Cá Mặn Pháo Hôi Nhỏ Bị Thế Tử Gia Để Mắt Đến
Chương 25:
Khi Đỗ Uyển tỉnh lại, trên người cô đã được khoác lên bộ y phục tinh xảo.
Bước ra khỏi phòng trong, cô nhìn thấy Đỗ Tiềm đang ngồi bên ngoài. Anh ra hiệu cho hạ nhân dọn cơm. Không lâu sau, các gia nhân lần lượt tiến vào, bày ra từng đĩa món ngon nóng hổi.
“Ngẩn ngơ cái gì, không ăn là đồ ăn nguội hết đấy.” Đỗ Tiềm là người đầu tiên cầm đũa ăn.
“Đại ca, chẳng phải huynh nói muốn đi thỉnh an cha mẹ sao?”
“Phải ăn no trước đã thì mới có sức đi thỉnh an chứ.”
Nghe câu nói này lại thấy quen tai ghê.
Cả ngày hôm đó, tinh thần của Đỗ Uyển căng thẳng. Sau khi được Đỗ Tiềm sắp xếp mọi việc chu đáo, cô bỗng cảm thấy yên lòng hơn.
Người anh trai này cũng không tệ, ít nhất đã khiến cô trong thế giới xa lạ này không phải sống đơn độc, không nơi nương tựa. Sau này, cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ vị đại ca này, không để anh phải chịu kết cục bi thảm như trong sách.
…
Thời gian thấm thoắt trôi qua ba ngày.
Đỗ Uyển đã sắp xếp một số việc, ví dụ như giải quyết vấn đề gia đình của Xuân Đào, quản gia đã đưa một trăm lượng bạc cùng một cửa tiệm nhỏ, sau đó cô gần như ở nhà, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Ngày thường, cô ở bên cạnh Trưởng công chúa hoặc tránh người khác để tu luyện.
Một số tiểu thư quyền quý gửi thiệp mời, mời cô hoặc muốn đến thăm, nhưng Trưởng công chúa đều từ chối. Ngay cả những đường tỷ của Đỗ gia cũng không thể tiếp cận được viện Ngọc Linh. Con gái quên hết chuyện cũ, nhưng Trưởng công chúa thì không, bà biết rõ mối quan hệ giữa các chị em họ với con gái mình không tốt đẹp gì.
Mượn cớ thăm bệnh, có kẻ muốn thăm dò hư thực, có kẻ chỉ đến xem trò cười.
Trưởng công chúa không bao giờ coi thường lòng đố kỵ của phụ nữ. Vì vậy, bà đều lấy lý do con gái sức khỏe yếu, cần tĩnh dưỡng để từ chối hết.
Chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm.
Trong giới thượng lưu kinh thành, dù có suy đoán thế nào sau lưng, nhưng dám công khai chê bai thì không nhiều. Dù sao Đỗ Uyển xuất thân cao quý, mẹ là Trưởng công chúa, cậu là Hoàng đế. Thêm vào đó, hoàng thất mấy trăm năm nay dòng dõi đơn bạc, Hoàng thượng đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa có con trai, duy nhất một vị công chúa lại mất tích. Bất kỳ kẻ quyền quý nào có đầu óc cũng không dám đắc tội với huynh muội Đỗ Tiềm trong chuyện này.
Ngược lại, trong dân gian lại dấy lên vô số lời đồn đại.
Đỗ Uyển nổi hứng, bèn sai người trong viện ra ngoài nghe ngóng, sau đó kể lại cho cô nghe. Rồi cô ghi chép lại, tất nhiên là bằng chữ Hán.
Văn tự của thế giới này, cô vẫn chưa bắt đầu học.
Chiều tối.
Trong phòng tĩnh nhã của viện Ngọc Linh, nơi có không ít sách và đầy đủ bút mực giấy nghiên, cũng có thể coi là thư phòng.
Tiểu nha hoàn Nghi Tần nghe những lời đồn bên ngoài, tức đến đỏ bừng mặt: “Tiểu thư, đám người bên ngoài quá đáng lắm, càng truyền càng khó nghe. Chuyện này nhất định phải báo cho đại thiếu gia.”
“Có gì đâu mà nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là chuyện cũ lặp lại thôi.” Đỗ Uyển thản nhiên nói.
Nào là tuổi còn nhỏ mà đã bỏ rơi vị hôn phu, không biết liêm sỉ, si tình mù quáng, theo đuổi thiếu gia Tạ Chương, khiến Tạ Chương phải trốn khỏi kinh thành. Tiểu thư lớn không biết xấu hổ mà đuổi theo, mới gặp cướp rồi mất tích, giờ trở về, danh tiết hẳn đã mất sạch.
Hay lắm, tất cả đều liên quan đến nam chính!
Có người muốn hủy hoại nguyên chủ, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Chỉ cần tìm ra ai đã tung tin đồn này…
Đỗ Uyển viết xong nét cuối, ngẩng đầu nhìn nha hoàn Thư Hương đang mài mực: “Thư Hương, Họa Ý, mọi người đều đã kể rồi, còn các ngươi thì sao? Có nghe được gì nữa không?”
Thư Hương hơi khựng lại, liếc nhìn Họa Ý đang cúi xuống quét dọn gần đó.
Họa Ý đứng thẳng, đặt cây chổi lông gà xuống, lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.
Đỗ Uyển làm như không nhìn thấy hai nha hoàn trao đổi ánh mắt.
Lúc này, Nghi Tần lại chen vào trước, mắt sáng lên: “Tiểu thư tiểu thư, nô tỳ còn nghe một lời đồn nữa... liên quan đến Tạ Chương công tử.”
Đỗ Uyển mở to mắt thích thú: “Nói đi, nói gì?”
Nghi Tần vốn không ưa Tạ Trương, cười hả hê: “Nô tỳ chỉ nghe thoáng qua, nói rằng Tạ Chương công tử trêu ghẹo con gái nhà lành bị bắt quả tang.”
“Khụ khụ.”
Đỗ Uyển lập tức ngồi thẳng, giả vờ ho khan: “Khụ, thì ra là chuyện đó à, bổn tiểu thư không chỉ nghe qua mà còn tận mắt chứng kiến.”
“Thật sao? Lúc đó thế nào?” Nghi Tần hỏi gấp.
Đỗ Uyển ra vẻ bí ẩn, hạ giọng nói: “Chính là Tạ Chương bị một nhóm dân làng chặn lại, bên cạnh còn có một cô gái nhà lành, khá xinh đẹp, khóc sướt mướt. Nhà ấy bảo Tạ Chương làm hỏng danh tiết cô gái nhưng không chịu chịu trách nhiệm. Cuối cùng, họ đành đưa Tạ Chương lên quan.”
“...”
Thư Hương và Họa Ý đều tròn mắt ngạc nhiên.
Không phải ngạc nhiên vì chuyện mà là vì thái độ của tiểu thư.
Trước khi mất tích, tiểu thư thích Tạ Chương công tử rõ như ban ngày, chuyện này trong phủ ai mà không biết.
Thư Hương thăm dò: “Tiểu thư, người không thích Tạ công tử nữa sao?”
“Ôi dào, ai thèm thích hắn chứ.” Đỗ Uyển khinh thường đáp.
Nguyên chủ có thật sự thích Tạ Chương hay không không thể xác định được. Nhưng dù thật hay giả, Đỗ Uyển cũng phải phủ nhận.
Sau đó, Đỗ Uyển thần bí nói tiếp: “Ta phát hiện, Tạ Chương không phải người tốt.”
“Sao lại thế được?” Thư Hương phản ứng mạnh.
Họa Ý liền bênh vực: “Tiểu thư, Tạ công tử bị người ta gài bẫy. Cô gái đó không phải người tử tế, sớm đã có tư tình với người khác. Tạ công tử không chỉ điều tra ra mưu kế mà còn lôi được gian phu ra ánh sáng.”
“...” Đỗ Uyển im lặng.
Nam chính quả không hổ danh nam chính, một chiêu đã lật đổ kẻ có ý đồ xấu. Đồng thời, hắn còn rất được lòng người, ngay cả nha hoàn bên cạnh cô cũng là fan hâm mộ nhỏ của hắn.
Đỗ Uyển liếc nhìn hai người.
Đúng là... thiếu nữ nào không mộng mơ?
Đỗ Uyển cúi đầu, luyện chữ.
Thấy tiểu thư không nói gì, Thư Hương và Họa Ý cũng không dám mở miệng.
Lúc này, Lạc Kỳ trở về: “Tiểu thư, Diệp ma ma bên cạnh Trưởng công chúa đến truyền lời, nói rằng tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai phải vào cung thỉnh an.”
“Ồ, biết rồi.” Đỗ Uyển ngạc nhiên.
Sắp phải vào cung rồi sao, đây là chuyện lớn đấy!
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Đỗ Uyển đã bị đánh thức khỏi giấc mộng. Sau một trận tắm rửa xông hương, cô được mặc lên bộ y phục trang trọng.
Rời khỏi viện Ngọc Linh, Trưởng công chúa và Đỗ Tiềm đã đợi sẵn bên ngoài.
Sau đó, ba mẹ con cùng nhau vào cung.
Trong xe ngựa, Trưởng công chúa mỉm cười đưa cho Đỗ Uyển một đĩa bánh điểm tâm tinh xảo: “Uyển nhi, ăn chút đi, lót dạ trước. Một lát nữa con phải gặp cậu con trước, sau đó sẽ đến gặp Hoàng hậu.”
“Con cảm ơn.” Đỗ Uyển tươi cười nhận lấy, nhón một miếng bánh đưa vào miệng.
Đợi cô ăn xong hai miếng, Trưởng công chúa lại đưa trà nóng.
Đỗ Uyển ngoan ngoãn nhận lấy, cảm ơn thêm lần nữa.
Trưởng công chúa vẫn giữ nụ cười, che giấu vài phần nỗi buồn trong lòng.
Dù con gái rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng từ khi trở về đến giờ, vẫn chưa gọi một tiếng “mẹ”. Có lẽ, ngay cả Đỗ Uyển cũng không nhận ra, những lời cảm ơn đó thể hiện sự xa cách và lạnh nhạt.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Đỗ Uyển đều tập trung vào món bánh ngon lành trước mắt.
Ngon thật đấy!!
Bước ra khỏi phòng trong, cô nhìn thấy Đỗ Tiềm đang ngồi bên ngoài. Anh ra hiệu cho hạ nhân dọn cơm. Không lâu sau, các gia nhân lần lượt tiến vào, bày ra từng đĩa món ngon nóng hổi.
“Ngẩn ngơ cái gì, không ăn là đồ ăn nguội hết đấy.” Đỗ Tiềm là người đầu tiên cầm đũa ăn.
“Đại ca, chẳng phải huynh nói muốn đi thỉnh an cha mẹ sao?”
“Phải ăn no trước đã thì mới có sức đi thỉnh an chứ.”
Nghe câu nói này lại thấy quen tai ghê.
Cả ngày hôm đó, tinh thần của Đỗ Uyển căng thẳng. Sau khi được Đỗ Tiềm sắp xếp mọi việc chu đáo, cô bỗng cảm thấy yên lòng hơn.
Người anh trai này cũng không tệ, ít nhất đã khiến cô trong thế giới xa lạ này không phải sống đơn độc, không nơi nương tựa. Sau này, cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ vị đại ca này, không để anh phải chịu kết cục bi thảm như trong sách.
…
Thời gian thấm thoắt trôi qua ba ngày.
Đỗ Uyển đã sắp xếp một số việc, ví dụ như giải quyết vấn đề gia đình của Xuân Đào, quản gia đã đưa một trăm lượng bạc cùng một cửa tiệm nhỏ, sau đó cô gần như ở nhà, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Ngày thường, cô ở bên cạnh Trưởng công chúa hoặc tránh người khác để tu luyện.
Một số tiểu thư quyền quý gửi thiệp mời, mời cô hoặc muốn đến thăm, nhưng Trưởng công chúa đều từ chối. Ngay cả những đường tỷ của Đỗ gia cũng không thể tiếp cận được viện Ngọc Linh. Con gái quên hết chuyện cũ, nhưng Trưởng công chúa thì không, bà biết rõ mối quan hệ giữa các chị em họ với con gái mình không tốt đẹp gì.
Mượn cớ thăm bệnh, có kẻ muốn thăm dò hư thực, có kẻ chỉ đến xem trò cười.
Trưởng công chúa không bao giờ coi thường lòng đố kỵ của phụ nữ. Vì vậy, bà đều lấy lý do con gái sức khỏe yếu, cần tĩnh dưỡng để từ chối hết.
Chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm.
Trong giới thượng lưu kinh thành, dù có suy đoán thế nào sau lưng, nhưng dám công khai chê bai thì không nhiều. Dù sao Đỗ Uyển xuất thân cao quý, mẹ là Trưởng công chúa, cậu là Hoàng đế. Thêm vào đó, hoàng thất mấy trăm năm nay dòng dõi đơn bạc, Hoàng thượng đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa có con trai, duy nhất một vị công chúa lại mất tích. Bất kỳ kẻ quyền quý nào có đầu óc cũng không dám đắc tội với huynh muội Đỗ Tiềm trong chuyện này.
Ngược lại, trong dân gian lại dấy lên vô số lời đồn đại.
Đỗ Uyển nổi hứng, bèn sai người trong viện ra ngoài nghe ngóng, sau đó kể lại cho cô nghe. Rồi cô ghi chép lại, tất nhiên là bằng chữ Hán.
Văn tự của thế giới này, cô vẫn chưa bắt đầu học.
Chiều tối.
Trong phòng tĩnh nhã của viện Ngọc Linh, nơi có không ít sách và đầy đủ bút mực giấy nghiên, cũng có thể coi là thư phòng.
Tiểu nha hoàn Nghi Tần nghe những lời đồn bên ngoài, tức đến đỏ bừng mặt: “Tiểu thư, đám người bên ngoài quá đáng lắm, càng truyền càng khó nghe. Chuyện này nhất định phải báo cho đại thiếu gia.”
“Có gì đâu mà nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là chuyện cũ lặp lại thôi.” Đỗ Uyển thản nhiên nói.
Nào là tuổi còn nhỏ mà đã bỏ rơi vị hôn phu, không biết liêm sỉ, si tình mù quáng, theo đuổi thiếu gia Tạ Chương, khiến Tạ Chương phải trốn khỏi kinh thành. Tiểu thư lớn không biết xấu hổ mà đuổi theo, mới gặp cướp rồi mất tích, giờ trở về, danh tiết hẳn đã mất sạch.
Hay lắm, tất cả đều liên quan đến nam chính!
Có người muốn hủy hoại nguyên chủ, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Chỉ cần tìm ra ai đã tung tin đồn này…
Đỗ Uyển viết xong nét cuối, ngẩng đầu nhìn nha hoàn Thư Hương đang mài mực: “Thư Hương, Họa Ý, mọi người đều đã kể rồi, còn các ngươi thì sao? Có nghe được gì nữa không?”
Thư Hương hơi khựng lại, liếc nhìn Họa Ý đang cúi xuống quét dọn gần đó.
Họa Ý đứng thẳng, đặt cây chổi lông gà xuống, lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.
Đỗ Uyển làm như không nhìn thấy hai nha hoàn trao đổi ánh mắt.
Lúc này, Nghi Tần lại chen vào trước, mắt sáng lên: “Tiểu thư tiểu thư, nô tỳ còn nghe một lời đồn nữa... liên quan đến Tạ Chương công tử.”
Đỗ Uyển mở to mắt thích thú: “Nói đi, nói gì?”
Nghi Tần vốn không ưa Tạ Trương, cười hả hê: “Nô tỳ chỉ nghe thoáng qua, nói rằng Tạ Chương công tử trêu ghẹo con gái nhà lành bị bắt quả tang.”
“Khụ khụ.”
Đỗ Uyển lập tức ngồi thẳng, giả vờ ho khan: “Khụ, thì ra là chuyện đó à, bổn tiểu thư không chỉ nghe qua mà còn tận mắt chứng kiến.”
“Thật sao? Lúc đó thế nào?” Nghi Tần hỏi gấp.
Đỗ Uyển ra vẻ bí ẩn, hạ giọng nói: “Chính là Tạ Chương bị một nhóm dân làng chặn lại, bên cạnh còn có một cô gái nhà lành, khá xinh đẹp, khóc sướt mướt. Nhà ấy bảo Tạ Chương làm hỏng danh tiết cô gái nhưng không chịu chịu trách nhiệm. Cuối cùng, họ đành đưa Tạ Chương lên quan.”
“...”
Thư Hương và Họa Ý đều tròn mắt ngạc nhiên.
Không phải ngạc nhiên vì chuyện mà là vì thái độ của tiểu thư.
Trước khi mất tích, tiểu thư thích Tạ Chương công tử rõ như ban ngày, chuyện này trong phủ ai mà không biết.
Thư Hương thăm dò: “Tiểu thư, người không thích Tạ công tử nữa sao?”
“Ôi dào, ai thèm thích hắn chứ.” Đỗ Uyển khinh thường đáp.
Nguyên chủ có thật sự thích Tạ Chương hay không không thể xác định được. Nhưng dù thật hay giả, Đỗ Uyển cũng phải phủ nhận.
Sau đó, Đỗ Uyển thần bí nói tiếp: “Ta phát hiện, Tạ Chương không phải người tốt.”
“Sao lại thế được?” Thư Hương phản ứng mạnh.
Họa Ý liền bênh vực: “Tiểu thư, Tạ công tử bị người ta gài bẫy. Cô gái đó không phải người tử tế, sớm đã có tư tình với người khác. Tạ công tử không chỉ điều tra ra mưu kế mà còn lôi được gian phu ra ánh sáng.”
“...” Đỗ Uyển im lặng.
Nam chính quả không hổ danh nam chính, một chiêu đã lật đổ kẻ có ý đồ xấu. Đồng thời, hắn còn rất được lòng người, ngay cả nha hoàn bên cạnh cô cũng là fan hâm mộ nhỏ của hắn.
Đỗ Uyển liếc nhìn hai người.
Đúng là... thiếu nữ nào không mộng mơ?
Đỗ Uyển cúi đầu, luyện chữ.
Thấy tiểu thư không nói gì, Thư Hương và Họa Ý cũng không dám mở miệng.
Lúc này, Lạc Kỳ trở về: “Tiểu thư, Diệp ma ma bên cạnh Trưởng công chúa đến truyền lời, nói rằng tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai phải vào cung thỉnh an.”
“Ồ, biết rồi.” Đỗ Uyển ngạc nhiên.
Sắp phải vào cung rồi sao, đây là chuyện lớn đấy!
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Đỗ Uyển đã bị đánh thức khỏi giấc mộng. Sau một trận tắm rửa xông hương, cô được mặc lên bộ y phục trang trọng.
Rời khỏi viện Ngọc Linh, Trưởng công chúa và Đỗ Tiềm đã đợi sẵn bên ngoài.
Sau đó, ba mẹ con cùng nhau vào cung.
Trong xe ngựa, Trưởng công chúa mỉm cười đưa cho Đỗ Uyển một đĩa bánh điểm tâm tinh xảo: “Uyển nhi, ăn chút đi, lót dạ trước. Một lát nữa con phải gặp cậu con trước, sau đó sẽ đến gặp Hoàng hậu.”
“Con cảm ơn.” Đỗ Uyển tươi cười nhận lấy, nhón một miếng bánh đưa vào miệng.
Đợi cô ăn xong hai miếng, Trưởng công chúa lại đưa trà nóng.
Đỗ Uyển ngoan ngoãn nhận lấy, cảm ơn thêm lần nữa.
Trưởng công chúa vẫn giữ nụ cười, che giấu vài phần nỗi buồn trong lòng.
Dù con gái rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng từ khi trở về đến giờ, vẫn chưa gọi một tiếng “mẹ”. Có lẽ, ngay cả Đỗ Uyển cũng không nhận ra, những lời cảm ơn đó thể hiện sự xa cách và lạnh nhạt.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Đỗ Uyển đều tập trung vào món bánh ngon lành trước mắt.
Ngon thật đấy!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất