Kỹ Nữ Trà Xanh Thượng Vị (Np)

Chương 34: Quyến Rũ 3

Trước Sau
Vì thế cho dù trong lòng có ngàn vạn kế hoạch, Lâm Chi Nam cũng không dám nóng nảy, đúng lúc xe đến cửa khách sạn Vạn Hào, cô nhận được danh thiếp Vương Tấn đưa đến, mở cửa xuống xe.

Mưa to đã tạnh, bầu trời quang đãng, khách sạn Vạn Hào ở ngay trước mắt.

Lâm Chi Nam không quên chào đối phương: “Cảm ơn anh tài xế đã giúp đỡ.”

Lại quay đầu, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn Giang tiên sinh, anh có lòng tốt như vậy, nhất định sẽ giàu có cả đời.”

Lời này nghe sao giống nịnh hót.

Giang Đình nhướng mày nghiêng đầu.

Mái tóc dài của cô gái bởi vì ướt đẫm mà dính lên cần cổ như thiên nga, thon dài mà ưu nhã.

Cô vẫy tay, nụ cười chân thành, ánh mắt Giang Đình lạnh nhạt dừng trên người cô giây lát.

Chỉ thấy chỗ vành tai kia có nốt ruồi son yêu diễm.





Khu Triêu Dương, một hội sở cao cấp nào đó.

Nhân viên phục vụ dẫn Giang Đình đến phòng khách, lúc này vang lên những tiếng ồn ào, ánh đèn chiếu vào cửa sổ sát mặt đất, toàn bộ Đế Đô gần ngay trước mắt.

Mấy người đàn ông vây quanh chiếc bàn gần cửa sổ, có người thì đứng, có người lại ngồi chơi bài.

Chú ý đến động tĩnh đều nhao nhao quay đầu.

“Giang tổng đúng là con người bận rộn, phải giục năm bảy lần mới đến.” Đối diện Diêu Phong lảm nhảm: “Hôm nay nếu không phải do Lục công tử trở về, chắc không mời được cậu đâu.”

“Đúng đó, vẫn là Hoài Tử mặt mũi lớn, xem ra danh hào song kiệt của Yến Đại cũng không phải nói chơi.”

Bốn phía truyền đến lời trêu chọc, người đàn ông đưa lưng về phía Giang Đình lại không nói gì, chuyên chú nhìn bài trong tay, ngón tay thon dài gõ nhẹ.

Khóe môi mang theo nụ cười bất cần đời.

Lúc đó một tia sáng nhu hòa chiếu lên mặt anh ta, khóe miệng anh ta nhếch lên, cũng không phải là cười với ai, mà chính là sự cuồng vọng.

Giây tiếp theo, bài trong tay đều được mở ra.



“Mẹ nó, thiếu tá thật đúng là trâu bò.”

“Hoài Tử, con mẹ nó, cậu lại ghi nhớ bài, có thể tùy tiện chơi đùa không?”

Đối mặt với lời ai oán, Lục Nhất Hoài miễn cưỡng lui ra sau, giọng điệu rất gợi đòn: “Không còn cách nào, trời sinh đầu óc thông minh.”

Lời này vừa nói ra, mọi người nhao nhao bất mãn.

“Mẹ kiếp, Giang Đình nhanh đến trừng trị cậu ta đi, từ sau khi thằng nhóc này vào trong quân đội thì càng ngày càng ngông cuồng, nhìn qua cũng không bị cha cậu ta tra tấn mấy.”

“Biến đi!” Diêu Phong dùng ánh mắt giết chết anh ta: “Đến chỗ nào cũng không quên thể hiện ưu việt đúng không?”

Nghe mấy câu này, Lục Nhất Hoài trầm thấp cười một tiếng.

Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Giang Đình: “Sao lại về sớm thế?”

“Chơi chán ở trong quân đội rồi chứ sao.” Lục Nhất Hoài đáp: “Muốn quay về tìm chút chuyện chính sự để làm.”

Giang Đình ý tứ sâu xa hỏi: “Ông cậu chịu thả người hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau