Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi
Chương 9: Vườn trường (9)
Edit: Quýt Hơi Ngọt
Thứ hai, Đoạn Cẩn mới vừa xuống xe, liền thấy Trình Uyên từ cổng trường đi về phía mình.
Rõ ràng là diện mạo lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng Đoạn Cẩn nhìn hình ảnh Trình Uyên mắt tỏa sáng chạy tới, bỗng dưng cảm thấy giống như chó lớn chạy về phái chủ nhân.
Trình Uyên chạy đến trước mặt Đoạn Cẩn, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ngước nhìn Đoạn Cẩn, nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia......"
Đoạn Cẩn mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong, giống như rất vừa lòng với sự tự giác của Trình Uyên. Đem cặp sách ném cho Trình Uyên: "Đi thôi, đưa tôi đến phòng học."
Trình Uyên nhận lấy cặp sách, đeo lên lưng, sau đó một bàn tay đỡ đùi Đoạn Cẩn, một cái tay khác vòng lấy lưng Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn ôm lên.
Bỗng bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Đoạn Cẩn theo bản năng mà ôm lấy bả vai Trình Uyên, giận dữ: "Cậu làm gì? Mau để tôi xuống!"
Trình Uyên cúi đầu, nhìn Đoạn Cẩn bởi vì phẫn nộ mà cắn môi, theo bản năng ôm chặt Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn càng dán vào ngực mà ôm đi.
Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoạn Cẩn, cúi đầu, cố tình hạ giọng, ở bên tai Đoạn Cẩn vừa dụ dỗ vừa dỗ dành: "Tiểu thiếu gia cơ thể yếu ớt, tôi sẽ làm vật cưỡi* của cậu."
(*tọa kỵ: ai có từ khác để thay thế không cmt cho tui với)
Giọng nói của Trình Uyên rất có từ tính, mang theo một chút hơi nóng, xẹt qua lỗ tai Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn cảm giác tai mình như bị một cọng lông vũ mềm nhẹ quét qua.
Thân thể câu rùng mình một chút, vành tai trắng nõn nhiễm một mạt hồng, màu sắc dần dần chuyển đậm, cuối cùng toàn bộ tai phải đều ửng đỏ như máu.
Đoạn Cẩn có chút không biết làm sao, hỏi hệ thống: "Đây cũng tính là việc làm nhục nhã vai chính công sao?"
Hệ thống chần chờ một chút, trả lời: "Tính đi."
Thấy bạn học xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Đoạn Cẩn xấu hổ đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng lại bởi vì không thể OOC, phải nhục nhã Trình Uyên. Cậu đem mặt vùi vào hõm cổ Trình Uyên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Đi thôi.". Giọng nói đều chứa tia run rẩy.
Từ cổng trường đến lớp 11/2 cũng không xa, hơn nữa Trình Uyên người cao chân dài, thời gian so với ngày trường Đoạn Cẩn tự đi đến phòng học ngắn hơn không ít.
Nhưng Đoạn Cẩn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, đường đi như dài hơn. Mặc dù đem mặt vùi vào lồng ngực Trình Uyên, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được bạn học đi qua đều nhìn chằm chằm bọn họ.
Vốn nghĩ rằng vẻ cố gắng học tập gần đây đã thay đổi cái nhìn của bạn học với mình, nhưng mà hiện tại cậu ở trong lòng bạn học hẳn là đều quay trở lại dáng vẻ kiêu căng tùy hứng, bắt nạt đồng học, ăn chơi trác táng đi......
Hơn nữa người Trình Uyên quá cứng. Cánh tay đỡ chân cậu thực cứng, ngay cả cơ ngực, bả vai, đều là như đá. Cậu đã cảm thấy đùi mình bắt đầu đau, nhưng không dám lộn xộn.
Đoạn Cẩn càng nghĩ càng giận, liền dùng sức bóp mạnh vào bả vai Trình Uyên như để hả giận.
Trình Uyên ngừng một giây, lại đem Đoạn Cẩn ôm càng chặt.
Rốt cuộc đã tới phòng học, Trình Uyên đem Đoạn Cẩn đặt xuống chỗ ngồi, sau đó nửa quỳ mà đem đồ ăn vặt trên bàn của Đoạn Cẩn bỏ vào trong túi, lại lấy sách giáo khoa cùng đồ dùng sáng nay phải dùng, đều chỉnh tề đặt lên bàn. Như những hành động khác người kia chỉ là một hồi ảo mộng. Trình Uyên lại biến trở về hình tượng trầm mặc, ít lời, như một con chó lớn trung thành dịu ngoan.
Đoạn Cẩn một chân dẫm lên đùi đang quỳ trên mặt đất của Trình Uyên, dùng sức nghiền nghiền, tiến sát vào bên tai Trình Uyên, trầm giọng: "Lần sau còn tự chủ trương như vậy, tôi sẽ bắt cậu bò đưa tôi đến phòng học."
Đoạn Cẩn cảm giác cơ bắp cả người Trình Uyên đều chợt căng thẳng, bàn tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Đoạn Cẩn biết chính mình nhục nhã thành công.
Cậu khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy không thể đồng thời duy trì hai tình tượng ác độc pháo hôi thiếu gia ăn chơi trác táng cùng hối cải làm người được, chỉ có thể trước tiên nỗ lực đem nhiệm vụ hệ trống hoàn thành.
Đoạn Cẩn nhìn Trình Uyên trầm mặc, nâng chân lên nhẹ nhàng đạp vào ngực Trình Uyên một chút: "Đã hiểu chưa?"
Trình Uyên nắm lấy mắt cá chân của Đoạn Cẩn. Mắt cá chân của cậu thực tinh tế, Trình Uyên dùng một bàn tay nắm mà vẫn còn dư dả.
Hắn dùng lực nhỏ đến không thể phát hiện vuốt ve làn da trơn mượt như ngọc thạch trong tay một chút, ngẩng đầu lên, gương mặt lãnh bạch sắc nhiễm một mạt hồng không bình thường, hai mắt chứa một tầng hơi nước, có chút mê ly nhìn Đoạn Cẩn, trầm thấp đáp: "Đã biết......"
Đoạn Cẩn đem chân từ trong tay Trình Uyên rút ra, không nhìn tới Trình Uyên, nói: "Cậu đi học đi."
Trình Uyên hít sâu hai cái, lại đem áo khoác đồng phục cởi xuống, buộc vào eo mình, rồi mới đứng lên rời khỏi lớp.
Trình Uyên mới ra phòng học, Tạ Dật liền đi đến.
Ngày thường tuy rằng khó chịu những bạn học xung quanh nói chuyện, phảng phất cùng mọi người chung quanh có vách tường, nhưng hắn cũng chỉ là lạnh mặt.
Nhưng hôm nay Tạ Dật xụ mặt, ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận. Đến Đoạn Cẩn bình thường đối với cảm xúc của người khác không quá ngạy bén, cũng chú ý tới bộ dáng rất tức giận của Tạ Dật.
Cậu lặng lẽ hướng hệ thống hỏi thăm một chút: "Mặt Tạ Dật đen thật đấy, tâm tình hắn rất kém sao?".
Hệ thống khẳng định phỏng đoán của cậu: "Đúng vậy. Vai chính thụ bắt đầu từ tối thứ bảy liền vẫn luôn rất tức giận."
Hẳn là Tạ gia đã xảy ra chuyện gì đi.
Cậu nhớ rõ tư liệu trước đó viết, Tạ gia tranh giành quyền thừa kế rất kịch liệt, trình độ xuất sắc không thua gì tranh ngôi vương cả.
Biết Tạ Dật vẫn luôn không thích mình, Đoạn Cẩn nghĩ, hôm nay càng muốn cách Tạ Dật xa một chút, đừng chọc tức hắn.
Vì thế Đoạn Cẩn lặng lẽ đem đồ dùng đều dịch về phía của mình, sau đó liền cúi đầu ôn tập thượng chu muốn bối thể văn ngôn(?), nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình
Nhưng hôm nay Tạ Dật tính tình có chút lớn, hắn ngày thường đều không phát ra tiếng động mà đọc sách, hôm nay lại mạnh tay kéo ghế dựa ra, phát ra tạp âm chói tai.
Đoạn Cẩn nhìn cũng không dám nhìn, đem đầu càng dán sát sách giáo khoa.
Đoạn Cẩn cảm giác Tạ Dật nhìn thoáng qua chính mình, sau đó giống như càng tức giận, ngồi ở ghế trên, đem một quyển sách chuyên nghiệp thật dày lên bàn, phát ra "Bang" một tiếng.
Đoạn Cẩn không nghĩ tới Tạ Dật tức giận như vậy, lần này bị dọa tới rồi, phản xạ có điều kiện run lên một chút, thân thể hơi cứng lại.
Cậu phản ứng lại, nhích nhích về phía bên cạnh, nỗ lực đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống càng thấp.
Haizzzz, ai cũng không dễ dàng. Cho dù là thiên chi kiêu tử như Tạ Dật, ngày thường cao lãnh đến cực điểm, không lộ cảm xúc ra ngoài, đều có thể bởi vì mâu thuẫn gia tộc mà tức giận như vậy.
Đoạn Cẩn bị dọa run lên một chút, lại hướng bên cạnh xê dịch, dùng thái độ thức thời lấy lòng Tạ Dật.
Tạ Dật sau đó đều không có lại phát ra tạp âm gì, chỉ là khí tràng tức giận bừng bừng, làm bạn học bên cạnh đều dịch ghế dựa cách hắn xa một chút.
Tạ Dật duy trì áp suất thấp toàn bộ buổi sáng, đến giờ nghỉ giữa trưa, sau khi liếc mắt nhìn điện thoại liền trực tiếp bạo phát. Hắn đem điện thoại ném đến trước mặt Đoạn Cẩn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Đoạn Cẩn mới vừa cơm nước xong, mơ mơ màng màng có chút mệt rã rời, bị Tạ Dật doạ tỉnh.
Cậu chớp chớp mắt, nhấp môi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Dật nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của cậu, hỏa khí dịu xuống một chút, nhưng vẫn là đem điện thoại đến trước mặt Đoạn Cẩn, không thuận theo không buông tha hỏi: "Đây là ai? Các cậu đây là có chuyện gì?"
Đoạn Cẩn liền nhận lấy điện thoại trên tay Tạ Dật, rốt cuộc cũng nhìn rõ.
Là trang Tieba trường học, tiêu đề là 【 Giáo hoa đã có chủ? Trung khuyển si hán chó săn công X ốm yếu tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ. 】
【 Mọi người buổi sáng đều thấy được đi? Dù sao thì tui đây cũng không tán thành hôn nhân này, tiểu mỹ nhân chỉ có thể là lão bà của tui.
( hình ảnh: Đoạn Cẩn bị Trình Uyên ôm vào trong ngực, Đoạn Cẩn mặt chôn ở lồng ngực Trình Uyên, Trình Uyên hơi cúi đầu đi về phía trước) 】
【 Trước kia chưa từng thấy tiểu thiếu gia ở bên cạnh hắn, từ khi nào thông đồng...... Ta hận! 】
【 ô ô ô ta cũng muốn ôm tiểu thiếu gia đến phòng học, từ hôm nay bắt đầu rèn luyện, chỉ cần có tám khối cơ bụng là có thể đón đưa tiểu thiếu gia? 】
【 trên lầu đừng oai, nam chính này là lớn lên rất soái, nhưng vẫn không xứng với tiểu thiếu gia. 】
【ls+1】
【 Nam chính kia hình như là Trình Uyên lớp 11/4, trước kia thấy hắn tối tăm âm u, như thế nào cảm giác đột nhiên trở nên soái như vậy? 】
【 Hắn ở bên cạnh lớp tôi, hiện tại đi hỏi hắn phương pháp thông đồng tiểu thiếu gia còn kịp sao? 】
【 hỏi xong nhớ chia sẻ!! 】
【yysy, tuy rằng ta cũng tán thành tiểu thiếu gia độc thân, nhưng cái CP này thật muốn chèo a...... Thân cao + si hán công, tiểu thiếu gia có thể hoàn toàn bị Trình Uyên ôm vào trong ngực ai 】
【Ngươi nói như vậy thật chuẩn xác a. Tiểu thiếu gia chân đều không chạm đến mặt đất, chỉ có thể dán ở trên người chó săn công, một bên khóc một bên bị khi dễ, lại trốn không thoát. 】
【...... Lầu trên... ta cho ngươi bút mau viết a~ 】
Đoạn Cẩn hoàn toàn không thể tưởng được ngày thường các bạn học thân thiện đơn thuần còn có thể não bổ loại việc kỳ quái này, cái gì chân không gặp được, một bên khóc một bên bị khi dễ.
Cậu, cậu vì cái gì sẽ khóc a! Trình Uyên làm sao dám khi dễ cậu!
Không phải đều là cậu khi dễ Trình Uyên sao!
Đoạn Cẩn gương mặt non nớt phiếm hồng, hai mắt ngập nước, có chút kinh hoảng lại có chút nghi hoặc hỏi Tạ Dật: "Này, đây là cái gì a......"
Tạ Dật quả thực bị cậu làm cho buồn cười, nhéo mặt Đoạn Cẩn, thấy trên mặt Đoạn Cẩn bị hắn nặn ra vết đỏ, ngọn lửa trong lòng mới dịu lại một chút, nói: "Cậu còn hỏi tôi? Không phải cậu cùng hắn ấp ấp ôm ôm, khanh khanh ta ta sao?"
Đoạn Cẩn bởi vì hắn vô cớ chỉ trích mà càng ủy khuất, biện giải: "Cái gì mà ấp ấp ôm ôm, khanh khanh ta ta...... Hắn là người hầu của tôi, làm vật cưỡi của tôi, mới đưa tôi đến lớp học."
Tạ Dật vừa định cười nhạo cậu, đều là thời đại nào rồi, còn có chế độ làm nô lệ? Nhưng thấy bộ dáng tự phụ kiều khí của tiểu thiếu gia, lại cảm thấy đúng lí hợp tình.
"Tôi sẽ bảo người xóa bài viết." Duỗi tay lại nhéo mặt tiểu thiếu gia, thấy hai bên mặt cậubđều bị nặn ra vết đỏ, ác khí trong lòng mới sơ tán một ít.
Tiểu thiếu gia ngốc này, cái gì cũng không hiểu, về sau bị người khác bán phỏng chừng còn giúp người đếm tiền.
Vẫn nên để chính mình dưỡng ở nhà, thời điểm hắn không ở nhà tiểu thiếu gia liền ngủ một chút, làm việc mình cảm thấy hứng thú. Hắn về đến nhà, tiểu thiếu gia liền chạy tới, làm nũng, nói đi đường mệt mỏi quá, muốn hắn ôm.
A, cái gì mà đi đường mệt chứ, từvphòng khách đến cửa nhà bất quá chỉ cách vài bước đi, như thế nào sẽ mệt? Chỉ là muốn dính lấy hắn đi.
Bất quá ở nhà, sủng sủng vợ nhỏ của mình là việc bình thường, chỉ có thẳng nam ung thư mới đối xử lạnh lùng với vợ.
Hắn sẽ đau lòng xoa xoa chân tiểu thiếu gia, sau đó khẽ hôn gan bàn chân cậu, dỗ cậu, về sau đi đâu lão công đều ôm em đi.
"Về sau không được gặp hắn nữa.". Tạ Dật sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn không ít, nhưng vẫn là hung tợn cảnh cáo Đoạn Cẩn. Sau đó liền quay đầu, mở sách vở, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Đoạn Cẩn thấy hắn như vậy, có chút không hiểu ra sao, nhưng nhìn hắn bộ dáng nghiêm túc đọc sách, cũng ngượng ngùng quấy rầy hắn, chỉ có thể cùng hệ thống thương lượng, "Bọn họ không phải bỏ lỡ thời điểm cốt truyện đầu tiên sao? Như thế nào Tạ Dật che chở Trình Uyên như vậy?"
Hệ thống trầm mặc một hồi, hướng cậu nói: "Có thể là bởi vì có cơ hội khác đi."
Đoạn Cẩn gật gật đầu, cũng đúng, thân phận của cậu chỉ là một tiểu pháo hôi, không có khả năng mỗi một cái cốt truyện đều phải xuất xưởng.
Nhưng cậu vẫn có chút buồn rầu: "Vai chính thụ che chở vai chính công như vậy, về sau tôi làm nhiệm vụ như thế nào?"
Hệ thống trả lời: "Vừa lúc cho Tạ Dật cơ hội trợ giúp Trình Uyên."
Đoạn Cẩn nhận ra chính mình để tâm vào chuyện vụn vặt, nghiêm túc cảm ơn hệ thống: "Cảm ơn cậu a, nếu không có cậu nhắc nhở thì nhiệm vụ đầu tiên tôi cũng không hoàn thành."
Hệ thống không biết nên cảm động hay vui vẻ, nhưng khẳng định là rất hổ thẹn, rốt cuộc nó......
Biết hệ thống còn có điều chưa nói, Đoạn Cẩn cũng không tiếp tục nói nữa, vui vui vẻ vẻ bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.
【 Lời tác giả 】
Tạ Dật còn đang suy nghĩ, Trình cẩu đã ra tay......
Hệ thống cũng là một phần của công, nhưng sẽ không có diễn biến tình cảm.
Thứ hai, Đoạn Cẩn mới vừa xuống xe, liền thấy Trình Uyên từ cổng trường đi về phía mình.
Rõ ràng là diện mạo lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng Đoạn Cẩn nhìn hình ảnh Trình Uyên mắt tỏa sáng chạy tới, bỗng dưng cảm thấy giống như chó lớn chạy về phái chủ nhân.
Trình Uyên chạy đến trước mặt Đoạn Cẩn, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu ngước nhìn Đoạn Cẩn, nhẹ giọng nói: "Tiểu thiếu gia......"
Đoạn Cẩn mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong, giống như rất vừa lòng với sự tự giác của Trình Uyên. Đem cặp sách ném cho Trình Uyên: "Đi thôi, đưa tôi đến phòng học."
Trình Uyên nhận lấy cặp sách, đeo lên lưng, sau đó một bàn tay đỡ đùi Đoạn Cẩn, một cái tay khác vòng lấy lưng Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn ôm lên.
Bỗng bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Đoạn Cẩn theo bản năng mà ôm lấy bả vai Trình Uyên, giận dữ: "Cậu làm gì? Mau để tôi xuống!"
Trình Uyên cúi đầu, nhìn Đoạn Cẩn bởi vì phẫn nộ mà cắn môi, theo bản năng ôm chặt Đoạn Cẩn, đem Đoạn Cẩn càng dán vào ngực mà ôm đi.
Trình Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoạn Cẩn, cúi đầu, cố tình hạ giọng, ở bên tai Đoạn Cẩn vừa dụ dỗ vừa dỗ dành: "Tiểu thiếu gia cơ thể yếu ớt, tôi sẽ làm vật cưỡi* của cậu."
(*tọa kỵ: ai có từ khác để thay thế không cmt cho tui với)
Giọng nói của Trình Uyên rất có từ tính, mang theo một chút hơi nóng, xẹt qua lỗ tai Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn cảm giác tai mình như bị một cọng lông vũ mềm nhẹ quét qua.
Thân thể câu rùng mình một chút, vành tai trắng nõn nhiễm một mạt hồng, màu sắc dần dần chuyển đậm, cuối cùng toàn bộ tai phải đều ửng đỏ như máu.
Đoạn Cẩn có chút không biết làm sao, hỏi hệ thống: "Đây cũng tính là việc làm nhục nhã vai chính công sao?"
Hệ thống chần chờ một chút, trả lời: "Tính đi."
Thấy bạn học xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Đoạn Cẩn xấu hổ đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng lại bởi vì không thể OOC, phải nhục nhã Trình Uyên. Cậu đem mặt vùi vào hõm cổ Trình Uyên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Đi thôi.". Giọng nói đều chứa tia run rẩy.
Từ cổng trường đến lớp 11/2 cũng không xa, hơn nữa Trình Uyên người cao chân dài, thời gian so với ngày trường Đoạn Cẩn tự đi đến phòng học ngắn hơn không ít.
Nhưng Đoạn Cẩn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, đường đi như dài hơn. Mặc dù đem mặt vùi vào lồng ngực Trình Uyên, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được bạn học đi qua đều nhìn chằm chằm bọn họ.
Vốn nghĩ rằng vẻ cố gắng học tập gần đây đã thay đổi cái nhìn của bạn học với mình, nhưng mà hiện tại cậu ở trong lòng bạn học hẳn là đều quay trở lại dáng vẻ kiêu căng tùy hứng, bắt nạt đồng học, ăn chơi trác táng đi......
Hơn nữa người Trình Uyên quá cứng. Cánh tay đỡ chân cậu thực cứng, ngay cả cơ ngực, bả vai, đều là như đá. Cậu đã cảm thấy đùi mình bắt đầu đau, nhưng không dám lộn xộn.
Đoạn Cẩn càng nghĩ càng giận, liền dùng sức bóp mạnh vào bả vai Trình Uyên như để hả giận.
Trình Uyên ngừng một giây, lại đem Đoạn Cẩn ôm càng chặt.
Rốt cuộc đã tới phòng học, Trình Uyên đem Đoạn Cẩn đặt xuống chỗ ngồi, sau đó nửa quỳ mà đem đồ ăn vặt trên bàn của Đoạn Cẩn bỏ vào trong túi, lại lấy sách giáo khoa cùng đồ dùng sáng nay phải dùng, đều chỉnh tề đặt lên bàn. Như những hành động khác người kia chỉ là một hồi ảo mộng. Trình Uyên lại biến trở về hình tượng trầm mặc, ít lời, như một con chó lớn trung thành dịu ngoan.
Đoạn Cẩn một chân dẫm lên đùi đang quỳ trên mặt đất của Trình Uyên, dùng sức nghiền nghiền, tiến sát vào bên tai Trình Uyên, trầm giọng: "Lần sau còn tự chủ trương như vậy, tôi sẽ bắt cậu bò đưa tôi đến phòng học."
Đoạn Cẩn cảm giác cơ bắp cả người Trình Uyên đều chợt căng thẳng, bàn tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Đoạn Cẩn biết chính mình nhục nhã thành công.
Cậu khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy không thể đồng thời duy trì hai tình tượng ác độc pháo hôi thiếu gia ăn chơi trác táng cùng hối cải làm người được, chỉ có thể trước tiên nỗ lực đem nhiệm vụ hệ trống hoàn thành.
Đoạn Cẩn nhìn Trình Uyên trầm mặc, nâng chân lên nhẹ nhàng đạp vào ngực Trình Uyên một chút: "Đã hiểu chưa?"
Trình Uyên nắm lấy mắt cá chân của Đoạn Cẩn. Mắt cá chân của cậu thực tinh tế, Trình Uyên dùng một bàn tay nắm mà vẫn còn dư dả.
Hắn dùng lực nhỏ đến không thể phát hiện vuốt ve làn da trơn mượt như ngọc thạch trong tay một chút, ngẩng đầu lên, gương mặt lãnh bạch sắc nhiễm một mạt hồng không bình thường, hai mắt chứa một tầng hơi nước, có chút mê ly nhìn Đoạn Cẩn, trầm thấp đáp: "Đã biết......"
Đoạn Cẩn đem chân từ trong tay Trình Uyên rút ra, không nhìn tới Trình Uyên, nói: "Cậu đi học đi."
Trình Uyên hít sâu hai cái, lại đem áo khoác đồng phục cởi xuống, buộc vào eo mình, rồi mới đứng lên rời khỏi lớp.
Trình Uyên mới ra phòng học, Tạ Dật liền đi đến.
Ngày thường tuy rằng khó chịu những bạn học xung quanh nói chuyện, phảng phất cùng mọi người chung quanh có vách tường, nhưng hắn cũng chỉ là lạnh mặt.
Nhưng hôm nay Tạ Dật xụ mặt, ai cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận. Đến Đoạn Cẩn bình thường đối với cảm xúc của người khác không quá ngạy bén, cũng chú ý tới bộ dáng rất tức giận của Tạ Dật.
Cậu lặng lẽ hướng hệ thống hỏi thăm một chút: "Mặt Tạ Dật đen thật đấy, tâm tình hắn rất kém sao?".
Hệ thống khẳng định phỏng đoán của cậu: "Đúng vậy. Vai chính thụ bắt đầu từ tối thứ bảy liền vẫn luôn rất tức giận."
Hẳn là Tạ gia đã xảy ra chuyện gì đi.
Cậu nhớ rõ tư liệu trước đó viết, Tạ gia tranh giành quyền thừa kế rất kịch liệt, trình độ xuất sắc không thua gì tranh ngôi vương cả.
Biết Tạ Dật vẫn luôn không thích mình, Đoạn Cẩn nghĩ, hôm nay càng muốn cách Tạ Dật xa một chút, đừng chọc tức hắn.
Vì thế Đoạn Cẩn lặng lẽ đem đồ dùng đều dịch về phía của mình, sau đó liền cúi đầu ôn tập thượng chu muốn bối thể văn ngôn(?), nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình
Nhưng hôm nay Tạ Dật tính tình có chút lớn, hắn ngày thường đều không phát ra tiếng động mà đọc sách, hôm nay lại mạnh tay kéo ghế dựa ra, phát ra tạp âm chói tai.
Đoạn Cẩn nhìn cũng không dám nhìn, đem đầu càng dán sát sách giáo khoa.
Đoạn Cẩn cảm giác Tạ Dật nhìn thoáng qua chính mình, sau đó giống như càng tức giận, ngồi ở ghế trên, đem một quyển sách chuyên nghiệp thật dày lên bàn, phát ra "Bang" một tiếng.
Đoạn Cẩn không nghĩ tới Tạ Dật tức giận như vậy, lần này bị dọa tới rồi, phản xạ có điều kiện run lên một chút, thân thể hơi cứng lại.
Cậu phản ứng lại, nhích nhích về phía bên cạnh, nỗ lực đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống càng thấp.
Haizzzz, ai cũng không dễ dàng. Cho dù là thiên chi kiêu tử như Tạ Dật, ngày thường cao lãnh đến cực điểm, không lộ cảm xúc ra ngoài, đều có thể bởi vì mâu thuẫn gia tộc mà tức giận như vậy.
Đoạn Cẩn bị dọa run lên một chút, lại hướng bên cạnh xê dịch, dùng thái độ thức thời lấy lòng Tạ Dật.
Tạ Dật sau đó đều không có lại phát ra tạp âm gì, chỉ là khí tràng tức giận bừng bừng, làm bạn học bên cạnh đều dịch ghế dựa cách hắn xa một chút.
Tạ Dật duy trì áp suất thấp toàn bộ buổi sáng, đến giờ nghỉ giữa trưa, sau khi liếc mắt nhìn điện thoại liền trực tiếp bạo phát. Hắn đem điện thoại ném đến trước mặt Đoạn Cẩn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Đoạn Cẩn mới vừa cơm nước xong, mơ mơ màng màng có chút mệt rã rời, bị Tạ Dật doạ tỉnh.
Cậu chớp chớp mắt, nhấp môi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Dật nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của cậu, hỏa khí dịu xuống một chút, nhưng vẫn là đem điện thoại đến trước mặt Đoạn Cẩn, không thuận theo không buông tha hỏi: "Đây là ai? Các cậu đây là có chuyện gì?"
Đoạn Cẩn liền nhận lấy điện thoại trên tay Tạ Dật, rốt cuộc cũng nhìn rõ.
Là trang Tieba trường học, tiêu đề là 【 Giáo hoa đã có chủ? Trung khuyển si hán chó săn công X ốm yếu tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ. 】
【 Mọi người buổi sáng đều thấy được đi? Dù sao thì tui đây cũng không tán thành hôn nhân này, tiểu mỹ nhân chỉ có thể là lão bà của tui.
( hình ảnh: Đoạn Cẩn bị Trình Uyên ôm vào trong ngực, Đoạn Cẩn mặt chôn ở lồng ngực Trình Uyên, Trình Uyên hơi cúi đầu đi về phía trước) 】
【 Trước kia chưa từng thấy tiểu thiếu gia ở bên cạnh hắn, từ khi nào thông đồng...... Ta hận! 】
【 ô ô ô ta cũng muốn ôm tiểu thiếu gia đến phòng học, từ hôm nay bắt đầu rèn luyện, chỉ cần có tám khối cơ bụng là có thể đón đưa tiểu thiếu gia? 】
【 trên lầu đừng oai, nam chính này là lớn lên rất soái, nhưng vẫn không xứng với tiểu thiếu gia. 】
【ls+1】
【 Nam chính kia hình như là Trình Uyên lớp 11/4, trước kia thấy hắn tối tăm âm u, như thế nào cảm giác đột nhiên trở nên soái như vậy? 】
【 Hắn ở bên cạnh lớp tôi, hiện tại đi hỏi hắn phương pháp thông đồng tiểu thiếu gia còn kịp sao? 】
【 hỏi xong nhớ chia sẻ!! 】
【yysy, tuy rằng ta cũng tán thành tiểu thiếu gia độc thân, nhưng cái CP này thật muốn chèo a...... Thân cao + si hán công, tiểu thiếu gia có thể hoàn toàn bị Trình Uyên ôm vào trong ngực ai 】
【Ngươi nói như vậy thật chuẩn xác a. Tiểu thiếu gia chân đều không chạm đến mặt đất, chỉ có thể dán ở trên người chó săn công, một bên khóc một bên bị khi dễ, lại trốn không thoát. 】
【...... Lầu trên... ta cho ngươi bút mau viết a~ 】
Đoạn Cẩn hoàn toàn không thể tưởng được ngày thường các bạn học thân thiện đơn thuần còn có thể não bổ loại việc kỳ quái này, cái gì chân không gặp được, một bên khóc một bên bị khi dễ.
Cậu, cậu vì cái gì sẽ khóc a! Trình Uyên làm sao dám khi dễ cậu!
Không phải đều là cậu khi dễ Trình Uyên sao!
Đoạn Cẩn gương mặt non nớt phiếm hồng, hai mắt ngập nước, có chút kinh hoảng lại có chút nghi hoặc hỏi Tạ Dật: "Này, đây là cái gì a......"
Tạ Dật quả thực bị cậu làm cho buồn cười, nhéo mặt Đoạn Cẩn, thấy trên mặt Đoạn Cẩn bị hắn nặn ra vết đỏ, ngọn lửa trong lòng mới dịu lại một chút, nói: "Cậu còn hỏi tôi? Không phải cậu cùng hắn ấp ấp ôm ôm, khanh khanh ta ta sao?"
Đoạn Cẩn bởi vì hắn vô cớ chỉ trích mà càng ủy khuất, biện giải: "Cái gì mà ấp ấp ôm ôm, khanh khanh ta ta...... Hắn là người hầu của tôi, làm vật cưỡi của tôi, mới đưa tôi đến lớp học."
Tạ Dật vừa định cười nhạo cậu, đều là thời đại nào rồi, còn có chế độ làm nô lệ? Nhưng thấy bộ dáng tự phụ kiều khí của tiểu thiếu gia, lại cảm thấy đúng lí hợp tình.
"Tôi sẽ bảo người xóa bài viết." Duỗi tay lại nhéo mặt tiểu thiếu gia, thấy hai bên mặt cậubđều bị nặn ra vết đỏ, ác khí trong lòng mới sơ tán một ít.
Tiểu thiếu gia ngốc này, cái gì cũng không hiểu, về sau bị người khác bán phỏng chừng còn giúp người đếm tiền.
Vẫn nên để chính mình dưỡng ở nhà, thời điểm hắn không ở nhà tiểu thiếu gia liền ngủ một chút, làm việc mình cảm thấy hứng thú. Hắn về đến nhà, tiểu thiếu gia liền chạy tới, làm nũng, nói đi đường mệt mỏi quá, muốn hắn ôm.
A, cái gì mà đi đường mệt chứ, từvphòng khách đến cửa nhà bất quá chỉ cách vài bước đi, như thế nào sẽ mệt? Chỉ là muốn dính lấy hắn đi.
Bất quá ở nhà, sủng sủng vợ nhỏ của mình là việc bình thường, chỉ có thẳng nam ung thư mới đối xử lạnh lùng với vợ.
Hắn sẽ đau lòng xoa xoa chân tiểu thiếu gia, sau đó khẽ hôn gan bàn chân cậu, dỗ cậu, về sau đi đâu lão công đều ôm em đi.
"Về sau không được gặp hắn nữa.". Tạ Dật sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn không ít, nhưng vẫn là hung tợn cảnh cáo Đoạn Cẩn. Sau đó liền quay đầu, mở sách vở, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Đoạn Cẩn thấy hắn như vậy, có chút không hiểu ra sao, nhưng nhìn hắn bộ dáng nghiêm túc đọc sách, cũng ngượng ngùng quấy rầy hắn, chỉ có thể cùng hệ thống thương lượng, "Bọn họ không phải bỏ lỡ thời điểm cốt truyện đầu tiên sao? Như thế nào Tạ Dật che chở Trình Uyên như vậy?"
Hệ thống trầm mặc một hồi, hướng cậu nói: "Có thể là bởi vì có cơ hội khác đi."
Đoạn Cẩn gật gật đầu, cũng đúng, thân phận của cậu chỉ là một tiểu pháo hôi, không có khả năng mỗi một cái cốt truyện đều phải xuất xưởng.
Nhưng cậu vẫn có chút buồn rầu: "Vai chính thụ che chở vai chính công như vậy, về sau tôi làm nhiệm vụ như thế nào?"
Hệ thống trả lời: "Vừa lúc cho Tạ Dật cơ hội trợ giúp Trình Uyên."
Đoạn Cẩn nhận ra chính mình để tâm vào chuyện vụn vặt, nghiêm túc cảm ơn hệ thống: "Cảm ơn cậu a, nếu không có cậu nhắc nhở thì nhiệm vụ đầu tiên tôi cũng không hoàn thành."
Hệ thống không biết nên cảm động hay vui vẻ, nhưng khẳng định là rất hổ thẹn, rốt cuộc nó......
Biết hệ thống còn có điều chưa nói, Đoạn Cẩn cũng không tiếp tục nói nữa, vui vui vẻ vẻ bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.
【 Lời tác giả 】
Tạ Dật còn đang suy nghĩ, Trình cẩu đã ra tay......
Hệ thống cũng là một phần của công, nhưng sẽ không có diễn biến tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất