Chương 30: Đồ Ăn
【 Đầu mối —— 】
【 Người thiện lương chảy khô máu, hóa thành cam lộ; người từ bi cắt đầu xuống, ban tặng an định; người vô tội hai mắt nhắm nghiền, cầu xin cam lộ cùng an định giáng lâm, bọn họ chờ a chờ, chờ a chờ… 】
…
“Cửa máu còn có gợi ý sao?”
Ninh Thu Thủy kinh ngạc nói.
Một bên Bạch Tiêu Tiêu giải thích:
“Chỉ có cửa máu đầu tiên không có thôi.”
“Bởi vì 99. 999% độ khó của người đi cửa máu đầu tiên đều rất thấp, quỷ muốn giết người. . . Còn thật khó khăn, đại bộ phận tình huống cũng chính là dọa một cái, sẽ không động thủ thật.”
Dừng một chút, mâu của cô mang theo trêu chọc, như là đùa giỡn nói với hai người:
“Cho nên mới nói mặt của hai người các anh đem, cửa máu đầu tiên đã đụng phải loại quỷ này, còn kém chút thì đoàn diệt!”
“Cánh cửa đầu tiên qua đi, độ khó của cánh cửa thứ hai sẽ cất cao một đoạn, nhưng cửa máu cũng sẽ có gợi ý tương ứng, quan trọng.”
“Sau đó chính là cửa thứ sáu. . . Bất quá những thứ này, sau này hãy nói.”
“Việc cấp bách hiện nay, là nghĩ biện pháp sống sót qua khỏi cánh cửa thứ hai.”
“Cánh cửa thứ hai của các anh. . . Thật không đơn giản!”
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu kiên trì giải thích, trước tiên Ninh Thu Thủy đọc thuộc gọi ý trên cửa máu.
“Người hiền lành chảy khô máu, hóa thành cam lộ; người từ bi cắt đầu xuống, ban tặng an định; người vô tội hai mắt nhắm nghiền, cầu xin cam lộ cùng an định. . .”
Gợi ý rất quái lạ, nghe vào. . . cực thẩm người.
Rất nhanh, bọn họ đã đến giờ vào cửa.
Cánh cửa gỗ bị máu nhuộm đỏ lần thứ hai bị một cái tay tái nhợt chậm rãi đẩy ra, sau đó ý thức của ba người rất nhanh mơ hồ. . .
. . .
Lại một lần nữa khôi phục ý thức, Ninh Thu Thủy phát hiện mình đã ở trước mặt một tòa kiến trức thật to.
Kiến trúc này đã rất cũ nát, hai bên tường trắng của lối vào đầy vết rạn, bên trên bò đầy rêu xanh thối.
Trên mặt đất tất cả đều là đá vụn cùng cỏ dại.
Trên tường trắng bên phải, thoa sơn đỏ, viết:
( Nơi chiêu đãi đoàn du lịch của Kỳ Vũ thôn )
“Đoàn du lịch. . .”
“Lúc này đây, chúng ta lấy thân phận du khách để xuất hiện sao?”
Ninh Thu Thủy nhìn quanh một chút, trong cái sân lớn này tổng cộng có mười bốn người, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những người này hẳn là giống như anh, thuộc về người của quỷ xá ngoài cửa máu.
Rất nhanh, Ninh Thu Thủy tìm được Lưu Thừa Phong và Bạch Tiêu Tiêu.
Chỉ là. . . sắc mặt của hai người không được tốt.
Ninh Thu Thủy đi ra phía trước, thấp giọng nói:
“Làm sao vậy?”
Bạch Tiêu Tiêu bĩu môi với Lưu Thừa Phong, miễn cưỡng nói:
“Hỏi ổng.”
Ninh Thu Thủy nhìn về phía Lưu Thừa Phong.
Trên mặt người sau có mồ hôi, trong con ngươi hiện lên chút kinh khủng.
“Nơi tôi vừa tới là một mảnh rừng rậm phía sau chân núi, vốn có tôi muốn dựa theo cột mốc đường chỉ dẫn đi qua rừng rậm, nhưng ngay vị trí tâm bộ trong rừng rậm, lại thấy được một. . . người không có đầu!”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy hơi ngưng.
“Chú xác định?”
Lưu Thừa Phong thở hổn hển, chỗ sâu trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi kịch liệt!
“Đúng!”
“Tôi xác định!”
“Nó. . . Một đường đi ra phía trước, sau đó. . .”
Lưu Thừa Phong nói nói, giọng run rẩy.
“Mau nói, sau đó thế nào?”
Ninh Thu Thủy giục.
Lời kế tiếp của Lưu Thừa Phong, để Ninh Thu Thủy cảm thấy phía sau lưng băng lãnh một trận.
“Sau đó. . . Nó lẫn vào trong đám người, biến mất.”
Ninh Thu Thủy:
“Biến mất?”
Lưu Thừa Phong trọng trọng gật đầu.
“Đúng!”
“Cái người không có đầu kia. . . núp ở trong đám người chung quanh!”
Nói xong, mắt của ông mang theo sợ hãi quét xung quanh một mắt, hít sâu một hơi.
Ninh Thu Thủy ngược lại nhìn về phía Bạch Tiêu Tiêu.
“Chị Bạch, thấy thế nào?”
Bạch Tiêu Tiêu lắc đầu.
“Tạm thời không cần hoảng, các anh đây mới là cánh cửa thứ hai thôi, quỷ còn chưa có biến thái đến độ vừa ra đã trực tiếp tựu giết người!”
“Bất quá… Vẫn là phải cẩn thận nhiều hơn!”
Cô vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên:
“Các vị, thật ngại quá, để các vị đợi lâu như vậy!”
Trên đất trống mọi người ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên ăn mặc mộc mạc, da ngăm đen đi tới trước mặt mọi người.
“Tự giới thiệu mình một chút, tôi là Hầu Không, là lĩnh ban(người đứng đầu một ban) xã du lịch của Kỳ Vũ thôn, mấy ngày nay đều là tôi trực ban, bình thường sẽ ngồi ở trong đại sảnh tầng trệt, nếu các vị có vấn đề gì, có thể phản ánh với tôi!”
“Nếu như các vị cảm thấy thể nghiệm du lịch lúc này đây cũng không tệ lắm, như vậy quay đầu lại còn xin hỗ trợ tuyên truyền một tay, cảm ơn!”
Lúc nói chuyện, mặt ông mang dáng tươi cười, phát cho tất cả mọi người tại chỗ một cái chìa khóa phòng.
“Nơi chiêu đãi của thôn có thực đường miễn phí, sau khi các vị ăn uống no đủ, có thể đi dạo chung quanh, Kỳ Vũ thôn chúng tôi có thật nhiều nơi thăm quan cảnh sắc địa phương đặc sắc …”
【 Người thiện lương chảy khô máu, hóa thành cam lộ; người từ bi cắt đầu xuống, ban tặng an định; người vô tội hai mắt nhắm nghiền, cầu xin cam lộ cùng an định giáng lâm, bọn họ chờ a chờ, chờ a chờ… 】
…
“Cửa máu còn có gợi ý sao?”
Ninh Thu Thủy kinh ngạc nói.
Một bên Bạch Tiêu Tiêu giải thích:
“Chỉ có cửa máu đầu tiên không có thôi.”
“Bởi vì 99. 999% độ khó của người đi cửa máu đầu tiên đều rất thấp, quỷ muốn giết người. . . Còn thật khó khăn, đại bộ phận tình huống cũng chính là dọa một cái, sẽ không động thủ thật.”
Dừng một chút, mâu của cô mang theo trêu chọc, như là đùa giỡn nói với hai người:
“Cho nên mới nói mặt của hai người các anh đem, cửa máu đầu tiên đã đụng phải loại quỷ này, còn kém chút thì đoàn diệt!”
“Cánh cửa đầu tiên qua đi, độ khó của cánh cửa thứ hai sẽ cất cao một đoạn, nhưng cửa máu cũng sẽ có gợi ý tương ứng, quan trọng.”
“Sau đó chính là cửa thứ sáu. . . Bất quá những thứ này, sau này hãy nói.”
“Việc cấp bách hiện nay, là nghĩ biện pháp sống sót qua khỏi cánh cửa thứ hai.”
“Cánh cửa thứ hai của các anh. . . Thật không đơn giản!”
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu kiên trì giải thích, trước tiên Ninh Thu Thủy đọc thuộc gọi ý trên cửa máu.
“Người hiền lành chảy khô máu, hóa thành cam lộ; người từ bi cắt đầu xuống, ban tặng an định; người vô tội hai mắt nhắm nghiền, cầu xin cam lộ cùng an định. . .”
Gợi ý rất quái lạ, nghe vào. . . cực thẩm người.
Rất nhanh, bọn họ đã đến giờ vào cửa.
Cánh cửa gỗ bị máu nhuộm đỏ lần thứ hai bị một cái tay tái nhợt chậm rãi đẩy ra, sau đó ý thức của ba người rất nhanh mơ hồ. . .
. . .
Lại một lần nữa khôi phục ý thức, Ninh Thu Thủy phát hiện mình đã ở trước mặt một tòa kiến trức thật to.
Kiến trúc này đã rất cũ nát, hai bên tường trắng của lối vào đầy vết rạn, bên trên bò đầy rêu xanh thối.
Trên mặt đất tất cả đều là đá vụn cùng cỏ dại.
Trên tường trắng bên phải, thoa sơn đỏ, viết:
( Nơi chiêu đãi đoàn du lịch của Kỳ Vũ thôn )
“Đoàn du lịch. . .”
“Lúc này đây, chúng ta lấy thân phận du khách để xuất hiện sao?”
Ninh Thu Thủy nhìn quanh một chút, trong cái sân lớn này tổng cộng có mười bốn người, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những người này hẳn là giống như anh, thuộc về người của quỷ xá ngoài cửa máu.
Rất nhanh, Ninh Thu Thủy tìm được Lưu Thừa Phong và Bạch Tiêu Tiêu.
Chỉ là. . . sắc mặt của hai người không được tốt.
Ninh Thu Thủy đi ra phía trước, thấp giọng nói:
“Làm sao vậy?”
Bạch Tiêu Tiêu bĩu môi với Lưu Thừa Phong, miễn cưỡng nói:
“Hỏi ổng.”
Ninh Thu Thủy nhìn về phía Lưu Thừa Phong.
Trên mặt người sau có mồ hôi, trong con ngươi hiện lên chút kinh khủng.
“Nơi tôi vừa tới là một mảnh rừng rậm phía sau chân núi, vốn có tôi muốn dựa theo cột mốc đường chỉ dẫn đi qua rừng rậm, nhưng ngay vị trí tâm bộ trong rừng rậm, lại thấy được một. . . người không có đầu!”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy hơi ngưng.
“Chú xác định?”
Lưu Thừa Phong thở hổn hển, chỗ sâu trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi kịch liệt!
“Đúng!”
“Tôi xác định!”
“Nó. . . Một đường đi ra phía trước, sau đó. . .”
Lưu Thừa Phong nói nói, giọng run rẩy.
“Mau nói, sau đó thế nào?”
Ninh Thu Thủy giục.
Lời kế tiếp của Lưu Thừa Phong, để Ninh Thu Thủy cảm thấy phía sau lưng băng lãnh một trận.
“Sau đó. . . Nó lẫn vào trong đám người, biến mất.”
Ninh Thu Thủy:
“Biến mất?”
Lưu Thừa Phong trọng trọng gật đầu.
“Đúng!”
“Cái người không có đầu kia. . . núp ở trong đám người chung quanh!”
Nói xong, mắt của ông mang theo sợ hãi quét xung quanh một mắt, hít sâu một hơi.
Ninh Thu Thủy ngược lại nhìn về phía Bạch Tiêu Tiêu.
“Chị Bạch, thấy thế nào?”
Bạch Tiêu Tiêu lắc đầu.
“Tạm thời không cần hoảng, các anh đây mới là cánh cửa thứ hai thôi, quỷ còn chưa có biến thái đến độ vừa ra đã trực tiếp tựu giết người!”
“Bất quá… Vẫn là phải cẩn thận nhiều hơn!”
Cô vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên:
“Các vị, thật ngại quá, để các vị đợi lâu như vậy!”
Trên đất trống mọi người ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên ăn mặc mộc mạc, da ngăm đen đi tới trước mặt mọi người.
“Tự giới thiệu mình một chút, tôi là Hầu Không, là lĩnh ban(người đứng đầu một ban) xã du lịch của Kỳ Vũ thôn, mấy ngày nay đều là tôi trực ban, bình thường sẽ ngồi ở trong đại sảnh tầng trệt, nếu các vị có vấn đề gì, có thể phản ánh với tôi!”
“Nếu như các vị cảm thấy thể nghiệm du lịch lúc này đây cũng không tệ lắm, như vậy quay đầu lại còn xin hỗ trợ tuyên truyền một tay, cảm ơn!”
Lúc nói chuyện, mặt ông mang dáng tươi cười, phát cho tất cả mọi người tại chỗ một cái chìa khóa phòng.
“Nơi chiêu đãi của thôn có thực đường miễn phí, sau khi các vị ăn uống no đủ, có thể đi dạo chung quanh, Kỳ Vũ thôn chúng tôi có thật nhiều nơi thăm quan cảnh sắc địa phương đặc sắc …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất