Chương 5
Edit: Hừa.
Phòng bệnh này khá lớn, tuy Hạ Văn Nam nói như vậy nhưng chẳng có chỗ nào để đi, cậu đi được vài bước, lại đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đứng được một lúc, cậu cảm nhận Minh Lộ Xuyên đang đứng bên cạnh mình.
Cơn gió đêm cuốn theo mùi hương hoa cỏ từ bên ngoài thổi vào, cùng lúc đó, trong không khí có thêm một mùi hương khác. Đó là một mùi thơm của gỗ xứ lạnh khó có thể diễn tả thành lời, giống như cậu đang đứng giữa một rừng cây sâu thẳm, ngẩng đầu lên sẽ thấy đâu đâu cũng là những tán cây cổ thụ rộng lớn che kín bầu trời, dưới lòng bàn chân lại là dòng nước suối mát lạnh, phía xa xa thấp thoáng đường nét của ngôi chùa cổ tường trắng ngói xanh.
Mùi hương ấy cùng với khung cảnh đêm hè nơi bệnh viện mà Hạ Văn Nam đang đứng không hợp nhau chút nào, thế mà lại khiến cậu bình tĩnh hơn mấy phần.
Nhưng sau khi sự bình tĩnh qua đi thì Hạ Văn Nam mới đột nhiên nhận ra, mùi gỗ thơm lành lạnh kia chính là pheromone của Minh Lộ Xuyên.
Từ lúc hôn mê tỉnh lại, cậu đã ở chung với Minh Lộ Xuyên lâu đến vậy nhưng đây là lần đầu tiên ngửi thấy được mùi pheromone của hắn. Vì vậy cậu lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Minh Lộ Xuyên.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào gương mặt của Minh Lộ Xuyên, sống mũi cao để lại một vệt bóng mờ trên khuôn mặt hắn, khuôn mặt ấy chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ có hàng mi dày đượm mệt mỏi rũ xuống, hắn nói, “Em trốn cái gì?”
Hạ Văn Nam hơi chần chừ một lát: “Tôi ngửi thấy mùi pheromone của anh.”
Cho dù Alpha đang trong trạng thái bình tĩnh đi nữa, thì việc phóng pheromone với người khác giới tính đều được coi là hành vi mang tính công kích, mà tùy ý thả pheromone ra cũng không phải là một hành động lễ phép.
Trong không khí, pheromone của Minh Lộ Xuyên vẫn nhàn nhạt lượn lờ quanh không trung, hắn nhìn Hạ Văn Nam, hỏi: “Không thích à?”
Hạ Văn Nam suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra thì cũng được, chỉ là cứ thấy kỳ kỳ.” Nói xong, cậu còn bổ sung một câu: “Anh đừng nghĩ tôi là Beta, thính giác của tôi hơi bị nhạy đó.”
Minh Lộ Xuyên nói: “Tôi biết.”
Lúc này, mùi vị pheromone dần tiêu tán.
Hạ Văn Nam khẽ thở phào một hơi, trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy thì ra Minh Lộ Xuyên không hẳn là người ngang ngược không biết lý lẽ, vì vậy cậu hỏi luôn vấn đề không tiện hỏi: “Vì sao chúng ta lại kết hôn?”
Ánh mắt của Minh Lộ Xuyên chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng lặp lại: “Tại sao ư?”
Hạ Văn Nam nói: “Đúng vậy, tôi không biết tại sao tôi lại kết hôn với anh.” Vừa dứt lời, cậu lập tức nhận ra không ổn lắm, vội bổ sung: “Không phải là tôi cảm thấy anh không tốt, mà từ trước tới nay Alpha không phải là xu hướng tính dục của tôi.” Nhất là với Alpha nam, cậu nói thầm nói thêm trong lòng.
Minh Lộ Xuyên vẫn không nhìn cậu, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc, qua một lúc mới nói: “Vậy thì tôi không biết.”
“Cái gì?” Hạ Văn Nam tỏ ý không hiểu lời của hắn.
Minh Lộ Xuyên nói: “Vì em là người ngỏ lời cầu hôn với tôi.”
“Cái gì?!” Lần này Hạ Văn Nam tỏ ý không thể nào tin được.
Minh Lộ Xuyên nhẹ nhàng đặt tay lên bệ cửa sổ, lòng bàn tay hắn úp xuống dưới, ngón tay hơi cong, “Em nói em thích tôi, nên nhất quyết muốn ở cùng với tôi.”
Trong giọng nói của hắn không hề mang vẻ đùa giỡn, mà còn có phần nghiêm túc quá.
Hạ Văn Nam phản bác theo bản năng: “Làm sao có thể? Là tôi bị điên hay là anh đang nằm mơ giữa ban ngày vậy?”
Minh Lộ Xuyên quay mặt nhìn cậu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Hạ Văn Nam không định trêu chọc hắn, nhưng “võ mồm” thì cậu nhất quyết không chịu thua: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh nói như kiểu, một ngày đẹp trời nọ tôi yêu phải một con gà, yêu đến mức chết đi sống lại nhất định muốn cưới nó thì anh có tin không?”
“Em cảm thấy tôi giống con gà?” Nghe giọng của Minh Lộ Xuyên cực kỳ không ổn.
Hạ Văn Nam nói: “Tôi chỉ ví dụ thôi mà? Giống như chuyện gà không phải xu hướng tính dục của tôi, thì Alpha nam cũng vậy đấy.”
Minh Lộ Xuyên tiến đến gần cậu một bước, “Tôi không phải là gà.”
“Thì tôi cũng có nói anh là gà đâu!” Hạ Văn Nam nói xong câu đó thì đột nhiên nghe thấy mùi hương pheromone của Minh Lộ Xuyên, cậu quên mất luôn những lời định nói tiếp theo, không khỏi lui về phía sau hai bước duy trì khoảng cách với Minh Lộ Xuyên.
Cậu lùi hai bước thì đụng trúng giường bệnh của mình, cậu ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Minh Lộ Xuyên, khẩn trương nói: “Tuy không phải là Omega nhưng tôi cũng được luật pháp bảo vệ đó, anh đừng ỷ mình là Alpha mà làm chuyện xằng bậy với tôi.”
Minh Lộ Xuyên nói: “Nhưng chúng ta là bạn đời hợp pháp.”
Hạ Văn Nam lập tức đáp trả lại: “Ai mà biết được có phải bạn đời hợp pháp thật hay không?”
Minh Lộ Xuyên lạnh mặt, không nói lời nào.
Hạ Văn Nam lần lượt co chân lên giường, lòng bàn chân cậu còn đạp trên nệm mà đã vội đưa tay kéo chăn che kín đến ngực mình, “Tui muốn ngủ.” Cậu ngước lên, giọng nói vô cùng chân thành.
Minh Lộ Xuyên không đáp.
Hạ Văn Nam nói tiếp: “Không còn sớm nữa, anh mau đi nghỉ đi?” Nói xong, cậu cố rặn ra nụ cười lấy lòng.
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu trong phút chốc, quay người đi đến chiếc giường xếp của mình.
Hạ Văn Nam lén thở phào một hơi, cậu vội vàng nằm xuống, kéo chăn che đến tận nửa mặt của mình.
Minh Lộ Xuyên không nói gì, chỉ nằm lại lên giường mình.
Cảm thấy hình như mình vừa chọc tức người ta xong, Hạ Văn Nam định nói vài câu để hòa hoãn “chiến sự”, cậu trở mình, liếc mắt nhìn Minh Lộ Xuyên một cái, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong phòng, cậu chỉ thấy có một bóng người nhô lên trên giường bên cạnh.
Nằm chần chừ một lúc, cuối cùng Hạ Văn Nam quyết định bỏ qua, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi dần kéo đến rồi ngủ thiếp đi. Một sinh viên đại học thì có chuyện gì để phiền muộn chứ, ngủ một giấc rồi mọi thứ sẽ qua thôi.
Sáng hôm sau, chủ nhiệm khoa dẫn theo bác sĩ đi kiểm tra phòng, sau đó để Lâm Trữ Thu giải quyết yêu cầu xuất viện của Hạ Văn Nam.
Thủ tục xuất viện là do Minh Lộ Xuyên làm, Hạ Văn Nam chỉ cần ở trong phòng bệnh ngồi chờ, cậu cũng muốn thu dọn chút hành lý nhưng chợt nhận ra không có mấy đồ đạc để thu dọn.
Trước khi Minh Lộ Xuyên quay lại phòng bệnh thì có một Beta nam trẻ tuổi đi vào trước, anh ta đeo một cặp mắt kính và mặc âu phục, dáng môi cong lên tự nhiên nhưng lại bị anh cố gắng đè ép xuống, tạo một hình tượng nghiêm túc đầy thận trọng, khéo léo.
Ánh mắt Hạ Văn Nam mờ mịt nhìn theo người đó.
Anh ta trầm mặc một phút chốc, nói: “Thưa ngài Hạ, tôi tên là Từ Phong, trợ lý của ngài Minh.”
Hạ Văn Nam gật gật đầu: “Xin chào.”
Từ Phong nói: “Tôi đến đây để đón ngài.”
Anh ta vừa dứt lời, Minh Lộ Xuyên đã xuất hiện nơi cánh cửa phòng mở toang, hắn nói: “Đi thôi.”
Hạ Văn Nam từ bên giường bệnh đứng lên, cậu nhìn toàn cảnh căn phòng mình đã ở từ lúc hôn mê tỉnh lại cho đến nay, thở dài một hơi rồi rời đi cùng bọn Minh Lộ Xuyên.
Trước bệnh viện là một chiếc Maybach màu đen đậu đã lâu.
Từ Phong cất vali hành lý nho nhỏ của Hạ Văn Nam vào đuôi xe, Hạ Văn Nam dừng bước trước muôi xe, chạm lên nước sơn bóng loáng của chiếc ô tô, đột nhiên trong đầu cậu ló ra một suy nghĩ kỳ quái.
Lúc này Minh Lộ Xuyên đã ngồi vào hàng sau của chiếc xe, hắn mở cửa xe ra nhìn Hạ Văn Nam, không thể bình tĩnh nổi mà thúc giục cậu: “Lên xe đi.”
Hạ Văn Nam hỏi hắn: “Đây là xe của tôi hay là xe của anh vậy?”
Từ Phong đi ngang qua người Hạ Văn Nam để đến vị trí phó lái của mình, nghe thấy câu hỏi này này thì không khỏi nhìn Hạ Văn Nam một cái, nhưng không nói gì.
Minh Lộ Xuyên hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”
Hạ Văn Nam đáp: “Cực kỳ khác luôn á.” Trong lòng thầm nghĩ: Điều này quyết định là anh nuôi tôi hay tôi nuôi* anh đó!
*傍 (bàng) có nghĩa là ở bên cạnh, cặp kè,… nhưng mà hai người đã cưới nhau rồi nên không dùng từ đó được, nên mình mạn phép được lấy từ “nuôi” trước khi tìm ra từ phù hợp hơn nhé:vv
Minh Lộ Xuyên trả lời cậu: “Là xe của công ty.”
Hạ Văn Nam cúi người xuống, hỏi hắn: “Công ty gì?”
Lúc này Từ Phong không nhịn được nữa, nói: “Là công ty của gia đình ngài Minh – Minh Nghiên.”
“Ò,” Chút tâm tư đen tối của Hạ Văn Nam bị dập tắt, không có hứng lắm nói: “Vậy tôi không lên đâu.”
Phòng bệnh này khá lớn, tuy Hạ Văn Nam nói như vậy nhưng chẳng có chỗ nào để đi, cậu đi được vài bước, lại đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đứng được một lúc, cậu cảm nhận Minh Lộ Xuyên đang đứng bên cạnh mình.
Cơn gió đêm cuốn theo mùi hương hoa cỏ từ bên ngoài thổi vào, cùng lúc đó, trong không khí có thêm một mùi hương khác. Đó là một mùi thơm của gỗ xứ lạnh khó có thể diễn tả thành lời, giống như cậu đang đứng giữa một rừng cây sâu thẳm, ngẩng đầu lên sẽ thấy đâu đâu cũng là những tán cây cổ thụ rộng lớn che kín bầu trời, dưới lòng bàn chân lại là dòng nước suối mát lạnh, phía xa xa thấp thoáng đường nét của ngôi chùa cổ tường trắng ngói xanh.
Mùi hương ấy cùng với khung cảnh đêm hè nơi bệnh viện mà Hạ Văn Nam đang đứng không hợp nhau chút nào, thế mà lại khiến cậu bình tĩnh hơn mấy phần.
Nhưng sau khi sự bình tĩnh qua đi thì Hạ Văn Nam mới đột nhiên nhận ra, mùi gỗ thơm lành lạnh kia chính là pheromone của Minh Lộ Xuyên.
Từ lúc hôn mê tỉnh lại, cậu đã ở chung với Minh Lộ Xuyên lâu đến vậy nhưng đây là lần đầu tiên ngửi thấy được mùi pheromone của hắn. Vì vậy cậu lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Minh Lộ Xuyên.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào gương mặt của Minh Lộ Xuyên, sống mũi cao để lại một vệt bóng mờ trên khuôn mặt hắn, khuôn mặt ấy chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ có hàng mi dày đượm mệt mỏi rũ xuống, hắn nói, “Em trốn cái gì?”
Hạ Văn Nam hơi chần chừ một lát: “Tôi ngửi thấy mùi pheromone của anh.”
Cho dù Alpha đang trong trạng thái bình tĩnh đi nữa, thì việc phóng pheromone với người khác giới tính đều được coi là hành vi mang tính công kích, mà tùy ý thả pheromone ra cũng không phải là một hành động lễ phép.
Trong không khí, pheromone của Minh Lộ Xuyên vẫn nhàn nhạt lượn lờ quanh không trung, hắn nhìn Hạ Văn Nam, hỏi: “Không thích à?”
Hạ Văn Nam suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra thì cũng được, chỉ là cứ thấy kỳ kỳ.” Nói xong, cậu còn bổ sung một câu: “Anh đừng nghĩ tôi là Beta, thính giác của tôi hơi bị nhạy đó.”
Minh Lộ Xuyên nói: “Tôi biết.”
Lúc này, mùi vị pheromone dần tiêu tán.
Hạ Văn Nam khẽ thở phào một hơi, trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy thì ra Minh Lộ Xuyên không hẳn là người ngang ngược không biết lý lẽ, vì vậy cậu hỏi luôn vấn đề không tiện hỏi: “Vì sao chúng ta lại kết hôn?”
Ánh mắt của Minh Lộ Xuyên chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng lặp lại: “Tại sao ư?”
Hạ Văn Nam nói: “Đúng vậy, tôi không biết tại sao tôi lại kết hôn với anh.” Vừa dứt lời, cậu lập tức nhận ra không ổn lắm, vội bổ sung: “Không phải là tôi cảm thấy anh không tốt, mà từ trước tới nay Alpha không phải là xu hướng tính dục của tôi.” Nhất là với Alpha nam, cậu nói thầm nói thêm trong lòng.
Minh Lộ Xuyên vẫn không nhìn cậu, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc, qua một lúc mới nói: “Vậy thì tôi không biết.”
“Cái gì?” Hạ Văn Nam tỏ ý không hiểu lời của hắn.
Minh Lộ Xuyên nói: “Vì em là người ngỏ lời cầu hôn với tôi.”
“Cái gì?!” Lần này Hạ Văn Nam tỏ ý không thể nào tin được.
Minh Lộ Xuyên nhẹ nhàng đặt tay lên bệ cửa sổ, lòng bàn tay hắn úp xuống dưới, ngón tay hơi cong, “Em nói em thích tôi, nên nhất quyết muốn ở cùng với tôi.”
Trong giọng nói của hắn không hề mang vẻ đùa giỡn, mà còn có phần nghiêm túc quá.
Hạ Văn Nam phản bác theo bản năng: “Làm sao có thể? Là tôi bị điên hay là anh đang nằm mơ giữa ban ngày vậy?”
Minh Lộ Xuyên quay mặt nhìn cậu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Hạ Văn Nam không định trêu chọc hắn, nhưng “võ mồm” thì cậu nhất quyết không chịu thua: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh nói như kiểu, một ngày đẹp trời nọ tôi yêu phải một con gà, yêu đến mức chết đi sống lại nhất định muốn cưới nó thì anh có tin không?”
“Em cảm thấy tôi giống con gà?” Nghe giọng của Minh Lộ Xuyên cực kỳ không ổn.
Hạ Văn Nam nói: “Tôi chỉ ví dụ thôi mà? Giống như chuyện gà không phải xu hướng tính dục của tôi, thì Alpha nam cũng vậy đấy.”
Minh Lộ Xuyên tiến đến gần cậu một bước, “Tôi không phải là gà.”
“Thì tôi cũng có nói anh là gà đâu!” Hạ Văn Nam nói xong câu đó thì đột nhiên nghe thấy mùi hương pheromone của Minh Lộ Xuyên, cậu quên mất luôn những lời định nói tiếp theo, không khỏi lui về phía sau hai bước duy trì khoảng cách với Minh Lộ Xuyên.
Cậu lùi hai bước thì đụng trúng giường bệnh của mình, cậu ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Minh Lộ Xuyên, khẩn trương nói: “Tuy không phải là Omega nhưng tôi cũng được luật pháp bảo vệ đó, anh đừng ỷ mình là Alpha mà làm chuyện xằng bậy với tôi.”
Minh Lộ Xuyên nói: “Nhưng chúng ta là bạn đời hợp pháp.”
Hạ Văn Nam lập tức đáp trả lại: “Ai mà biết được có phải bạn đời hợp pháp thật hay không?”
Minh Lộ Xuyên lạnh mặt, không nói lời nào.
Hạ Văn Nam lần lượt co chân lên giường, lòng bàn chân cậu còn đạp trên nệm mà đã vội đưa tay kéo chăn che kín đến ngực mình, “Tui muốn ngủ.” Cậu ngước lên, giọng nói vô cùng chân thành.
Minh Lộ Xuyên không đáp.
Hạ Văn Nam nói tiếp: “Không còn sớm nữa, anh mau đi nghỉ đi?” Nói xong, cậu cố rặn ra nụ cười lấy lòng.
Minh Lộ Xuyên nhìn cậu trong phút chốc, quay người đi đến chiếc giường xếp của mình.
Hạ Văn Nam lén thở phào một hơi, cậu vội vàng nằm xuống, kéo chăn che đến tận nửa mặt của mình.
Minh Lộ Xuyên không nói gì, chỉ nằm lại lên giường mình.
Cảm thấy hình như mình vừa chọc tức người ta xong, Hạ Văn Nam định nói vài câu để hòa hoãn “chiến sự”, cậu trở mình, liếc mắt nhìn Minh Lộ Xuyên một cái, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong phòng, cậu chỉ thấy có một bóng người nhô lên trên giường bên cạnh.
Nằm chần chừ một lúc, cuối cùng Hạ Văn Nam quyết định bỏ qua, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi dần kéo đến rồi ngủ thiếp đi. Một sinh viên đại học thì có chuyện gì để phiền muộn chứ, ngủ một giấc rồi mọi thứ sẽ qua thôi.
Sáng hôm sau, chủ nhiệm khoa dẫn theo bác sĩ đi kiểm tra phòng, sau đó để Lâm Trữ Thu giải quyết yêu cầu xuất viện của Hạ Văn Nam.
Thủ tục xuất viện là do Minh Lộ Xuyên làm, Hạ Văn Nam chỉ cần ở trong phòng bệnh ngồi chờ, cậu cũng muốn thu dọn chút hành lý nhưng chợt nhận ra không có mấy đồ đạc để thu dọn.
Trước khi Minh Lộ Xuyên quay lại phòng bệnh thì có một Beta nam trẻ tuổi đi vào trước, anh ta đeo một cặp mắt kính và mặc âu phục, dáng môi cong lên tự nhiên nhưng lại bị anh cố gắng đè ép xuống, tạo một hình tượng nghiêm túc đầy thận trọng, khéo léo.
Ánh mắt Hạ Văn Nam mờ mịt nhìn theo người đó.
Anh ta trầm mặc một phút chốc, nói: “Thưa ngài Hạ, tôi tên là Từ Phong, trợ lý của ngài Minh.”
Hạ Văn Nam gật gật đầu: “Xin chào.”
Từ Phong nói: “Tôi đến đây để đón ngài.”
Anh ta vừa dứt lời, Minh Lộ Xuyên đã xuất hiện nơi cánh cửa phòng mở toang, hắn nói: “Đi thôi.”
Hạ Văn Nam từ bên giường bệnh đứng lên, cậu nhìn toàn cảnh căn phòng mình đã ở từ lúc hôn mê tỉnh lại cho đến nay, thở dài một hơi rồi rời đi cùng bọn Minh Lộ Xuyên.
Trước bệnh viện là một chiếc Maybach màu đen đậu đã lâu.
Từ Phong cất vali hành lý nho nhỏ của Hạ Văn Nam vào đuôi xe, Hạ Văn Nam dừng bước trước muôi xe, chạm lên nước sơn bóng loáng của chiếc ô tô, đột nhiên trong đầu cậu ló ra một suy nghĩ kỳ quái.
Lúc này Minh Lộ Xuyên đã ngồi vào hàng sau của chiếc xe, hắn mở cửa xe ra nhìn Hạ Văn Nam, không thể bình tĩnh nổi mà thúc giục cậu: “Lên xe đi.”
Hạ Văn Nam hỏi hắn: “Đây là xe của tôi hay là xe của anh vậy?”
Từ Phong đi ngang qua người Hạ Văn Nam để đến vị trí phó lái của mình, nghe thấy câu hỏi này này thì không khỏi nhìn Hạ Văn Nam một cái, nhưng không nói gì.
Minh Lộ Xuyên hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”
Hạ Văn Nam đáp: “Cực kỳ khác luôn á.” Trong lòng thầm nghĩ: Điều này quyết định là anh nuôi tôi hay tôi nuôi* anh đó!
*傍 (bàng) có nghĩa là ở bên cạnh, cặp kè,… nhưng mà hai người đã cưới nhau rồi nên không dùng từ đó được, nên mình mạn phép được lấy từ “nuôi” trước khi tìm ra từ phù hợp hơn nhé:vv
Minh Lộ Xuyên trả lời cậu: “Là xe của công ty.”
Hạ Văn Nam cúi người xuống, hỏi hắn: “Công ty gì?”
Lúc này Từ Phong không nhịn được nữa, nói: “Là công ty của gia đình ngài Minh – Minh Nghiên.”
“Ò,” Chút tâm tư đen tối của Hạ Văn Nam bị dập tắt, không có hứng lắm nói: “Vậy tôi không lên đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất