Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 1: SINH CON CHO TÔI
KHU Ổ CHUỘT...
- Em gái, bao giờ trả tiền bọn anh đây ?
Là giọng bọn đòi nợ. Ba của Lâm Tiểu Thanh bị khối u chèn ép cần phải làm phẫu thuật Lâm Tiểu Thanh phải đi chạy vạy vay tiền bọn xã hội đen với lãi xuất cắt cổ. Ngày nào chúng cũng đến phá đám cô.
Mọi người chung quanh nhìn gia cảnh cô như vậy nhưng chỉ biết giương mắt nhìn rồi tặc lưỡi rồi chép miệng nói "số con bé rõ khổ". Đã nghèo khó ở trong căn nhà lụp xụp nắng nóng, mưa dột giờ đeo bồng thêm gánh nợ sao kham đây ?
Lâm Tiểu Thanh sợ hãi đáp lại: "Các anh thư thư vài ngày cho tôi. Tôi sẽ cố gắng kiếm để trả. Chứ các anh ngày nào cũng đến đây thì sao tôi làm ăn được gì, như vậy cũng không có tiền trả cho các anh".
Tên đại ca hất giọng: "Được, cho cô em ba ngày, nếu không có tiền...". Hắn ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thòm thèm nhỏ dãi muốn xơi cô ngay, nói: "Vậy thì cô em lấy thân mà xóa nợ nghe chưa ?".
- Vâng, vâng.
Nói xong cả đám kéo nhau đi. Lâm Tiểu Thanh rối bời đến luống cuống, tiền vay chúng nó những cả trăm triệu giờ cô đào đâu ra trong ba ngày tới chứ. Lẽ nào cứ như vậy mà tấm thân này bị làm nhục hay sao ?
Lâm Tiểu Thanh không biết làm gì bây giờ chỉ khóc trong tủi thân cô quạnh.
DINH THỰ LONG GIA...
- Ông chủ, gần đây bên khu ổ chuột rục rịch bọn giang hồ nghe nói mạo danh chúng ta.
Long Mặc, hắn là ông trùm của Hắc Vương Giả lại còn là tổng tài của tập đoàn Long Dương một người có tính máu lạnh, tàn nhẫn, ngông cuồng ngạo mạn thì không ai bằng hắn, đến cảnh sát cũng chẳng dám làm gì được hắn.
Hắn ngồi tựa thản nhiên ở ghế tay cầm điếu thuốc đang còn hút dở nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ kính dinh thự. Hắn xoay ghế lại, tay cầm điếu thuốc tiện nhấc ly rượu ở trên bàn nhấp một ngụm.
Đôi đồng tử màu đỏ máu lóe sát khí dịch chuyển điểm nhìn dừng trên người Á Viêm - Trợ lí của hắn. Á Viêm lạnh sống lưng cụp mắt không dám nhìn Long Mặc, đổ mồ hôi lạnh.
Long Mặc cong môi cười nham hiểm: "Ba ngày nữa đến đó".
Á Viêm lắp bắp: "V, vâng. Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ạ".
Nói rồi cậu ta cun cút chuồn khỏi phòng hắn, ra ngoài quệt quệt mồ hôi trên mặt.
- Dọa, dọa chết tôi mất rồi. Cái ánh mắt đó thật khủng khiếp.
Không hề chậm trễ, đúng ba ngày sau hắn đến khu ổ chuột nọ. Chiếc Roll Royce Cullinan đen đi phía trước theo sau đó là dàn xế sang không kém nối đuôi theo sau đậu cách xa bên ngoài khu ổ chuột.
Á Viêm mở cửa xe cho hắn. Hắn bước xuống trên người mặc bộ vest đắt đỏ khoác một chiếc áo vest dài chạm đến bắp chân y như một quý tộc vương giả, đôi tay đeo bao tay da màu đen, mùi nước hoa thơm nồng. Hắn để vài người ở lại canh chừng số còn lại theo hắn vào bên trong khu ổ chuột. Long Mặc ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn hút một hơi dài rồi tiến vào bên trong, theo sau hắn cả một tốp người mặc vest đen bành trướng khí thế.
Người dân trong khu ổ chuột ai nấy cũng sợ hãi chạy nép đi một góc không dám nhìn. Thật hung dữ quá.
Lúc này đám côn đồ lại đến nhà Lâm Tiểu Thanh một lần nữa. Lâm Tiểu Thanh chạy ra với số tiền ít ỏi trong tay ngay đã bị tên chó đó cho ăn bạt tai sưng bên mặt. Cô ôm má không dám khóc tiếng nào, khúm núm sợ hãi.
Tên đại ca bắt đầu chửi bới: "Mày đùa tao phải không ? Đây mà gọi là tiền à ?".
Tên đại ca bắt đầu giở mặt biến thái, xoa xoa tay, rồi liếm mép mình giống như đang đói khát thèm thuồng.
Lâm Tiểu Thanh khiếp đảm là lên: "Mấy người cút ra, tính làm gì tôi chứ ?".
Tên đại ca nói: "Chỉ cần lấy thân báo đáp là nợ nần của em anh sẽ xóa một nửa, chịu không ?".
- Đừng, đừng có qua đây.
- Ông đây cứ qua đấy.
Tên đó định lao tới ôm bắt lấy Lâm Tiểu Thanh thì bị cô tát một cái rát mặt mày rồi bỏ chạy. Tên đại ca điên tiết lệnh đàn em đuổi theo bắt Lâm Tiểu Thanh, cô vừa chạy vừa la kêu cứu ai ngờ đụng phải tên không nên đụng, đụng phải Long Mặc.
Đương nhiên là hắn khó chịu, nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Thanh như muốn bóp chết cô ngay. Cô túm lấy tay hắn cầu cứu đáng thương: "Xin, xin anh cứu tôi với. Có người muốn ***** *** tôi".
Tên đại ca cùng đàn em đuổi tới, hai thế lực một lớn một nhỏ giáp mặt. Tên đại ca chửi rủa: "Con điếm chó chết này. Dám tát tao ? Hôm nay phải xử mày".
Lâm Tiểu Thanh sợ sệt trốn sau lưng Long Mặc, khẩn khoản khóc lóc van xin: "Đừng, đừng qua đây, tên cặn bã".
- Mày nói ai ?
- Nói mày đấy, điếc sao ? - Long Mặc thấy chướng tai đáp trả.
Tên đại ca câng mặt như thách thức: "Mày là thằng quái nào ?".
Á Viêm cười khinh miệt một cái, nói: "Mạo danh là người Long gia bọn ta thì cũng phải biết Long gia như thế nào chứ ?".
Nét mặt cả đám kia chuyển sắc không tốt, tên đại ca liếc nhìn Long Mặc, cặp đồng tử đỏ máu in hằn gương mặt tên kia không chút động như ghim thù gã. Khuôn miệng khẽ cong lên nguy hiểm báo hiệu điềm không tốt, hình như chọc phải hổ dữ rồi.
Cái ánh mắt đằm đằm sát khí nhìn thấu được tâm can đang run sợ của bọn chúng. Long Mặc nói: "To gan quá. Lũ sâu bọ chúng mày sống loi nhoi trên địa bàn của ông cũng lâu quá không biết chủ là ai rồi".
Cả đám sợ sệt, mặt cắt không còn giọt máu nhìn nhau suýt co đứa tiểu cả ra quần. Nhìn tốp người vest đen phía sau hắn ai nấy mặt mày cũng lạnh tanh sát khí đằng đằng, kiểu này không về được là cái chắc.
Cả đá quỳ xuống van xin: "Lão đại, lão đại tha cho bọn em, bọn em có mặt không thấy Thái Sơn, bọn em ngu xuẩn. Xin lão đại hải hà bỏ qua cho bọn em".
Tên đại ca ỉ ôi khóc lóc: "Là con điếm này nợ tiền em. Có vay có trả, em đến đòi tiền thôi".
Long Mặc liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh cũng run sợ vội vàng giải thích: "Đúng là tôi nợ tiền anh ta nhưng tôi hứa tôi trả nhưng anh ta quá muốn siết nợ tôi, muốn cưỡng hiếp tôi".
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Đúng là có vay có trả. Cô ta nợ chúng mày bao nhiêu ?".
- Hai trăm triệu.
Long Mặc nghe xong con số chỉ nhướn mày cười. Hắn rút trong ví ra một chiếc thẻ ném xuống trước mặt chúng. Chúng vừa mừng vừa sợ không ai dám cầm lên. Lúc này Lâm Tiểu Thanh lại vẩn vơ nghĩ hắn là người tốt mà ngưỡng mộ.
- Thừa mua cho chúng mày hơn chục cỗ quan tài đấy. Cầm rồi cút.
Hắn hờ hững nói, câu nói rất tự nhiên được thốt ra chính miệng hắn. Bọn chúng như vớ được vàng cầm lấy thẻ mà chạy đi. Nhưng mới chừng khoảng ba bước chân tiếng súng nổ váng trời "đoàng đoàng" khiến nàng sợ khiếp vía bịp tai lại, la toáng lên, còn chúng chết tức tưởi ngay tại chỗ.
Giờ đổi lại suy nghĩ rồi. Hắn không phải phải thánh nhân nào mà hắn là đao phủ được Diêm Vương phái tới hay sao ?
Long Mặc nở nụ cười chết chóc đến ớn lạnh: "Lũ ngu xuẩn".
Hắn quay sang nói với Á Viêm: "Lục sục sạch sẽ chỗ này kiếm bọn còn lại đi".
Á Viêm nghe lệnh lệnh cho vệ sĩ chia ra kiếm tìm ổ của bọn chúng. Long Mặc dần di chuyển ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh vô cùng sợ hắn rúm ró ngã ra đất lẩm bẩm van xin: "Xin anh tha cho tôi".
Nước mắt dàn dụa trên gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh. Long Mặc ngồi xuống trước mặt cô, nâng cằm cô lên nhìn qua nhìn lại, chà gương mặt này cũng không tệ, rất đẹp đẽ. Hắn nhoẻn miệng cười làm Lâm Tiểu Thanh lạnh người cứng đờ, hai cánh môi không thốt ra được câu nào.
- Suỵt, khóc gì chứ ? Cô nên vui mới phải. Tôi đã giúp cô trả nợ cô cũng nghĩ xem nên trả nợ tôi như thế nào.
- Anh, anh muốn gì ở tôi ?
Ngón tay hắn dù đã qua lớp bao tay nhưng vẫn làm Lâm Tiểu Thanh sợ. Hắn thản nhiên nói: "Sinh cho tôi một đứa con".
Gì, gì chứ ? Sinh con.
"Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".
Không một lời dứt khoát vác Lâm Tiểu Thanh lên vai vào trong một khu nhà đuổi hết người nhà họ ra ngoài, chiếm hữu căn nhà làm tiện nghi phục vụ mục đích bản thân. Long Mặc đáp cô lên giường không chút thương tiếc nào, hắn cởi áo vest khoác ngoài, vứt phăng đôi găng tay ra chỗ khác, tháo luôn cả chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay để trên mặt bàn gần đó.
Lâm Tiểu Thanh toan định tháo chạy nhưng một tay hắn đã tóm được cô mà ném trở lại giường một lần nữa. Hắn chiếm thế thượng phong đè trên người cô, mặt giáp mặt.
- Làm ơn, tha cho tôi.
Mặc những lời khóc lóc van xin của cô, tay hắn bắt đầu lần mò sờ soạng trên cơ thể cô.
- Chỉ cần sinh con cho tôi, tôi sẽ trả cô tự do.
Nói rồi hắn hung bạo xé toạc bộ quần áo Lâm Tiểu Thanh mặc trên người đáp bỏ nó vào một xó. Lâm Tiểu Thanh cố gắng chống trả nhưng với sức lực đuối mềm này sao có thể chống lại tên đàn ông thân người vạm vỡ trước mặt.
...Long Mặc nổi cáu túm tay cô lại kiếm dây trói...
lên thành giường. Cơ thể cô phô bày trước mắt hắn, trắng trẻo đẹp đẽ. Long Mặc không kìm được nhào đến cướp lấy môi Lâm Tiểu Thanh khóa chặt, cố tách miệng cô ra tìm lấy lưỡi của cô quấn lấy.
Tay hết sờ chỗ này sờ chỗ kia không an phận của hắn đặt trên ngực cô. Hắn mau chóng lôi "tiểu đệ" đang ***** *** của hắn ra khỏi quần, nhìn thấy nó cô hoảng sợ tột cùng khóc mãi không thôi.
- Trật tự nào - Hắn nói.
Không một khúc dạo đầu hắn đâm thẳng vào phía trong cô đau đớn chạy khắp thân thể. Hắn thúc mạnh vào bên trong có vẻ là hơi chật chội. Bên dưới cô đau như rách da rách thịt, vậy mà hắn không chút nhẹ nhàng mà đâm sâu.
- Đồ khốn, mau...mau rút ra...á...
- Em gái, bao giờ trả tiền bọn anh đây ?
Là giọng bọn đòi nợ. Ba của Lâm Tiểu Thanh bị khối u chèn ép cần phải làm phẫu thuật Lâm Tiểu Thanh phải đi chạy vạy vay tiền bọn xã hội đen với lãi xuất cắt cổ. Ngày nào chúng cũng đến phá đám cô.
Mọi người chung quanh nhìn gia cảnh cô như vậy nhưng chỉ biết giương mắt nhìn rồi tặc lưỡi rồi chép miệng nói "số con bé rõ khổ". Đã nghèo khó ở trong căn nhà lụp xụp nắng nóng, mưa dột giờ đeo bồng thêm gánh nợ sao kham đây ?
Lâm Tiểu Thanh sợ hãi đáp lại: "Các anh thư thư vài ngày cho tôi. Tôi sẽ cố gắng kiếm để trả. Chứ các anh ngày nào cũng đến đây thì sao tôi làm ăn được gì, như vậy cũng không có tiền trả cho các anh".
Tên đại ca hất giọng: "Được, cho cô em ba ngày, nếu không có tiền...". Hắn ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thòm thèm nhỏ dãi muốn xơi cô ngay, nói: "Vậy thì cô em lấy thân mà xóa nợ nghe chưa ?".
- Vâng, vâng.
Nói xong cả đám kéo nhau đi. Lâm Tiểu Thanh rối bời đến luống cuống, tiền vay chúng nó những cả trăm triệu giờ cô đào đâu ra trong ba ngày tới chứ. Lẽ nào cứ như vậy mà tấm thân này bị làm nhục hay sao ?
Lâm Tiểu Thanh không biết làm gì bây giờ chỉ khóc trong tủi thân cô quạnh.
DINH THỰ LONG GIA...
- Ông chủ, gần đây bên khu ổ chuột rục rịch bọn giang hồ nghe nói mạo danh chúng ta.
Long Mặc, hắn là ông trùm của Hắc Vương Giả lại còn là tổng tài của tập đoàn Long Dương một người có tính máu lạnh, tàn nhẫn, ngông cuồng ngạo mạn thì không ai bằng hắn, đến cảnh sát cũng chẳng dám làm gì được hắn.
Hắn ngồi tựa thản nhiên ở ghế tay cầm điếu thuốc đang còn hút dở nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ kính dinh thự. Hắn xoay ghế lại, tay cầm điếu thuốc tiện nhấc ly rượu ở trên bàn nhấp một ngụm.
Đôi đồng tử màu đỏ máu lóe sát khí dịch chuyển điểm nhìn dừng trên người Á Viêm - Trợ lí của hắn. Á Viêm lạnh sống lưng cụp mắt không dám nhìn Long Mặc, đổ mồ hôi lạnh.
Long Mặc cong môi cười nham hiểm: "Ba ngày nữa đến đó".
Á Viêm lắp bắp: "V, vâng. Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ạ".
Nói rồi cậu ta cun cút chuồn khỏi phòng hắn, ra ngoài quệt quệt mồ hôi trên mặt.
- Dọa, dọa chết tôi mất rồi. Cái ánh mắt đó thật khủng khiếp.
Không hề chậm trễ, đúng ba ngày sau hắn đến khu ổ chuột nọ. Chiếc Roll Royce Cullinan đen đi phía trước theo sau đó là dàn xế sang không kém nối đuôi theo sau đậu cách xa bên ngoài khu ổ chuột.
Á Viêm mở cửa xe cho hắn. Hắn bước xuống trên người mặc bộ vest đắt đỏ khoác một chiếc áo vest dài chạm đến bắp chân y như một quý tộc vương giả, đôi tay đeo bao tay da màu đen, mùi nước hoa thơm nồng. Hắn để vài người ở lại canh chừng số còn lại theo hắn vào bên trong khu ổ chuột. Long Mặc ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn hút một hơi dài rồi tiến vào bên trong, theo sau hắn cả một tốp người mặc vest đen bành trướng khí thế.
Người dân trong khu ổ chuột ai nấy cũng sợ hãi chạy nép đi một góc không dám nhìn. Thật hung dữ quá.
Lúc này đám côn đồ lại đến nhà Lâm Tiểu Thanh một lần nữa. Lâm Tiểu Thanh chạy ra với số tiền ít ỏi trong tay ngay đã bị tên chó đó cho ăn bạt tai sưng bên mặt. Cô ôm má không dám khóc tiếng nào, khúm núm sợ hãi.
Tên đại ca bắt đầu chửi bới: "Mày đùa tao phải không ? Đây mà gọi là tiền à ?".
Tên đại ca bắt đầu giở mặt biến thái, xoa xoa tay, rồi liếm mép mình giống như đang đói khát thèm thuồng.
Lâm Tiểu Thanh khiếp đảm là lên: "Mấy người cút ra, tính làm gì tôi chứ ?".
Tên đại ca nói: "Chỉ cần lấy thân báo đáp là nợ nần của em anh sẽ xóa một nửa, chịu không ?".
- Đừng, đừng có qua đây.
- Ông đây cứ qua đấy.
Tên đó định lao tới ôm bắt lấy Lâm Tiểu Thanh thì bị cô tát một cái rát mặt mày rồi bỏ chạy. Tên đại ca điên tiết lệnh đàn em đuổi theo bắt Lâm Tiểu Thanh, cô vừa chạy vừa la kêu cứu ai ngờ đụng phải tên không nên đụng, đụng phải Long Mặc.
Đương nhiên là hắn khó chịu, nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Thanh như muốn bóp chết cô ngay. Cô túm lấy tay hắn cầu cứu đáng thương: "Xin, xin anh cứu tôi với. Có người muốn ***** *** tôi".
Tên đại ca cùng đàn em đuổi tới, hai thế lực một lớn một nhỏ giáp mặt. Tên đại ca chửi rủa: "Con điếm chó chết này. Dám tát tao ? Hôm nay phải xử mày".
Lâm Tiểu Thanh sợ sệt trốn sau lưng Long Mặc, khẩn khoản khóc lóc van xin: "Đừng, đừng qua đây, tên cặn bã".
- Mày nói ai ?
- Nói mày đấy, điếc sao ? - Long Mặc thấy chướng tai đáp trả.
Tên đại ca câng mặt như thách thức: "Mày là thằng quái nào ?".
Á Viêm cười khinh miệt một cái, nói: "Mạo danh là người Long gia bọn ta thì cũng phải biết Long gia như thế nào chứ ?".
Nét mặt cả đám kia chuyển sắc không tốt, tên đại ca liếc nhìn Long Mặc, cặp đồng tử đỏ máu in hằn gương mặt tên kia không chút động như ghim thù gã. Khuôn miệng khẽ cong lên nguy hiểm báo hiệu điềm không tốt, hình như chọc phải hổ dữ rồi.
Cái ánh mắt đằm đằm sát khí nhìn thấu được tâm can đang run sợ của bọn chúng. Long Mặc nói: "To gan quá. Lũ sâu bọ chúng mày sống loi nhoi trên địa bàn của ông cũng lâu quá không biết chủ là ai rồi".
Cả đám sợ sệt, mặt cắt không còn giọt máu nhìn nhau suýt co đứa tiểu cả ra quần. Nhìn tốp người vest đen phía sau hắn ai nấy mặt mày cũng lạnh tanh sát khí đằng đằng, kiểu này không về được là cái chắc.
Cả đá quỳ xuống van xin: "Lão đại, lão đại tha cho bọn em, bọn em có mặt không thấy Thái Sơn, bọn em ngu xuẩn. Xin lão đại hải hà bỏ qua cho bọn em".
Tên đại ca ỉ ôi khóc lóc: "Là con điếm này nợ tiền em. Có vay có trả, em đến đòi tiền thôi".
Long Mặc liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh cũng run sợ vội vàng giải thích: "Đúng là tôi nợ tiền anh ta nhưng tôi hứa tôi trả nhưng anh ta quá muốn siết nợ tôi, muốn cưỡng hiếp tôi".
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Đúng là có vay có trả. Cô ta nợ chúng mày bao nhiêu ?".
- Hai trăm triệu.
Long Mặc nghe xong con số chỉ nhướn mày cười. Hắn rút trong ví ra một chiếc thẻ ném xuống trước mặt chúng. Chúng vừa mừng vừa sợ không ai dám cầm lên. Lúc này Lâm Tiểu Thanh lại vẩn vơ nghĩ hắn là người tốt mà ngưỡng mộ.
- Thừa mua cho chúng mày hơn chục cỗ quan tài đấy. Cầm rồi cút.
Hắn hờ hững nói, câu nói rất tự nhiên được thốt ra chính miệng hắn. Bọn chúng như vớ được vàng cầm lấy thẻ mà chạy đi. Nhưng mới chừng khoảng ba bước chân tiếng súng nổ váng trời "đoàng đoàng" khiến nàng sợ khiếp vía bịp tai lại, la toáng lên, còn chúng chết tức tưởi ngay tại chỗ.
Giờ đổi lại suy nghĩ rồi. Hắn không phải phải thánh nhân nào mà hắn là đao phủ được Diêm Vương phái tới hay sao ?
Long Mặc nở nụ cười chết chóc đến ớn lạnh: "Lũ ngu xuẩn".
Hắn quay sang nói với Á Viêm: "Lục sục sạch sẽ chỗ này kiếm bọn còn lại đi".
Á Viêm nghe lệnh lệnh cho vệ sĩ chia ra kiếm tìm ổ của bọn chúng. Long Mặc dần di chuyển ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh vô cùng sợ hắn rúm ró ngã ra đất lẩm bẩm van xin: "Xin anh tha cho tôi".
Nước mắt dàn dụa trên gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh. Long Mặc ngồi xuống trước mặt cô, nâng cằm cô lên nhìn qua nhìn lại, chà gương mặt này cũng không tệ, rất đẹp đẽ. Hắn nhoẻn miệng cười làm Lâm Tiểu Thanh lạnh người cứng đờ, hai cánh môi không thốt ra được câu nào.
- Suỵt, khóc gì chứ ? Cô nên vui mới phải. Tôi đã giúp cô trả nợ cô cũng nghĩ xem nên trả nợ tôi như thế nào.
- Anh, anh muốn gì ở tôi ?
Ngón tay hắn dù đã qua lớp bao tay nhưng vẫn làm Lâm Tiểu Thanh sợ. Hắn thản nhiên nói: "Sinh cho tôi một đứa con".
Gì, gì chứ ? Sinh con.
"Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".
Không một lời dứt khoát vác Lâm Tiểu Thanh lên vai vào trong một khu nhà đuổi hết người nhà họ ra ngoài, chiếm hữu căn nhà làm tiện nghi phục vụ mục đích bản thân. Long Mặc đáp cô lên giường không chút thương tiếc nào, hắn cởi áo vest khoác ngoài, vứt phăng đôi găng tay ra chỗ khác, tháo luôn cả chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay để trên mặt bàn gần đó.
Lâm Tiểu Thanh toan định tháo chạy nhưng một tay hắn đã tóm được cô mà ném trở lại giường một lần nữa. Hắn chiếm thế thượng phong đè trên người cô, mặt giáp mặt.
- Làm ơn, tha cho tôi.
Mặc những lời khóc lóc van xin của cô, tay hắn bắt đầu lần mò sờ soạng trên cơ thể cô.
- Chỉ cần sinh con cho tôi, tôi sẽ trả cô tự do.
Nói rồi hắn hung bạo xé toạc bộ quần áo Lâm Tiểu Thanh mặc trên người đáp bỏ nó vào một xó. Lâm Tiểu Thanh cố gắng chống trả nhưng với sức lực đuối mềm này sao có thể chống lại tên đàn ông thân người vạm vỡ trước mặt.
...Long Mặc nổi cáu túm tay cô lại kiếm dây trói...
lên thành giường. Cơ thể cô phô bày trước mắt hắn, trắng trẻo đẹp đẽ. Long Mặc không kìm được nhào đến cướp lấy môi Lâm Tiểu Thanh khóa chặt, cố tách miệng cô ra tìm lấy lưỡi của cô quấn lấy.
Tay hết sờ chỗ này sờ chỗ kia không an phận của hắn đặt trên ngực cô. Hắn mau chóng lôi "tiểu đệ" đang ***** *** của hắn ra khỏi quần, nhìn thấy nó cô hoảng sợ tột cùng khóc mãi không thôi.
- Trật tự nào - Hắn nói.
Không một khúc dạo đầu hắn đâm thẳng vào phía trong cô đau đớn chạy khắp thân thể. Hắn thúc mạnh vào bên trong có vẻ là hơi chật chội. Bên dưới cô đau như rách da rách thịt, vậy mà hắn không chút nhẹ nhàng mà đâm sâu.
- Đồ khốn, mau...mau rút ra...á...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất