Chương 13: Phòng Trên
Ninh Thu Thủy kề tai gần ở bên mép bà cụ.
Động tác này, ở trong mắt mọi người, là vô cùng nguy hiểm!
Bởi vì nếu như bà cụ thật sự là hung thủ giết chết Vương Vũ Ngưng tối qua, vậy bây giờ… động tác của Ninh Thu Thủy, không thể nghi ngờ chính là đang tìm chết!
Cũng may, bà cụ cũng không có cắn rơi lỗ tai của Ninh Thu Thủy.
Cũng chính là động tác mạo hiểm này, để Ninh Thu Thủy chiếm được một… tin tức then chốt!
“Thịt… Không… chín…”
Chữ thứ ba, không phải ‘Vị’, là ‘chín’ !
Nhưng… Tại sao là thịt không chín?
Ninh Thu Thủy tự ăn một miếng cháo thịt bò.
Chín.
Tuyệt đối chín.
Đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu, Ninh Thu Thủy bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay Lưu Thừa Phong nói:
“Ông râu rậm, mau, đi nấu chử chén cháo không có thịt!”
Đứng ở bên ngoài Lưu Thừa Phong nghe trong lòng có chút cổ quái, nhưng vẫn là nghe theo lời Ninh Thu Thủy nói.
Rất nhanh, ông liền bưng một chén cháo tinh khiết đi đến.
Lúc này đây… bà cụ ăn.
Không có phun ra nữa.
…
Mọi người thấy thấy một màn này, trong lúc nhất thời đều kinh hãi.
Tình huống gì?
Ăn cháo thịt bò thì phun, ăn cháo không thì không phun?
Bà cụ ăn hết cháo trong chén, Ninh Thu Thủy đưa chén cho Lưu Thừa Phong, sau đó lui ra khỏi gian phòng.
“Tiểu ca, đây. . . tình huống này là gì?”
Lưu Thừa Phong hiếu kỳ nhỏ giọng nói.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Rất phức tạp, chờ một hồi rồi nói. . . Đúng rồi, Nha Mạt đâu?”
Theo hắn hỏi vấn đề này, lúc này mọi người mới phát hiện, Nha Mạt vừa rồi sợ đến chạy xuống lầu. . . lại chẳng biết mất tích lúc nào!
“Nha Mạt!”
Lưu Thừa Phong cả tiếng hô lên.
Nhưng bên trong biệt thự không có ai trả lời, chỉ có một mảnh tĩnh mịch quỷ dị.
Trong lòng mọi người tràn ngập quá dự cảm không tốt.
Bọn họ một đường đi xuống lầu, tìm Nha Mạt khắp nơi.
Cuối cùng, Ninh Thu Thủy đứng ở trước cổng chính bị mở ra, nhìn màn mưa bên ngoài, nói với mọi người:
“Không cần tìm nữa.”
“Cô ấy chạy đi.”
“A, chạy rồi?”
Lưu Thừa Phong gần nhất, nhìn thoáng qua mưa gió mông lung bên ngoài, nhịn không được rùng mình một cái.
Chẳng biết tại sao, sau khi mọi người nghe được tin tức này, trước tiên nghĩ tới. . . Chính là người mập mạp nhảy cửa sổ thoát khỏi xe buýt , cuối cùng không biết bị vật gì lột da!
Nhiệm vụ yếu bọn họ ở trong biệt thự chiếu cố trên giường liệt lão nhân 5 thiên.
Trong thời gian này, nếu như bọn họ rời khỏi biệt thự. . . sẽ xảy ra chuyện gì?
Ninh Thu Thủy đang chuẩn bị trở về phòng khách tầng trệt, ánh mắt lại rơi vào trên tủ giày ở cửa.
Trong lòng anh khẽ động, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm trong tủ giày một phen.
“Tiểu ca, cậu đang tìm cái gì?”
Lưu Thừa Phong thí điên thí điên chạy tới.
Ninh Thu Thủy híp mắt.
“Không có giày đàn ông.”
Lưu Thừa Phong:
“A?”
Đầu óc của Ninh Thu Thủy chuyển động rất nhanh.
Đến bản thân anh cũng không có ý thức được, tại sao đầu óc của mình lại. . . dùng tốt như vậy.
“Trước nữ chủ nhân biệt thự từng đề cập với chúng ta, nói chồng của cô ấy ra ngoài làm việc.”
“Nhưng trong cái nhà này. . . Căn bản không có giày của đàn ông!”
Thân thể của Lưu Thừa Phong cứng đờ.
“Tiểu ca ý của cậu là. . .”
Trong ánh mắt của Ninh Thu Thủy toát ra tinh quang lợi hại:
“Có hai trường hợp.”
“thứ nhất, bởi vì có chút nguyên nhân chồng của cô ấy. . . dọn ra khỏi đây.”
“Thứ hai, cô ấy căn bản không có chồng.”
Lưu Thừa Phong nhướng mày.
“Cô ta không có chồng?”
“Không đúng a! Nhưng nói như vậy, con gái của cô ta. . .”
Lời của ông còn chưa nói hết, Ninh Thu Thủy đã ngẩng đầu nhìn thẳng ông, chậm rãi hỏi một vấn đề để thiên linh cái của Lưu Thừa Phong đều đang bốc hàn khí:
“Chú dựa vào cái gì cho rằng. . . bé gái nhỏ kia là con gái của cô ấy?”
“Cũng bởi vì. . . Cô ấy nắm tay bé sao?”
Cùng Ninh Thu Thủy nhìn nhau vài giây, cái trán của Lưu Thừa Phong rịn ra mồ hôi lạnh.
Ông nuốt nước bọt một cái, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đúng vậy.
Không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh, lúc đó cháu bé nắm tay người phụ nữ kia. . . Là con gái của cô ta!
“. . . Về trước đi.”
Ninh Thu Thủy trầm mặc chỉ chốc lát, anh nhìn màn mưa mông lung ngoài cửa, cảm thấy có một cổ hàn ý không rõ, hình như có vật đáng sợ gì, đang ở chỗ sâu trong màn mưa theo dõi anh!
Anhlập tức đóng lại cổng chính, luôn mãi kiểm tra qua xong, mới cùng Lưu Thừa Phong về tới phòng khách.
Sắc mặt của mọi người cũng không quá đẹp.
Căn biệt thự này rất lớn, nguyên bản bọn họ có 7 người, cũng coi như có chút nhân khí.
Hiện tại Vương Vũ Ngưng thê thảm chết đi, Nha Mạt lại trốn vào trong màn mưa, đùng cái căn nhà cũng chỉ còn lại có năm người.
“Ninh Thu Thủy, vừa rồi. . . bà cụ kia nói cái gì?”
Sắc mặt của Tiết Quy Trạch tái nhợt.
Cho tới bây giờ, biểu hiện của anh coi như tương đối lãnh tĩnh.
Động tác này, ở trong mắt mọi người, là vô cùng nguy hiểm!
Bởi vì nếu như bà cụ thật sự là hung thủ giết chết Vương Vũ Ngưng tối qua, vậy bây giờ… động tác của Ninh Thu Thủy, không thể nghi ngờ chính là đang tìm chết!
Cũng may, bà cụ cũng không có cắn rơi lỗ tai của Ninh Thu Thủy.
Cũng chính là động tác mạo hiểm này, để Ninh Thu Thủy chiếm được một… tin tức then chốt!
“Thịt… Không… chín…”
Chữ thứ ba, không phải ‘Vị’, là ‘chín’ !
Nhưng… Tại sao là thịt không chín?
Ninh Thu Thủy tự ăn một miếng cháo thịt bò.
Chín.
Tuyệt đối chín.
Đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu, Ninh Thu Thủy bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay Lưu Thừa Phong nói:
“Ông râu rậm, mau, đi nấu chử chén cháo không có thịt!”
Đứng ở bên ngoài Lưu Thừa Phong nghe trong lòng có chút cổ quái, nhưng vẫn là nghe theo lời Ninh Thu Thủy nói.
Rất nhanh, ông liền bưng một chén cháo tinh khiết đi đến.
Lúc này đây… bà cụ ăn.
Không có phun ra nữa.
…
Mọi người thấy thấy một màn này, trong lúc nhất thời đều kinh hãi.
Tình huống gì?
Ăn cháo thịt bò thì phun, ăn cháo không thì không phun?
Bà cụ ăn hết cháo trong chén, Ninh Thu Thủy đưa chén cho Lưu Thừa Phong, sau đó lui ra khỏi gian phòng.
“Tiểu ca, đây. . . tình huống này là gì?”
Lưu Thừa Phong hiếu kỳ nhỏ giọng nói.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Rất phức tạp, chờ một hồi rồi nói. . . Đúng rồi, Nha Mạt đâu?”
Theo hắn hỏi vấn đề này, lúc này mọi người mới phát hiện, Nha Mạt vừa rồi sợ đến chạy xuống lầu. . . lại chẳng biết mất tích lúc nào!
“Nha Mạt!”
Lưu Thừa Phong cả tiếng hô lên.
Nhưng bên trong biệt thự không có ai trả lời, chỉ có một mảnh tĩnh mịch quỷ dị.
Trong lòng mọi người tràn ngập quá dự cảm không tốt.
Bọn họ một đường đi xuống lầu, tìm Nha Mạt khắp nơi.
Cuối cùng, Ninh Thu Thủy đứng ở trước cổng chính bị mở ra, nhìn màn mưa bên ngoài, nói với mọi người:
“Không cần tìm nữa.”
“Cô ấy chạy đi.”
“A, chạy rồi?”
Lưu Thừa Phong gần nhất, nhìn thoáng qua mưa gió mông lung bên ngoài, nhịn không được rùng mình một cái.
Chẳng biết tại sao, sau khi mọi người nghe được tin tức này, trước tiên nghĩ tới. . . Chính là người mập mạp nhảy cửa sổ thoát khỏi xe buýt , cuối cùng không biết bị vật gì lột da!
Nhiệm vụ yếu bọn họ ở trong biệt thự chiếu cố trên giường liệt lão nhân 5 thiên.
Trong thời gian này, nếu như bọn họ rời khỏi biệt thự. . . sẽ xảy ra chuyện gì?
Ninh Thu Thủy đang chuẩn bị trở về phòng khách tầng trệt, ánh mắt lại rơi vào trên tủ giày ở cửa.
Trong lòng anh khẽ động, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm trong tủ giày một phen.
“Tiểu ca, cậu đang tìm cái gì?”
Lưu Thừa Phong thí điên thí điên chạy tới.
Ninh Thu Thủy híp mắt.
“Không có giày đàn ông.”
Lưu Thừa Phong:
“A?”
Đầu óc của Ninh Thu Thủy chuyển động rất nhanh.
Đến bản thân anh cũng không có ý thức được, tại sao đầu óc của mình lại. . . dùng tốt như vậy.
“Trước nữ chủ nhân biệt thự từng đề cập với chúng ta, nói chồng của cô ấy ra ngoài làm việc.”
“Nhưng trong cái nhà này. . . Căn bản không có giày của đàn ông!”
Thân thể của Lưu Thừa Phong cứng đờ.
“Tiểu ca ý của cậu là. . .”
Trong ánh mắt của Ninh Thu Thủy toát ra tinh quang lợi hại:
“Có hai trường hợp.”
“thứ nhất, bởi vì có chút nguyên nhân chồng của cô ấy. . . dọn ra khỏi đây.”
“Thứ hai, cô ấy căn bản không có chồng.”
Lưu Thừa Phong nhướng mày.
“Cô ta không có chồng?”
“Không đúng a! Nhưng nói như vậy, con gái của cô ta. . .”
Lời của ông còn chưa nói hết, Ninh Thu Thủy đã ngẩng đầu nhìn thẳng ông, chậm rãi hỏi một vấn đề để thiên linh cái của Lưu Thừa Phong đều đang bốc hàn khí:
“Chú dựa vào cái gì cho rằng. . . bé gái nhỏ kia là con gái của cô ấy?”
“Cũng bởi vì. . . Cô ấy nắm tay bé sao?”
Cùng Ninh Thu Thủy nhìn nhau vài giây, cái trán của Lưu Thừa Phong rịn ra mồ hôi lạnh.
Ông nuốt nước bọt một cái, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đúng vậy.
Không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh, lúc đó cháu bé nắm tay người phụ nữ kia. . . Là con gái của cô ta!
“. . . Về trước đi.”
Ninh Thu Thủy trầm mặc chỉ chốc lát, anh nhìn màn mưa mông lung ngoài cửa, cảm thấy có một cổ hàn ý không rõ, hình như có vật đáng sợ gì, đang ở chỗ sâu trong màn mưa theo dõi anh!
Anhlập tức đóng lại cổng chính, luôn mãi kiểm tra qua xong, mới cùng Lưu Thừa Phong về tới phòng khách.
Sắc mặt của mọi người cũng không quá đẹp.
Căn biệt thự này rất lớn, nguyên bản bọn họ có 7 người, cũng coi như có chút nhân khí.
Hiện tại Vương Vũ Ngưng thê thảm chết đi, Nha Mạt lại trốn vào trong màn mưa, đùng cái căn nhà cũng chỉ còn lại có năm người.
“Ninh Thu Thủy, vừa rồi. . . bà cụ kia nói cái gì?”
Sắc mặt của Tiết Quy Trạch tái nhợt.
Cho tới bây giờ, biểu hiện của anh coi như tương đối lãnh tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất