch Yếm đi tới vừa vặn liền nghe thấy một câu như thế, ánh mắt của y liền lạnh lùng.
"Làm sao vậy?"
Bách Nhạc trên mặt cười tủm tỉm, sờ sờ đầu Lâm Húc, nói với nhóc: "Em mang em trai sang bên kia chơi nhé, bọn anh có một chút việc muốn xử lí."
Người phụ nữ kia lai thấy có thêm một người nữa tới, vẻ mặt liền cảnh giác nói: "Chúng ta cũng không quen biết, có gì thì từ từ nói, chỉ là trẻ con đùa giỡn thôi mà."
"Chơi tốt mà còn như vậy, nếu có đứa trẻ nào không gặp phải tình huống này, vậy thì nhất định là do không ai chơi cùng với nó rồi."
Bách Nhạc nhìn thoáng qua thằng nhóc đang trốn ở sau lưng người phụ nữ. Nó thấy mình cậu đang nhìn nó, còn không có chút sợ hãi nào mà làm một cái mặt quỷ với cậu nữa.
"Tôi không so đo với trẻ con." Bách Nhạc lắc đầu: "Tôi cũng không rảnh để đi giáo dục con trai cô đâu."
"Đó là đương nhiên, con trai tôi còn cần cậu phải khoa tay múa chân sao?" Người phụ nữ kia nghe xong tức giận mà nói.
Bách Nhạc thở dài, quay đầu nhìn Tịch Yếm, "Anh nói xem chuyện như vậy phải xử lí thế nào đây. Em thật sự không muốn bị người ta nói là em khi dễ phụ nữ đâu."
Tịch Yếm lạnh mặt không biết suy nghĩ cái gì, khi nghe thấy thanh âm của Bách Nhạc, thì thần sắc mới hơi hoãn lại. Y lắc đầu với cậu, ý bảo cậu không cần nhúng tay vào.
"Vợ ơi, em đứng ở chỗ này làm gì vậy?" Lúc này liền có một kẻ cơ bắp thân hình cao lớn đi tới, nhìn dáng vẻ hẳn là chồng của người phụ nữ này.
Quả nhiên người phụ nữ kia vừa nghe thấy thanh âm của hắn, khí thế lập tức liền kiêu ngạo hẳn lên, còn khiêu khích mà nhìn thoáng qua Bách Nhạc nữa. Khóe môi cô ta treo lên cười lạnh, như là đang nói ai còn không có người chống lưng cơ chứ.
Cô ta sở dĩ không sợ gây chuyện, cũng bởi vì là có người chồng như vậy ở đây, cho nên mới nắm chắc như thế.
Bách Nhạc xem như đã hiểu ý tứ của cô ta, liền cảm thấy có chút buồn cười. Cô ta đây là xem mình trở thành cái gì chứ, trở thành người cũng cần người khác chống lưng giống cô ta sao?
Lâm Húc lại thay bé xếp gỗ cho xong, Mộc Mộc vỗ tay cười hì hì nhìn, sau đó lại nghịch ngợm vươn tay đẩy ngã chồng gỗ.
"Em không thể làm như vậy." Lâm Húc lại xếp chồng gỗ lại một lần nữa, nhỏ giọng nói.
Mộc Mộc nhếch miệng cười cười, tựa hồ là thấy phản ứng của nhóc rất thú vị, nên liền đưa tay đẩy chồng gỗ vừa mới vất vả xếp xong.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Húc nhăn thành một đám, nhưng vẫn lại giúp bé xếp lại chồng gỗ.
Cứ như vậy Mộc Mộc đẩy ngã, Lâm Húc lại xây lại lần nữa, hai người giống như là có sự ăn ý kì quái vậy. Mộc Mộc chỉ xem đây như một trò chơi mới thú vị. Lâm Húc cũng không chê phiền lụy mà kiên nhẫn xếp gỗ lên, thậm chí đến cuối cùng, còn sẽ chủ động nhìn Mộc Mộc, chờ hành động tiếp theo của bé.
Lúc Bách Nhạc đi tới liền nhìn thấy một màn này, không khỏi dở khóc dở cười. Cậu hơi cong ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ trán của Mộc Mộc.
"Vì sao luôn đẩy đồ chơi mà anh trai đã xếp vậy, hửm?"
Có lẽ là cảm thấy ngữ khí của cậu có chút nghiêm khắc, Mộc Mộc liền bẹp bẹp miệng, nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu. Trên lông mi còn treo nước mắt muốn rơi lại không rơi, nhưng chính là không khóc ra tiếng.
Bách Nhạc nhìn đến trong lòng mềm nhũn, vừa định mở miệng nói chuyện, thì không nghĩ tới Lâm Húc bỗng nhiên giữ chặt tay của Mộc Mộc, thật cẩn thận nói: "Đại ca ca, bọn em chỉ là đang chơi thôi, anh có thể đừng mắng Mộc Mộc hay không nha?"
Bách Nhạc giật mình, không nghĩ tới nhóc sẽ bảo vệ Mộc Mộc như vậy.
Tịch Yếm từ phía sau đặt tay lên trên bả vai của Bách Nhạc, nhàn nhạt nói: "Việc của trẻ con, cứ để cho bọn nó tự giải quyết."
Bách Nhạc nhìn Mộc Mộc đáng thương vô cùng, cũng bắt đầu phát hiện ngữ khí vừa rồi của mình không tốt lắm.
Mộc Mộc như là cũng biết Lâm Húc đang bảo vệ bé, bước chân ngắn nhỏ mà chạy tới bên cạnh nhóc, nắm chặt ống tay áo của nhóc không nói lời nào.
Bách Nhạc nhìn buồn cười, nhưng mà cũng định nghe theo lời của Tịch Yếm, việc của trẻ con cứ kệ bọn nó đi. Hơn nữa, cậu thấy các bé cũng chơi rất vui vẻ mà, chỉ có một mình Mộc Mộc cũng sẽ cảm thấy cô đơn, thêm một người chơi cùng cũng khá tốt.
Tạ Kỳ Chi thấy Lâm Húc thích chơi với Mộc Mộc, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn không ít, vì thế ngẫu nhiên cũng sẽ đưa nhóc đến Tịch gia chơi. Bách Nhạc đương nhiên là hoan nghênh rồi, bây giờ cậu một người ở nhà dưỡng thai cũng cực kì nhàm chán luôn ó.
Ngô Tuyết Anh nữ sĩ ở xa bên kia đại dương, sau khi nghe được việc cậu lại mang thai, liền cao hứng gọi điện thoại quốc tế mấy giờ liền cho cậu. Lặp đi lặp lại dặn dò những việc cần chú ý, còn gửi cho cậu không ít đồ dùng trong lúc mang thai từ ngoại quốc qua bưu điện lại đây nữa.
Thứ năm thời tiết vừa lúc, khó được ngày nắng. Bách Nhạc cũng thay áo thun quần dài đơn giản, tính toán mang theo Mộc Mộc và Tiểu Húc đi chơi.
Trên mặt cỏ trong công viên, có không ít người đang ăn cơm dã ngoại. Bách Nhạc cũng trải khăn ca rô ra, sau đó trực tiếp ngồi bệt ở trên. Trong giỏ đều là bánh kem, trái cây mà dì Ngô đã chuẩn bị, thậm chí còn có cả nước trái cây mới ép nữa.
Cậu lười biếng mà nằm ở trên mặt cỏ, nhìn thoáng qua bên cạnh. Tiểu Húc đang mang theo Mộc Mộc thả diều, Mộc Mộc bước chân ngắn nhỏ vẫn luôn đang đuổi theo nhóc. Trong miệng bé còn không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách, vừa nghe liền biết là cực kì cao hứng.
Bách Nhạc lại thu hồi tầm mắt, lướt xem điện thoại một chút. Tin nhắn mới nhất dừng lại trên giao diện mà cậu nhắn cho Tịch Yếm.
Cậu đã gửi cho Tịch Yếm một câu, nói cậu muốn mang theo Mộc Mộc bọn họ ra cửa chơi, thừa dịp thời tiết bên ngoài vừa lúc.
Tịch Yếm hỏi địa chỉ, Bách Nhạc chiếu theo trả lời y. Sau đó y lại gửi tới một câu chờ tôi, liền không còn âm tín gì nữa.
Bách Nhạc gãi gãi đầu, không thể tin được y hiện tại sẽ tới đây đâu é.
Cậu lại nhàm chán mà lướt xem lịch sử trò chuyện trước đây giữa cậu và Tịch Yếm, liền phát hiện một ít việc rất thú vị.
Tịch Yếm bình thường đều trả lời cực kì đơn giản, mặc kệ Bách Nhạc bên này thao thao bất tuyệt nói nhiều bao nhiêu, thì bên kia căn bản đều trả lời rất đơn giản. Nhưng khoảng cách thời gian lại rất ngắn, cơ hồ tất cả đều là giây giây.
Trong đầu Bách Nhạc không hỏi hiện ra bộ dáng Tịch Yếm cầm điện thoại một khắc cũng không rời khỏi người, tùy thời đều chú ý đến tin nhắn của mình.
Đôi tay cậu gối lên sau đầu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên liền phát hiện một tảng lớn bóng đen bao trùm xuống. Bách Nhạc chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn một cái, thì ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm kia của của Tịch Yếm.
Chỉ thấy y hơi hơi híp mắt, từ trên cao mà nhìn chăm chú vào mình.
Bách Nhạc cười hì hì, ngồi dậy, "Anh thật đúng là tới rồi nha." Sau khi nói xong cậu lại nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, tấm tắc bảo lạ nói: "Hơn hai mươi phút, anh bay tới ó hỏ?"
Tịch Yếm nhìn cậu không nói chuyện. Thật lâu sau, y mới thở dài một cái, tựa hồ đối với cậu có chút không thể nề hà.
Bách Nhạc cười hì hì, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, ý bảo y ngồi xuống.
"Anh chỉ buồn lo vô cớ thôi, em lại không phải là trẻ con mà. Tự em cũng có thể chăm sóc mình cho tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Bởi vì đang ở trong thời kì ba tháng đầu mấu chốt, cho nên Bách Nhạc bị lệnh cưỡng chế không được ra ngoài một mình. Ngay cả mẹ cậu và Bách Âm đều làm phản, đứng về phía Tịch Yếm. Nhưng nếu thật muốn để Bách Nhạc đợi ở nhà lâu như vậy, thì sẽ khiến cậu nghẹn hư mất thôi.
"Công ty của anh không có việc gì sao?" Bách Nhạc lại lần nữa nằm trở về.
Cậu cũng xem như là biết rõ còn cố hỏi, bởi vì cậu cũng là người ở trên vị trí này mà. Biết nếu không xảy ra đại sự quan trọng gì, thì công ty cũng sẽ không rời bọn họ thì không hoạt động được.
Chỉ thấy Tịch Yếm lắc đầu, trầm giọng nói: "Muốn tôi bớt lo, thì em nên ngoan một chút."
Bách Nhạc cười cười, củng đầu về phía y, "Em làm sao lại không ngoan chứ, anh nói một chút nghe thử xem nào."
Tịch Yếm duỗi tay, không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, nhàn nhạt nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Bách Nhạc cười khà khà: "Em thật đúng là không biết mà nha."
Tịch Yếm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Bách Nhạc ôm lấy cánh tay của y, cũng không đùa y giống như vậy nữa, mà là nhớ tới một việc, cười tủm tỉm nói: "Ngày đó, em thấy được hình nền điện thoại của anh rồi ó."
Tịch Yếm ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu.
Bách Nhạc ra vẻ thần bí mà lắc đầu: "Haizz, không nghĩ tới nha, không nghĩ tới nha."
Tịch Yếm mím chặt môi.
"Không cần cảm thấy ngượng ngùng vậy đâu mà, này thì có gì đâu." Bách Nhạc thoải mái hào phóng mà lấy ra điện thoại của mình cho y xem.
"Anh xem nè, hình nền của em vẫn là ảnh chụp của anh đó thôi."
Chỉ thấy trên màn hình, Tịch Yếm đang ngồi trên xe lăn, trong tay còn giơ túi cá vàng, bối cảnh là người tham dự lễ hội.
Tịch Yếm vừa thấy quả nhiên liền không nói nữa, quay đầu đi. Nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười nhỏ đến khó phát hiện.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người ấm áp dào dạt, nhưng mà hơi có chút chói mắt. Bách Nhạc trở mình, muốn để Tịch Yếm thay mình ngăn trở mặt trời một chút.
Tịch Yếm cúi đầu nhìn cậu, sờ sờ đầu lông xù xù của cậu, trầm giọng nói: "Muốn ngủ sao?"
Bách Nhạc kéo dài giọng mũi lười biếng lên tiếng, sau đó níu lấy ống tay áo của y, "Để em dựa một lát."
Tịch Yếm cười cười, đôi mắt của y cực kì xinh đẹp. Nhưng mà phần lớn thời điểm đều là lạnh băng đạm mạc, chỉ có ở trước mặt Bách Nhạc mới có thể không cố kị chút nào mà lộ ra tươi cười.
"Ừm."
Bách Nhạc dựa vào trên đùi y mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại, Tịch Yếm câu được câu không mà vuốt tóc của cậu.
Lúc vừa muốn ngủ, thì đã bị tiếng khóc chói tai của trẻ con đánh thức. Bách Nhạc lập tức mở to mắt, bởi vì đây là thanh âm của Mộc Mộc.
"Làm sao vậy?"
Chỉ thấy trong tay Mộc Mộc cầm một con diều bị hư, đang ủy khuất mà khóc không ngừng. Trước mặt bé có một thằng nhóc hơn ba tuổi đang đứng, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi nữa.
Lâm Húc lôi kéo Mộc Mộc, hai mắt cũng đỏ lên, nhưng mà là do bị chọc tức.
Bách Nhạc đi qua một tay bế Mộc Mộc lên, nhíu mày dò hỏi: "Đang yên đang lành, sao lại khóc rồi?"
Mộc Mộc không phải là đứa trẻ dễ dàng khóc thành tiếng, đặc biệt là khóc đến đứt ruột đứt gan như thế nữa.
Mộc Mộc tuổi nhỏ, đương nhiên không nói rõ được việc đã xảy ra, vì thế Lâm Húc ở bên cạnh liền bình tĩnh nói lại cho Bách Nhạc nghe.
Thì ra bé đang mang theo Mộc Mộc chơi diều, bỗng nhiên có một thằng nhóc xông lên muốn chơi diều của bọn họ. Nhóc không đồng ý, thì thằng nhóc kia liền khóc nháo dắt mẹ của mình lại đây.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, và Wattpad phuthuytuyet07.
Mẹ của thằng nhóc kia tới, cũng không phân trần gì liền muốn bọn họ đổi đồ chơi, căn bản là mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không.
Lâm Húc không chịu, lôi kéo Mộc Mộc muốn xoay người rời đi, thì thằng nhóc kia liền một phen đoạt lấy diều của bọn họ. Trong quá trình giằng co, thì diều cũng bị kéo hư luôn.
Sau khi Bách Nhạc nghe xong liền sờ sờ đầu Lâm Húc, khen nói: "Em đã làm rất tốt rồi."
Người phụ nữ kia vừa thấy Bách Nhạc tới liền biết là phụ huynh của bé, vì thế cũng cười giảng hòa.
"Trẻ con chơi đùa mà thôi, không cần khẩn trương như vậy chứ."
Bách Nhạc cười cười: "Phải không?"
Người phụ nữ kia vừa thấy cậu, liền cho rằng cậu tính tình tốt dễ nói chuyện, vì thế cũng thả lỏng xuống, "Trẻ con đều là nhìn thấy đồ chơi của người khác tốt hơn, đổi đồ chơi đều khiến mọi người có cảm giác mới mẻ mà."
Lâm Húc nghe vậy liền đỏ mặt lên phản bác nói: "Nhưng nó đẩy Mộc Mộc."
Lúc Tịch Yếm đi tới vừa vặn liền nghe thấy một câu như thế, ánh mắt của y liền lạnh lùng.
"Làm sao vậy?"
Bách Nhạc trên mặt cười tủm tỉm, sờ sờ đầu Lâm Húc, nói với nhóc: "Em mang em trai sang bên kia chơi nhé, bọn anh có một chút việc muốn xử lí."
Người phụ nữ kia lai thấy có thêm một người nữa tới, vẻ mặt liền cảnh giác nói: "Chúng ta cũng không quen biết, có gì thì từ từ nói, chỉ là trẻ con đùa giỡn thôi mà."
"Chơi tốt mà còn như vậy, nếu có đứa trẻ nào không gặp phải tình huống này, vậy thì nhất định là do không ai chơi cùng với nó rồi."
Bách Nhạc nhìn thoáng qua thằng nhóc đang trốn ở sau lưng người phụ nữ. Nó thấy mình cậu đang nhìn nó, còn không có chút sợ hãi nào mà làm một cái mặt quỷ với cậu nữa.
"Tôi không so đo với trẻ con." Bách Nhạc lắc đầu: "Tôi cũng không rảnh để đi giáo dục con trai cô đâu."
"Đó là đương nhiên, con trai tôi còn cần cậu phải khoa tay múa chân sao?" Người phụ nữ kia nghe xong tức giận mà nói.
Bách Nhạc thở dài, quay đầu nhìn Tịch Yếm, "Anh nói xem chuyện như vậy phải xử lí thế nào đây. Em thật sự không muốn bị người ta nói là em khi dễ phụ nữ đâu."
Tịch Yếm lạnh mặt không biết suy nghĩ cái gì, khi nghe thấy thanh âm của Bách Nhạc, thì thần sắc mới hơi hoãn lại. Y lắc đầu với cậu, ý bảo cậu không cần nhúng tay vào.
"Vợ ơi, em đứng ở chỗ này làm gì vậy?" Lúc này liền có một kẻ cơ bắp thân hình cao lớn đi tới, nhìn dáng vẻ hẳn là chồng của người phụ nữ này.
Quả nhiên người phụ nữ kia vừa nghe thấy thanh âm của hắn, khí thế lập tức liền kiêu ngạo hẳn lên, còn khiêu khích mà nhìn thoáng qua Bách Nhạc nữa. Khóe môi cô ta treo lên cười lạnh, như là đang nói ai còn không có người chống lưng cơ chứ.
Cô ta sở dĩ không sợ gây chuyện, cũng bởi vì là có người chồng như vậy ở đây, cho nên mới nắm chắc như thế.
Bách Nhạc xem như đã hiểu ý tứ của cô ta, liền cảm thấy có chút buồn cười. Cô ta đây là xem mình trở thành cái gì chứ, trở thành người cũng cần người khác chống lưng giống cô ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất