Chương 6: Tắt Đèn
“Nói là chiếu cố bà già kia, sợ là cái gì cũng không cần làm, cứ ở đó lười biếng là được đi?”
Lưu Thừa Phong vừa nghe lời này của Vương Vũ Ngưng, đã không nhịn được, hất cằm du du nói:
“Thật thúi a… một cô gái tốt đẹp, sao miệng đầy mùi phân thế?”
Sắc mặt của Vương Vũ Ngưng cũng âm trầm:
“Mẹ ông mắng ai đó?”
Lưu Thừa Phong còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Ninh Thu Thủy cắt đứt.
“Cô không muốn giặt quần áo làm cơm, tôi có thể đổi với cô, cô đi chiếu cố bà cụ, từ 9am đến 10pm đi, sau 10pm phỏng chừng trời cũng đã tối, chúng ta cũng rửa mặt nghỉ ngơi.”
Vương Vũ Ngưng nhìn Ninh Thu Thủy một mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Vậy… Cám ơn nhiều.”
Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng ngữ khí hoàn toàn không có lòng biết ơn.
Chỉ có tràn đầy giễu cợt.
“Đúng rồi… Hiện tại cũng qua năm giờ rồi, tôi đói bụng, không phải anh muốn làm cơm sao? Đi a.”
Ninh Thu Thủy thật sâu nhìn Vương Vũ Ngưng một mắt, không nói thêm gì, xoay người nói với hai cô gái còn lại rằng:
“Các cô có muốn đổi không?”
Cô gái vẫn không lên tiếng Nha Mạt giơ tay lên.
“Tôi…”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết làm cơm.”
So với bộ dạng chọc người ghét của Vương Vũ Ngưng kia, Nha Mạt lại chân thành rất nhiều.
Xã hội này, mấy đứa nhỏ kiều sanh quán dưỡng quá nhiều, cả trai lẫn gái không biết làm cơm có khối người, cái này cũng không kỳ quái.
“Có ông nào biết làm cơm không?”
Ba tên đàn ông còn dư lại trầm mặc chút xíu, Lưu Thừa Phong không nhịn được nói:
“Ai, thôi thôi, tôi với cậu đi nấu cơm giặt giũ!”
“Thật là một đám phế vật, đến nấu cơm giặt giũ cũng không biết!”
Vương Vũ Ngưng lạnh lùng nói:
“Thứ người thô lỗ, miệng mồm sạch sẽ một chút!”
Lưu Thừa Phong trợn mắt, chỉ vào Vương Vũ Ngưng nói:
“Nếu không phải lão tử không đánh phụ nữ, cô xem ngày hôm nay cô có chết hay không!”
Vương Vũ Ngưng cười lạnh một tiếng, đạp giày cao gót của mình cộp cộp cộp đi lên lầu.
Nhà bếp ở tầng triệt, bà cụ ở lầu một, biệt thự rất lớn, mọi người đều tự bận rộn, liền tách ra.
Lưu Thừa Phong hùng hùng hổ hổ, theo Ninh Thu Thủy đi nhà bếp.
Đi theo, còn cô gái nhỏ không ngừng nức nở Nghiêm Ấu Bình kia.
“Được rồi, bớt mắng hai câu.”
Tiến vào nhà bếp, Ninh Thu Thủy thật sự bị ông làm cho phiền, liền cắt đứt Lưu Thừa Phong.
“Không phải…cơn tức này cậu cũng chịu được sao?”
Lưu Thừa Phong trừng mắt.
Ninh Thu Thủy mở tủ lạnh, bắt đầu lấy nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.
“Chú thật cho rằng chiếu cố bà cụ kia… Là một công việc thật sao?”
Nghe nói như thế, hô hấp của Lưu Thừa Phong bỗng ngừng lại.
“Tiểu ca, cậu đây có ý gì?”
Ninh Thu Thủy chậm rãi quay đầu, nhìn Lưu Thừa Phong và Nghiêm Ấu Bình bên cạnh.
“Còn nhớ rõ lời của người đàn ông mặc âu phục trong biệt thự đen nói với chúng ta không?”
“Chờ sau khi chúng ta sống sót từ cửa máu trở về, bọn họ mới có thể trả lời nghi hoặc của chúng ta.”
“Ý vị này, thế giới sau cửa máu… Có nguy hiểm vô pháp tưởng tượng.”
Sau khi anh nói xong, thân thể nhỏ gầy của Nghiêm Ấu Bình lại run run một cái!
Cô rung giọng nói:
“Nguy… Nguy hiểm gì?”
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm… Nhưng nếu nhiệm vụ trên cửa máu là phải chiếu cố bà cụ, vậy hơn phân nửa nguy hiểm là có quan hệ với bà cụ kia.”
“Nói chung… cẩn thận nhiều đi.”
Nghe được Ninh Thu Thủy dặn, mắt của Lưu Thừa Phong vòng vo chuyển, len lén bấm ngón tay, thần sắc âm ế trên mặt lúc trước quét sạch, cười hắc hắc nói:
“Tiểu ca, yêm cảm thấy cậu nói có lý, yêm lăn lộn với cậu.”
(Yêm = tôi/tui/ta cũng đều là một cách xưng)
Ninh Thu Thủy có chút ngoài ý muốn nhìn Lưu Thừa Phong một mắt, lắc đầu, lại không nói thêm gì.
Anh lấy rau dưa trong tủ lạnh ra trước, vừa nhìn về phía tủ đông(ngăn đá).
Nơi đó xác thực như lời của nữ chủ nhân biệt thự, có rất nhiều thịt.
Được nữ chủ nhân phân biệt cắt khối, nhét vào trong túi khác nhau.
Ninh Thu Thủy lấy ra một túi ghi chú ( thăn bò), ném vào trong nồi, nấu nhỏ lửa rã đông.
Lúc đóng tủ lạnh, dư quang của Ninh Thu Thủy bỗng nhiên chú ý tới cái gì, anh lấy một khối thịt cóng đến cứng từ chỗ sâu trong tủ lạnh ra.
Trong túi đựng thịt, có thật nhiều vật chất màu đen không rõ nguồn gốc.
Chỉ là băng vụn quá nhiều che đi, trong túi đựng thịt tất cả lại đều là đóng gói chân không, căn bản nhìn không rõ vật chất màu đen bên trong kia là cái gì.
Bên trên cái túi này cũng không có ghi chú, nghĩ chắc là nữ chủ nhân quên mất.
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm thịt này một hồi, ai biết đại hán râu quai nón Lưu Thừa Phong lại xông tới.
“Thịt này sao là đen thế?”
Ông hiếu kỳ nói.
Ninh Thu Thủy lắc đầu, bỏ lại thịt vào tủ lạnh.
“Không biết, có lẽ là đông lạnh quá lâu, hỏng rồi.”
Ba người bận rộn trong bếp, ngoài dự liệu của Ninh Thu Thủy là, hán tử mới nhìn qua là hình dạng thô lỗ Lưu Thừa Phong này, cư nhiên lại là một tay nấu đồ ăn ngon!
Lưu Thừa Phong vừa nghe lời này của Vương Vũ Ngưng, đã không nhịn được, hất cằm du du nói:
“Thật thúi a… một cô gái tốt đẹp, sao miệng đầy mùi phân thế?”
Sắc mặt của Vương Vũ Ngưng cũng âm trầm:
“Mẹ ông mắng ai đó?”
Lưu Thừa Phong còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Ninh Thu Thủy cắt đứt.
“Cô không muốn giặt quần áo làm cơm, tôi có thể đổi với cô, cô đi chiếu cố bà cụ, từ 9am đến 10pm đi, sau 10pm phỏng chừng trời cũng đã tối, chúng ta cũng rửa mặt nghỉ ngơi.”
Vương Vũ Ngưng nhìn Ninh Thu Thủy một mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Vậy… Cám ơn nhiều.”
Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng ngữ khí hoàn toàn không có lòng biết ơn.
Chỉ có tràn đầy giễu cợt.
“Đúng rồi… Hiện tại cũng qua năm giờ rồi, tôi đói bụng, không phải anh muốn làm cơm sao? Đi a.”
Ninh Thu Thủy thật sâu nhìn Vương Vũ Ngưng một mắt, không nói thêm gì, xoay người nói với hai cô gái còn lại rằng:
“Các cô có muốn đổi không?”
Cô gái vẫn không lên tiếng Nha Mạt giơ tay lên.
“Tôi…”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết làm cơm.”
So với bộ dạng chọc người ghét của Vương Vũ Ngưng kia, Nha Mạt lại chân thành rất nhiều.
Xã hội này, mấy đứa nhỏ kiều sanh quán dưỡng quá nhiều, cả trai lẫn gái không biết làm cơm có khối người, cái này cũng không kỳ quái.
“Có ông nào biết làm cơm không?”
Ba tên đàn ông còn dư lại trầm mặc chút xíu, Lưu Thừa Phong không nhịn được nói:
“Ai, thôi thôi, tôi với cậu đi nấu cơm giặt giũ!”
“Thật là một đám phế vật, đến nấu cơm giặt giũ cũng không biết!”
Vương Vũ Ngưng lạnh lùng nói:
“Thứ người thô lỗ, miệng mồm sạch sẽ một chút!”
Lưu Thừa Phong trợn mắt, chỉ vào Vương Vũ Ngưng nói:
“Nếu không phải lão tử không đánh phụ nữ, cô xem ngày hôm nay cô có chết hay không!”
Vương Vũ Ngưng cười lạnh một tiếng, đạp giày cao gót của mình cộp cộp cộp đi lên lầu.
Nhà bếp ở tầng triệt, bà cụ ở lầu một, biệt thự rất lớn, mọi người đều tự bận rộn, liền tách ra.
Lưu Thừa Phong hùng hùng hổ hổ, theo Ninh Thu Thủy đi nhà bếp.
Đi theo, còn cô gái nhỏ không ngừng nức nở Nghiêm Ấu Bình kia.
“Được rồi, bớt mắng hai câu.”
Tiến vào nhà bếp, Ninh Thu Thủy thật sự bị ông làm cho phiền, liền cắt đứt Lưu Thừa Phong.
“Không phải…cơn tức này cậu cũng chịu được sao?”
Lưu Thừa Phong trừng mắt.
Ninh Thu Thủy mở tủ lạnh, bắt đầu lấy nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.
“Chú thật cho rằng chiếu cố bà cụ kia… Là một công việc thật sao?”
Nghe nói như thế, hô hấp của Lưu Thừa Phong bỗng ngừng lại.
“Tiểu ca, cậu đây có ý gì?”
Ninh Thu Thủy chậm rãi quay đầu, nhìn Lưu Thừa Phong và Nghiêm Ấu Bình bên cạnh.
“Còn nhớ rõ lời của người đàn ông mặc âu phục trong biệt thự đen nói với chúng ta không?”
“Chờ sau khi chúng ta sống sót từ cửa máu trở về, bọn họ mới có thể trả lời nghi hoặc của chúng ta.”
“Ý vị này, thế giới sau cửa máu… Có nguy hiểm vô pháp tưởng tượng.”
Sau khi anh nói xong, thân thể nhỏ gầy của Nghiêm Ấu Bình lại run run một cái!
Cô rung giọng nói:
“Nguy… Nguy hiểm gì?”
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm… Nhưng nếu nhiệm vụ trên cửa máu là phải chiếu cố bà cụ, vậy hơn phân nửa nguy hiểm là có quan hệ với bà cụ kia.”
“Nói chung… cẩn thận nhiều đi.”
Nghe được Ninh Thu Thủy dặn, mắt của Lưu Thừa Phong vòng vo chuyển, len lén bấm ngón tay, thần sắc âm ế trên mặt lúc trước quét sạch, cười hắc hắc nói:
“Tiểu ca, yêm cảm thấy cậu nói có lý, yêm lăn lộn với cậu.”
(Yêm = tôi/tui/ta cũng đều là một cách xưng)
Ninh Thu Thủy có chút ngoài ý muốn nhìn Lưu Thừa Phong một mắt, lắc đầu, lại không nói thêm gì.
Anh lấy rau dưa trong tủ lạnh ra trước, vừa nhìn về phía tủ đông(ngăn đá).
Nơi đó xác thực như lời của nữ chủ nhân biệt thự, có rất nhiều thịt.
Được nữ chủ nhân phân biệt cắt khối, nhét vào trong túi khác nhau.
Ninh Thu Thủy lấy ra một túi ghi chú ( thăn bò), ném vào trong nồi, nấu nhỏ lửa rã đông.
Lúc đóng tủ lạnh, dư quang của Ninh Thu Thủy bỗng nhiên chú ý tới cái gì, anh lấy một khối thịt cóng đến cứng từ chỗ sâu trong tủ lạnh ra.
Trong túi đựng thịt, có thật nhiều vật chất màu đen không rõ nguồn gốc.
Chỉ là băng vụn quá nhiều che đi, trong túi đựng thịt tất cả lại đều là đóng gói chân không, căn bản nhìn không rõ vật chất màu đen bên trong kia là cái gì.
Bên trên cái túi này cũng không có ghi chú, nghĩ chắc là nữ chủ nhân quên mất.
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm thịt này một hồi, ai biết đại hán râu quai nón Lưu Thừa Phong lại xông tới.
“Thịt này sao là đen thế?”
Ông hiếu kỳ nói.
Ninh Thu Thủy lắc đầu, bỏ lại thịt vào tủ lạnh.
“Không biết, có lẽ là đông lạnh quá lâu, hỏng rồi.”
Ba người bận rộn trong bếp, ngoài dự liệu của Ninh Thu Thủy là, hán tử mới nhìn qua là hình dạng thô lỗ Lưu Thừa Phong này, cư nhiên lại là một tay nấu đồ ăn ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất