Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 89: Buổi đấu giá khắc nghiệt
"Hoan nghênh quý vị đã đến buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay".
Giọng của nam MC trong buổi đấu giá dõng dạc nói trên sân khấu, Lưu Đình Quân cùng Quý Dĩ Hân trở lại vị trí ngồi của họ.
Vật phẩm mang ra đấu giá hôm nay là một bức tranh. Nó không phải bức tranh thường, đó là bức tranh của Lý Khổng Đường thời Vân Chu - Vân Hùng Sơn Họa Đồ. Tương truyền sau khi Vân Chu bị diệt quốc, bức tranh đã thất lạc.
Từng đường nét mực mày nghiên đều tinh xảo, mềm mại uyển chuyển. Bức tranh là khắc lên sự hùng vĩ cảnh non xanh nước biếc xuân phong họa đồ. Mỗi áng mây đều thướt tha, mỗi cánh chim đều chao nghiêng lả lướt, mỗi ngọn núi đều sừng sững đồ sộ uy nghi, con nước uốn chảy quanh điệu đà, lững lờ trôi yên ả.
"Thưa quý vị, đây là bức tranh "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" của danh họa lỗi lạc Lý Khổng Đường thời Vân Chu. Giá khởi điểm bán là năm trăm ngàn. Buổi đấu giá tranh "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" bắt đầu".
Lưu Đình Quân không nghĩ ngơi gì đã giơ bảng dõng dạc: "Một triệu".
"Một triệu, Lưu Đình Quân tiền sinh ra giá một triệu. Ai trả cao hơn không ?".
Long Mặc giơ tẩm bảng của mình lên: "Hai triệu".
Lưu Đình Quân nhìn qua bên hai người với con mắt không ngờ tới. Dường như trong ánh mắt không ngờ tới ấy lộ ra được vẻ không cam tâm. Long Mặc vẫn không chuyển sắc mặt bình thản đợi chờ trong im lặng.
Lưu Đình Quân giơ biển lên lần hai: "Năm triệu".
"Năm triệu, Lưu tiên sinh nâng giá năm triệu...".
Chưa đề MC nói hết câu Long Mặc giơ tấm bảng của mình lên đầy uy thế: "Mười triệu".
Lưu Đình Quân có lẽ đã bât đầu sốt ruột đưa tiếp tấm bảng của mình lên lần ba: "Hai mươi triệu".
Càng cho thấy bức tranh này quan trọng với Lưu Đình Quân như thế nào. Lưu Đình Quân đang rất muốn có bức tranh này không tiếc đưa ra con số cao hơn gấp đôi. Nhưng với Long Mặc đây chỉ là cuộc dạo chơi, hắn cứ nâng giá Lưu Đình Quân sẽ tiếp tục nâng giá theo. Không thể biết hắn cố gắng lấy bức tranh này làm cái trò gì. Đối với hắn đâu cần thiết đâu, với hắn chưa bao giờ là một người yêu hội họa cả.
Mục đích của hắn là điều gì ?
Lẽ chừng hắn lại có hứng thú chăng ?
Cứ ngỡ Long Mặc sẽ không tranh nữa, ai ngờ hắn tiếp tục cạnh tranh đến cùng: "Năm mươi triệu".
Nghe con số mà hắn thét giá là "Năm mươi triệu" cả khán phòng đã rì rầm tai nhau cả kinh. Không biết liệu chừng có dừng ở con số "Năm mươi triệu" này hay không ? Hay vẫn là cạnh tranh khốc liệt hơn nữa.
Lưu Đình Quân quyết không từ bỏ, tiếp tục giơ bảng lần bốn: "Tám mươi triệu".
Long Mặc lại cười nhếch hàm ý sâu xa, dường như trong lòng hắn đã và đang có dự tính gì sẵn rồi. Có lẽ sắp có người lọt phải lưới mà hắn giăng ra sao ?
Con số này vẫn không hề dừng, Long Mặc tiếp tục giơ bảng: "Một trăm triệu".
Đến cả MC cũng phải kinh ngạc: "Wow, một trăm triệu cho bức "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" này mà Long tiên sinh đã đưa ra. Lưu tiền sinh, liệu anh có đưa giá cao hơn không ?".
Lưu Đình Quân dĩ nhiên làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng: "Hai trăm triệu".
Con số tăng lên một cách khủng khiếp. Cả khán phòng đều đang bị con số mà hai "kẻ điên" đưa ra mà chết ngạt, trán kẻ nào cũng ướt đấm mồ hôi. Nói là đấu giá nhưng thực chất là tranh chấp của hai tên này thì hơn. Không ai chịu thua ai.
Long Mặc tiếp tục đưa bảng: "Năm trăm tiệu".
Lâm Tiểu Thanh ngồi bên cạnh cũng sốc không kém nhưng cũng không để lộ ra ngoài. Cô dường như đã quá quen với việc này. Cũng chẳng có gì khiến Lâm Tiểu Thanh bỡ ngỡ hết. Vẫn ngồi bên cạnh như một vị khách xem cuộc tranh chấp của hai "kẻ điên" này. Long Mặc giữ tấm bảng trong tay vẫn là tư thái chờ đợi trong im lặng, ung dung thong thả.
Lưu Đình Quân lúc này bị đối phương khiêu khích như ngồi trên chảo lửa, đắn đo một hồi rất lâu.
MC của buổi đấu giá choáng ngợp đầy phấn khích: "Một con số không tưởng, năm trăm triệu được đưa ra từ vị trí của Long tiên sinh. Lưu tiên sinh liệu trả giá cao hơn không ?".
"Một tỷ" - Lưu Đình Quân giơ bảng hô lớn.
Xung quanh đều lặng người, con số khủng khiếp. Bức tranh này đâu đáng giá nhiều tiền như vậy. Đúng là điên rồi.
Nhưng mà thôi.
Đâu ai chấp kẻ có tiền đâu chứ, chơi như thể nào, tiêu như thể nào đó là quyền của họ.
MC chương trình được phen hù cho đến phấn khích mà kích động: "Trời ơi, một tỷ. Là một tỷ cho "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" này. Còn ai trả giá cao hơn không ? Vậy tôi bắt đầu đếm".
"Một tỷ lần thứ nhất".
"..".
"Một tỷ lần thứ hai".
"...".
"Một tỷ lần thứ hai".
"...".
"Một tỷ lần thứ ba".
"...".
Lần này Long Mặc không còn giơ biển nữa thay vào đó là nụ cười cáo già đắc ý.
"Thành giao. Xin chúc mừng Lưu Đình Quân tiên sinh đã có được bức "Vân Hùng Sơn Họa Đồ".
Long Mặc đứng lên nhìn về phía Lưu Đình Quân nói: "Xin chúc mừng Lưu Đình Quân tiên sinh".
Lưu Đình Quân ổn định lại tâm trạng nhìn về phía hắn mà gượng cười ôn hòa.
"Cảm ơn Long Mặc tiên sinh đã nhường".
Giọng của nam MC trong buổi đấu giá dõng dạc nói trên sân khấu, Lưu Đình Quân cùng Quý Dĩ Hân trở lại vị trí ngồi của họ.
Vật phẩm mang ra đấu giá hôm nay là một bức tranh. Nó không phải bức tranh thường, đó là bức tranh của Lý Khổng Đường thời Vân Chu - Vân Hùng Sơn Họa Đồ. Tương truyền sau khi Vân Chu bị diệt quốc, bức tranh đã thất lạc.
Từng đường nét mực mày nghiên đều tinh xảo, mềm mại uyển chuyển. Bức tranh là khắc lên sự hùng vĩ cảnh non xanh nước biếc xuân phong họa đồ. Mỗi áng mây đều thướt tha, mỗi cánh chim đều chao nghiêng lả lướt, mỗi ngọn núi đều sừng sững đồ sộ uy nghi, con nước uốn chảy quanh điệu đà, lững lờ trôi yên ả.
"Thưa quý vị, đây là bức tranh "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" của danh họa lỗi lạc Lý Khổng Đường thời Vân Chu. Giá khởi điểm bán là năm trăm ngàn. Buổi đấu giá tranh "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" bắt đầu".
Lưu Đình Quân không nghĩ ngơi gì đã giơ bảng dõng dạc: "Một triệu".
"Một triệu, Lưu Đình Quân tiền sinh ra giá một triệu. Ai trả cao hơn không ?".
Long Mặc giơ tẩm bảng của mình lên: "Hai triệu".
Lưu Đình Quân nhìn qua bên hai người với con mắt không ngờ tới. Dường như trong ánh mắt không ngờ tới ấy lộ ra được vẻ không cam tâm. Long Mặc vẫn không chuyển sắc mặt bình thản đợi chờ trong im lặng.
Lưu Đình Quân giơ biển lên lần hai: "Năm triệu".
"Năm triệu, Lưu tiên sinh nâng giá năm triệu...".
Chưa đề MC nói hết câu Long Mặc giơ tấm bảng của mình lên đầy uy thế: "Mười triệu".
Lưu Đình Quân có lẽ đã bât đầu sốt ruột đưa tiếp tấm bảng của mình lên lần ba: "Hai mươi triệu".
Càng cho thấy bức tranh này quan trọng với Lưu Đình Quân như thế nào. Lưu Đình Quân đang rất muốn có bức tranh này không tiếc đưa ra con số cao hơn gấp đôi. Nhưng với Long Mặc đây chỉ là cuộc dạo chơi, hắn cứ nâng giá Lưu Đình Quân sẽ tiếp tục nâng giá theo. Không thể biết hắn cố gắng lấy bức tranh này làm cái trò gì. Đối với hắn đâu cần thiết đâu, với hắn chưa bao giờ là một người yêu hội họa cả.
Mục đích của hắn là điều gì ?
Lẽ chừng hắn lại có hứng thú chăng ?
Cứ ngỡ Long Mặc sẽ không tranh nữa, ai ngờ hắn tiếp tục cạnh tranh đến cùng: "Năm mươi triệu".
Nghe con số mà hắn thét giá là "Năm mươi triệu" cả khán phòng đã rì rầm tai nhau cả kinh. Không biết liệu chừng có dừng ở con số "Năm mươi triệu" này hay không ? Hay vẫn là cạnh tranh khốc liệt hơn nữa.
Lưu Đình Quân quyết không từ bỏ, tiếp tục giơ bảng lần bốn: "Tám mươi triệu".
Long Mặc lại cười nhếch hàm ý sâu xa, dường như trong lòng hắn đã và đang có dự tính gì sẵn rồi. Có lẽ sắp có người lọt phải lưới mà hắn giăng ra sao ?
Con số này vẫn không hề dừng, Long Mặc tiếp tục giơ bảng: "Một trăm triệu".
Đến cả MC cũng phải kinh ngạc: "Wow, một trăm triệu cho bức "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" này mà Long tiên sinh đã đưa ra. Lưu tiền sinh, liệu anh có đưa giá cao hơn không ?".
Lưu Đình Quân dĩ nhiên làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng: "Hai trăm triệu".
Con số tăng lên một cách khủng khiếp. Cả khán phòng đều đang bị con số mà hai "kẻ điên" đưa ra mà chết ngạt, trán kẻ nào cũng ướt đấm mồ hôi. Nói là đấu giá nhưng thực chất là tranh chấp của hai tên này thì hơn. Không ai chịu thua ai.
Long Mặc tiếp tục đưa bảng: "Năm trăm tiệu".
Lâm Tiểu Thanh ngồi bên cạnh cũng sốc không kém nhưng cũng không để lộ ra ngoài. Cô dường như đã quá quen với việc này. Cũng chẳng có gì khiến Lâm Tiểu Thanh bỡ ngỡ hết. Vẫn ngồi bên cạnh như một vị khách xem cuộc tranh chấp của hai "kẻ điên" này. Long Mặc giữ tấm bảng trong tay vẫn là tư thái chờ đợi trong im lặng, ung dung thong thả.
Lưu Đình Quân lúc này bị đối phương khiêu khích như ngồi trên chảo lửa, đắn đo một hồi rất lâu.
MC của buổi đấu giá choáng ngợp đầy phấn khích: "Một con số không tưởng, năm trăm triệu được đưa ra từ vị trí của Long tiên sinh. Lưu tiên sinh liệu trả giá cao hơn không ?".
"Một tỷ" - Lưu Đình Quân giơ bảng hô lớn.
Xung quanh đều lặng người, con số khủng khiếp. Bức tranh này đâu đáng giá nhiều tiền như vậy. Đúng là điên rồi.
Nhưng mà thôi.
Đâu ai chấp kẻ có tiền đâu chứ, chơi như thể nào, tiêu như thể nào đó là quyền của họ.
MC chương trình được phen hù cho đến phấn khích mà kích động: "Trời ơi, một tỷ. Là một tỷ cho "Vân Hùng Sơn Họa Đồ" này. Còn ai trả giá cao hơn không ? Vậy tôi bắt đầu đếm".
"Một tỷ lần thứ nhất".
"..".
"Một tỷ lần thứ hai".
"...".
"Một tỷ lần thứ hai".
"...".
"Một tỷ lần thứ ba".
"...".
Lần này Long Mặc không còn giơ biển nữa thay vào đó là nụ cười cáo già đắc ý.
"Thành giao. Xin chúc mừng Lưu Đình Quân tiên sinh đã có được bức "Vân Hùng Sơn Họa Đồ".
Long Mặc đứng lên nhìn về phía Lưu Đình Quân nói: "Xin chúc mừng Lưu Đình Quân tiên sinh".
Lưu Đình Quân ổn định lại tâm trạng nhìn về phía hắn mà gượng cười ôn hòa.
"Cảm ơn Long Mặc tiên sinh đã nhường".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất