Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 8: "CÔ PHẢI GIỐNG ĐÓA HỒNG GAI XINH ĐẸP ĐẦY NGUY HIỂM"
Vậy là hôn lễ trang trọng diễn ra, sau hôm nay Lâm Tiểu Thanh cô chính thức sẽ bước vào giới thượng lưu, trở thành vợ của ông chủ hắc bang, trở thành phu nhân đệ nhất trong giới giàu có. Cô chưa sẵn sàng đón nhận chuyện này, nhưng giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý kết hôn với hắn, cô còn ba mình nữa. Không biết hiện tại đã ra sao rồi ? Có hay tin cô lấy ông chủ hắc bang hay không ?
Lâm Tiểu Thanh ngồi trước gương trang điểm trong phòng. Cô nhìn vào chiếc gương trên gương mặt buồn bã không có chút hạnh phúc vui vẻ nào trên gương mặt. Lâm Tiểu Thanh lộng lẫy trong bộ váy cưới đắt tiền sa hoa, gương mặt thanh tú nhã nhặn được trang điểm kĩ càng thêm yêu kiều hơn nhưng lớp phấn son ấy không thể nào che đậy được cảm xúc đau buồn của cô hiện giờ.
Long Bắc Yến mở cửa bước vào nhìn Lâm Tiểu Thanh thất thần trước gương trang điểm cô tiến tới đặt tay lên vai Lâm Tiểu Thanh: "Ngày vui đừng có ủ rũ vậy".
Lâm Tiểu Thanh buồn bã nói: "Tôi chỉ thấy số phận của tôi thật nực cười, bị trêu đùa trong lòng bàn tay người khác. Đến cả hôn lễ cũng không thể nhìn thấy ba mình chúc phúc".
Long Bắc Yến an ủi: "Ba cô sẽ không sao đâu. Sau hôm nay đã trở thành phu nhân hào môn rồi, một bước tiến vào giới thượng lưu cho nên cô không được phép rơi nước mắt trước mặt kẻ khác. Trong giới thượng lưu này đầy rẫy nguy hiểm. Một nỗi nhỏ cũng sẽ bị đem ra soi xét cho nên cô phải mạnh mẽ, hiểu không ?".
Lâm Tiểu Thanh đặt tay mình lên tay cô trong lòng vô cùng biết ơn Long Bắc Yến trong thời gian qua đối với mình vô cùng, vô cùng tốt. Long gia nguy hiểm như vậy tại sao lại có một Long Bắc Yến tốt đến thế kia chứ ?
- Long tiểu thư, cảm ơn cô. Cảm ơn cô trong thời gian qua đã an ủi tôi, đối tốt với tôi.
Long Bắc Yến khẽ cười nói: "Không có gì. Từ nay cô là chị dâu tôi rồi cho nên cô cũng nên gọi tôi một tiếng em chồng đi".
Lâm Tiểu Thanh bỡ ngỡ: "Em chồng ? Có vẻ khó gọi quá".
- Sẽ quen thôi.
Long Bắc Yến rút giấy ra nhẹ nhàng thấm đi những giọt nước mắt trên khóe mi Lâm Tiểu Thanh. Cô cầm hộp phấn lên dặm lại phấn cho Lâm Tiểu Thanh.
Giọng Long Bắc Yến nghiêm lại: "Không được khóc. Đã là Long phu nhân phải thật kiêu ngạo, phải thật mạnh mẽ".
Cô qua bàn cầm bó hoa cưới hoa hồng đỏ lên đi rồi trở lại chỗ Lâm Tiểu Thanh. Long Bắc Yến hạ thấp người xuống trước mặt Lâm Tiểu Thanh, nở một nụ cười đầy quỷ mị, ma mãnh khiến Lâm Tiểu Thanh cũng có chút sởn gai ốc. Long Bắc Yến nói: "Cô thấy đóa hoa hồng đỏ này không ?".
Ánh mắt Lâm Tiểu Thanh đưa nhìn bó hoa cưới trên tay Long Bắc Yến rồi vô tình chạm mặt nhìn lên gương mặt toát ra sự lạnh lùng độc đoán của Long Bắc Yến. Long Bắc Yến cũng nhìn Lâm Tiểu Thanh rồi lại nhìn xuống bó hoa hồng đỏ trên tay mình chậm rãi nói: "Hoa hồng càng đẹp thì lại càng gai góc. Vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ nhưng càng đẹp thì đó là con dao sắc nhọn có thể giết người, rất nguy hiểm".
Chân tay Lâm Tiểu Thanh run bần bật, môi mấp máy điều gì không rõ. Long Bắc Yến nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiểu Thanh cong môi quỷ dị: "Cô cũng vậy cũng sẽ giống như những đóa hoa hồng có gai. Sống ở trong nhà Long gia phải có phong thái cao ngạo, không biết sợ. Cô hiểu chứ, chị dâu ?".
Long Bắc Yến buông cằm Lâm Tiểu Thanh, đặt bó hoa hồng đỏ ngay bên cạnh Lâm Tiểu Thanh rồi bước ra ngoài. Chờ Long Bắc Yến đi cô mới dám thở. Hình như cô đã suy nghĩ sai lệch cả rồi, Long Bắc Yến không hề tốt như cô đã nghĩ ban đầu. Cô ta cũng là người đáng sợ như anh trai mình. Ánh mắt, lời nói, cử chỉ đều khiến người cảm thấy sợ hãi giống như gặp hổ dữ, gặp chúa sơn lâm của rừng sâu, cận kề đầy rẫy nguy hiểm trước mắt Lâm Tiểu Thanh.
Cô đưa mắt nhìn bó hoa hồng đỏ để trên bàn bên cạnh mình mà không dám cầm lên nữa. Đóa hồng đẹp đẽ đỏ rực kiều diệm tuyệt mị như vậy kia mà, những đóa hồng này cả những lời nói ban nãy của Long Bắc Yến đều là nói về cô. Lẽ nào đúng là như vậy, về sau cô sống trong giới thượng lưu nhièu hiểm nguy, tai tiếng cũng giống tựa như những đóa hồng đỏ này hay sao ? Đều đẹp đẽ, đều gai góc, đều nguy hiểm.
Lâm Tiểu Thanh chần chừ một lúc lâu sau mới dám cầm bó hoa trên tay. Cô bước ra khỏi phòng tiến về lễ đường làm lễ đính hôn. Khách khứa tham dự đều là người giàu, rồi tỷ phú làm Lâm Tiểu Thanh như bị đè nén áp lực. Niềm hi vọng duy nhất của cô hiện giờ đó chính là ba mình. Phải, mục đích của cô bây giờ chi mong ba mình sống mà thôi. Cho nên vai diễn Long phu nhân này cô phải làm tốt nếu không mạng sống của ba cô cũng khó mà bảo toàn.
Long Mặc đứng bên cha sứ dáng vẻ nghiêm trang nhìn về phía cô không chút rung động. Hôm nay nhìn hắn cũng không tệ, toát ra vẻ soái khí, bá đạo, cao ngạo thường ngày. Lâm Tiểu Thanh từng bước một đi đến bên hắn cùng nhau làm lễ. Một cuộc hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm tồn tại giữa họ là bản thỏa thuận thì sao có thể có tơ tưởng tình cảm nào. Hắn dường như không hề dao động trước nữ sắc, một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn giống như băng vĩnh cửu như hắn thì làm sao có thể bị nữ sắc thuần phục.
Hắn đeo nhẫn lên tay Lâm Tiểu Thanh, chiếc nhẫn kim cương bạc tỷ lấp lánh được đeo trên ngón áp út của cô, từ nay kết thúc cuộc sống độc thân, nghèo khổ trở thành phượng hoàng rồi. Đến lúc cha sứ nói "chú rể có thể hôn cô dâu".
Khúc này làm Lâm Tiểu Thanh sốc, hắn sẽ hôn mình thật sao ? Mình không muốn, mình không muốn điều đó xảy ra.
Long Mặc tiến gần trước mặt cô khiến cô sợ hãi lùi về sau như muốn tránh né bất ngờ giẫm vào vạt váy sau suýt nữa thì ngã, hắn đã ôm lấy cô, tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô mà hôn.
Cả hội trường vỗ tay trong hoan hỉ. Ở phía trên bục kia, đúng là hai người hôn nhau nhưng không hề chạm môi, thì ra hắn đã nghiêng đầu về phía khách khứa hòng để qua mặt, ngón tay cái hắn chạm lên môi Lâm Tiểu Thanh như ngăn cách không để chạm môi mình với môi cô. Quá hoàn hảo cho cảnh hôn này.
Hắn thôi dừng rời khỏi, bàn tay to lớn của hắn vẫn chạm bên má Lâm Tiểu Thanh thì thầm nói: "Đừng có để tôi mất mặt".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu lia lịa ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Lâm Tiểu Thanh ngồi trước gương trang điểm trong phòng. Cô nhìn vào chiếc gương trên gương mặt buồn bã không có chút hạnh phúc vui vẻ nào trên gương mặt. Lâm Tiểu Thanh lộng lẫy trong bộ váy cưới đắt tiền sa hoa, gương mặt thanh tú nhã nhặn được trang điểm kĩ càng thêm yêu kiều hơn nhưng lớp phấn son ấy không thể nào che đậy được cảm xúc đau buồn của cô hiện giờ.
Long Bắc Yến mở cửa bước vào nhìn Lâm Tiểu Thanh thất thần trước gương trang điểm cô tiến tới đặt tay lên vai Lâm Tiểu Thanh: "Ngày vui đừng có ủ rũ vậy".
Lâm Tiểu Thanh buồn bã nói: "Tôi chỉ thấy số phận của tôi thật nực cười, bị trêu đùa trong lòng bàn tay người khác. Đến cả hôn lễ cũng không thể nhìn thấy ba mình chúc phúc".
Long Bắc Yến an ủi: "Ba cô sẽ không sao đâu. Sau hôm nay đã trở thành phu nhân hào môn rồi, một bước tiến vào giới thượng lưu cho nên cô không được phép rơi nước mắt trước mặt kẻ khác. Trong giới thượng lưu này đầy rẫy nguy hiểm. Một nỗi nhỏ cũng sẽ bị đem ra soi xét cho nên cô phải mạnh mẽ, hiểu không ?".
Lâm Tiểu Thanh đặt tay mình lên tay cô trong lòng vô cùng biết ơn Long Bắc Yến trong thời gian qua đối với mình vô cùng, vô cùng tốt. Long gia nguy hiểm như vậy tại sao lại có một Long Bắc Yến tốt đến thế kia chứ ?
- Long tiểu thư, cảm ơn cô. Cảm ơn cô trong thời gian qua đã an ủi tôi, đối tốt với tôi.
Long Bắc Yến khẽ cười nói: "Không có gì. Từ nay cô là chị dâu tôi rồi cho nên cô cũng nên gọi tôi một tiếng em chồng đi".
Lâm Tiểu Thanh bỡ ngỡ: "Em chồng ? Có vẻ khó gọi quá".
- Sẽ quen thôi.
Long Bắc Yến rút giấy ra nhẹ nhàng thấm đi những giọt nước mắt trên khóe mi Lâm Tiểu Thanh. Cô cầm hộp phấn lên dặm lại phấn cho Lâm Tiểu Thanh.
Giọng Long Bắc Yến nghiêm lại: "Không được khóc. Đã là Long phu nhân phải thật kiêu ngạo, phải thật mạnh mẽ".
Cô qua bàn cầm bó hoa cưới hoa hồng đỏ lên đi rồi trở lại chỗ Lâm Tiểu Thanh. Long Bắc Yến hạ thấp người xuống trước mặt Lâm Tiểu Thanh, nở một nụ cười đầy quỷ mị, ma mãnh khiến Lâm Tiểu Thanh cũng có chút sởn gai ốc. Long Bắc Yến nói: "Cô thấy đóa hoa hồng đỏ này không ?".
Ánh mắt Lâm Tiểu Thanh đưa nhìn bó hoa cưới trên tay Long Bắc Yến rồi vô tình chạm mặt nhìn lên gương mặt toát ra sự lạnh lùng độc đoán của Long Bắc Yến. Long Bắc Yến cũng nhìn Lâm Tiểu Thanh rồi lại nhìn xuống bó hoa hồng đỏ trên tay mình chậm rãi nói: "Hoa hồng càng đẹp thì lại càng gai góc. Vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ nhưng càng đẹp thì đó là con dao sắc nhọn có thể giết người, rất nguy hiểm".
Chân tay Lâm Tiểu Thanh run bần bật, môi mấp máy điều gì không rõ. Long Bắc Yến nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiểu Thanh cong môi quỷ dị: "Cô cũng vậy cũng sẽ giống như những đóa hoa hồng có gai. Sống ở trong nhà Long gia phải có phong thái cao ngạo, không biết sợ. Cô hiểu chứ, chị dâu ?".
Long Bắc Yến buông cằm Lâm Tiểu Thanh, đặt bó hoa hồng đỏ ngay bên cạnh Lâm Tiểu Thanh rồi bước ra ngoài. Chờ Long Bắc Yến đi cô mới dám thở. Hình như cô đã suy nghĩ sai lệch cả rồi, Long Bắc Yến không hề tốt như cô đã nghĩ ban đầu. Cô ta cũng là người đáng sợ như anh trai mình. Ánh mắt, lời nói, cử chỉ đều khiến người cảm thấy sợ hãi giống như gặp hổ dữ, gặp chúa sơn lâm của rừng sâu, cận kề đầy rẫy nguy hiểm trước mắt Lâm Tiểu Thanh.
Cô đưa mắt nhìn bó hoa hồng đỏ để trên bàn bên cạnh mình mà không dám cầm lên nữa. Đóa hồng đẹp đẽ đỏ rực kiều diệm tuyệt mị như vậy kia mà, những đóa hồng này cả những lời nói ban nãy của Long Bắc Yến đều là nói về cô. Lẽ nào đúng là như vậy, về sau cô sống trong giới thượng lưu nhièu hiểm nguy, tai tiếng cũng giống tựa như những đóa hồng đỏ này hay sao ? Đều đẹp đẽ, đều gai góc, đều nguy hiểm.
Lâm Tiểu Thanh chần chừ một lúc lâu sau mới dám cầm bó hoa trên tay. Cô bước ra khỏi phòng tiến về lễ đường làm lễ đính hôn. Khách khứa tham dự đều là người giàu, rồi tỷ phú làm Lâm Tiểu Thanh như bị đè nén áp lực. Niềm hi vọng duy nhất của cô hiện giờ đó chính là ba mình. Phải, mục đích của cô bây giờ chi mong ba mình sống mà thôi. Cho nên vai diễn Long phu nhân này cô phải làm tốt nếu không mạng sống của ba cô cũng khó mà bảo toàn.
Long Mặc đứng bên cha sứ dáng vẻ nghiêm trang nhìn về phía cô không chút rung động. Hôm nay nhìn hắn cũng không tệ, toát ra vẻ soái khí, bá đạo, cao ngạo thường ngày. Lâm Tiểu Thanh từng bước một đi đến bên hắn cùng nhau làm lễ. Một cuộc hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm tồn tại giữa họ là bản thỏa thuận thì sao có thể có tơ tưởng tình cảm nào. Hắn dường như không hề dao động trước nữ sắc, một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn giống như băng vĩnh cửu như hắn thì làm sao có thể bị nữ sắc thuần phục.
Hắn đeo nhẫn lên tay Lâm Tiểu Thanh, chiếc nhẫn kim cương bạc tỷ lấp lánh được đeo trên ngón áp út của cô, từ nay kết thúc cuộc sống độc thân, nghèo khổ trở thành phượng hoàng rồi. Đến lúc cha sứ nói "chú rể có thể hôn cô dâu".
Khúc này làm Lâm Tiểu Thanh sốc, hắn sẽ hôn mình thật sao ? Mình không muốn, mình không muốn điều đó xảy ra.
Long Mặc tiến gần trước mặt cô khiến cô sợ hãi lùi về sau như muốn tránh né bất ngờ giẫm vào vạt váy sau suýt nữa thì ngã, hắn đã ôm lấy cô, tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô mà hôn.
Cả hội trường vỗ tay trong hoan hỉ. Ở phía trên bục kia, đúng là hai người hôn nhau nhưng không hề chạm môi, thì ra hắn đã nghiêng đầu về phía khách khứa hòng để qua mặt, ngón tay cái hắn chạm lên môi Lâm Tiểu Thanh như ngăn cách không để chạm môi mình với môi cô. Quá hoàn hảo cho cảnh hôn này.
Hắn thôi dừng rời khỏi, bàn tay to lớn của hắn vẫn chạm bên má Lâm Tiểu Thanh thì thầm nói: "Đừng có để tôi mất mặt".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu lia lịa ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất