Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 11: A
Lại cầm lên một món khác, thì đây là sản phẩm kết hợp giới hạn giữa một thương hiệu trong nước và một thương hiệu nổi tiếng nào đó.
Trời ơi, đây là tập hợp tất cả các thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới sao?
Cô đang mơ à? Hay là đã nhận được "bàn tay vàng"?
Ông trời ơi! Con yêu người chết mất!
Nhưng mà, chỗ này làm sao ra ngoài được nhỉ?
Vừa dứt lời, cả người cô chợt loạng choạng, khi mở mắt ra lần nữa, Tô Nam đã nhìn thấy trần nhà ngả màu vàng úa của nhà mình.
Nằm trên sàn nhà, cô không kìm được mà nở một nụ cười, chầm chậm đưa tay lên, và nhìn thấy hộp phấn highlight được đóng gói xinh xắn dễ thương.
“Vào.”
Cô trở lại không gian màu hồng.
“Ra.”
Cô lại xuất hiện trên sàn phòng mình.
Tuyệt thật, đây chẳng phải là chuẩn cấu hình của nữ chính sao? Cảm ơn ông trời, cảm ơn đấng tạo hóa.
Cô chỉ muốn nói rằng điều này quá đã đi.
Nếu mà đem mỹ phẩm trong không gian này đi bán, chẳng phải sẽ kiếm bộn rồi sao?
Khụ khụ, tất nhiên, hiện tại chắc chắn không thể làm mấy “chuyện xấu” như buôn lậu được.
Thứ nhất là cô không có kinh nghiệm làm chợ đen, dễ bị đội trật tự bắt.
Thứ hai là công nghệ hiện tại chưa sản xuất được bao bì kiểu này đâu.
Nếu bị người ta hỏi đến, cô cũng không biết trả lời sao, lỡ bị coi là người kỳ quặc rồi bị bắt đi thì đúng là có khóc cũng không kịp.
“Vào.”
Tô Nam bò dậy khỏi sàn màu hồng, trên tay không cầm chắc hộp phấn highlight, vốn nghĩ nó sẽ rơi xuống đất, nhưng không ngờ nó lại bay thẳng về vị trí ban đầu, tự động sắp xếp ngăn nắp.
Không tệ không tệ.
Tô Nam xoa cằm, đi dọc theo lối đi phía trước, ngó bên trái bên phải, một lúc sau cảm thấy đôi mắt không đủ để nhìn nữa.
Chưa đi được bao xa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đài phun nước bằng đá trắng, ba cột nước dưới ánh sáng chiếu vào trở nên trong suốt lấp lánh, từng giọt nước như những viên kim cương sáng lấp lánh.
Xung quanh đài phun có rất nhiều hoa cỏ, đủ màu sắc, rất đẹp mắt.
Nhưng Tô Nam không nhận ra loại nào cả.
Cô đi vòng quanh đài phun vài vòng, không nhịn được đưa tay hứng lấy những hạt nước phun xuống, mát lạnh.
“Chẳng lẽ đây chỉ là đồ trang trí để ngắm sao?” Nhưng trực giác nói cho cô biết thứ này không đơn giản đâu.
“Hay thử uống xem?” Nhưng lỡ trúng độc thì sao?
Sau khi do dự một hồi, Tô Nam ngồi xổm xuống, đưa tay nhổ một cây hoa lên, nhìn qua hệ thống rễ của nó.
Ừm, rất tốt, trắng sạch, vậy chắc không có độc.
Vì thế cô dùng hai tay hứng một chút nước, cẩn thận đưa lên miệng, nhấp nhẹ một ngụm.
Nhấp hai cái, chẳng bao lâu cô cảm nhận được dòng nước chảy qua đâu cũng ấm áp, tinh thần sảng khoái chưa kể, cơ thể vốn mệt mỏi vì chạy gần nửa thành phố cũng như hồi phục lại một phần thể lực.
Chẳng trách chỉ có khu vực này cây cối mới tươi tốt như vậy, hóa ra đều nhờ vào dòng nước thần kỳ này.
Đây chẳng phải là tiên tuyền sao? Chuẩn là nước thần rồi.
Nếu cứ duy trì uống tiên tuyền này, thì sống đến chín mươi chín tuổi chắc là không vấn đề nhỉ?
Lúc đó đem mỹ phẩm ở đây đi bán, cô chẳng phải sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất thế giới sao?
Tô Nam không nhịn được cười, mày mắt cong cong.
Cười đã rồi, cô dùng nước lau sạch lớp son đỏ trên môi, sau đó quay về phòng.
Ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại hồng hào, da chết cũng biến mất, các nếp nhăn trên môi cũng như mờ đi ít nhiều.
Ồ, còn có tác dụng làm đẹp và dưỡng da nữa?
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị một tiếng gõ cửa vang lên đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ.
Trời ơi, đây là tập hợp tất cả các thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới sao?
Cô đang mơ à? Hay là đã nhận được "bàn tay vàng"?
Ông trời ơi! Con yêu người chết mất!
Nhưng mà, chỗ này làm sao ra ngoài được nhỉ?
Vừa dứt lời, cả người cô chợt loạng choạng, khi mở mắt ra lần nữa, Tô Nam đã nhìn thấy trần nhà ngả màu vàng úa của nhà mình.
Nằm trên sàn nhà, cô không kìm được mà nở một nụ cười, chầm chậm đưa tay lên, và nhìn thấy hộp phấn highlight được đóng gói xinh xắn dễ thương.
“Vào.”
Cô trở lại không gian màu hồng.
“Ra.”
Cô lại xuất hiện trên sàn phòng mình.
Tuyệt thật, đây chẳng phải là chuẩn cấu hình của nữ chính sao? Cảm ơn ông trời, cảm ơn đấng tạo hóa.
Cô chỉ muốn nói rằng điều này quá đã đi.
Nếu mà đem mỹ phẩm trong không gian này đi bán, chẳng phải sẽ kiếm bộn rồi sao?
Khụ khụ, tất nhiên, hiện tại chắc chắn không thể làm mấy “chuyện xấu” như buôn lậu được.
Thứ nhất là cô không có kinh nghiệm làm chợ đen, dễ bị đội trật tự bắt.
Thứ hai là công nghệ hiện tại chưa sản xuất được bao bì kiểu này đâu.
Nếu bị người ta hỏi đến, cô cũng không biết trả lời sao, lỡ bị coi là người kỳ quặc rồi bị bắt đi thì đúng là có khóc cũng không kịp.
“Vào.”
Tô Nam bò dậy khỏi sàn màu hồng, trên tay không cầm chắc hộp phấn highlight, vốn nghĩ nó sẽ rơi xuống đất, nhưng không ngờ nó lại bay thẳng về vị trí ban đầu, tự động sắp xếp ngăn nắp.
Không tệ không tệ.
Tô Nam xoa cằm, đi dọc theo lối đi phía trước, ngó bên trái bên phải, một lúc sau cảm thấy đôi mắt không đủ để nhìn nữa.
Chưa đi được bao xa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đài phun nước bằng đá trắng, ba cột nước dưới ánh sáng chiếu vào trở nên trong suốt lấp lánh, từng giọt nước như những viên kim cương sáng lấp lánh.
Xung quanh đài phun có rất nhiều hoa cỏ, đủ màu sắc, rất đẹp mắt.
Nhưng Tô Nam không nhận ra loại nào cả.
Cô đi vòng quanh đài phun vài vòng, không nhịn được đưa tay hứng lấy những hạt nước phun xuống, mát lạnh.
“Chẳng lẽ đây chỉ là đồ trang trí để ngắm sao?” Nhưng trực giác nói cho cô biết thứ này không đơn giản đâu.
“Hay thử uống xem?” Nhưng lỡ trúng độc thì sao?
Sau khi do dự một hồi, Tô Nam ngồi xổm xuống, đưa tay nhổ một cây hoa lên, nhìn qua hệ thống rễ của nó.
Ừm, rất tốt, trắng sạch, vậy chắc không có độc.
Vì thế cô dùng hai tay hứng một chút nước, cẩn thận đưa lên miệng, nhấp nhẹ một ngụm.
Nhấp hai cái, chẳng bao lâu cô cảm nhận được dòng nước chảy qua đâu cũng ấm áp, tinh thần sảng khoái chưa kể, cơ thể vốn mệt mỏi vì chạy gần nửa thành phố cũng như hồi phục lại một phần thể lực.
Chẳng trách chỉ có khu vực này cây cối mới tươi tốt như vậy, hóa ra đều nhờ vào dòng nước thần kỳ này.
Đây chẳng phải là tiên tuyền sao? Chuẩn là nước thần rồi.
Nếu cứ duy trì uống tiên tuyền này, thì sống đến chín mươi chín tuổi chắc là không vấn đề nhỉ?
Lúc đó đem mỹ phẩm ở đây đi bán, cô chẳng phải sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất thế giới sao?
Tô Nam không nhịn được cười, mày mắt cong cong.
Cười đã rồi, cô dùng nước lau sạch lớp son đỏ trên môi, sau đó quay về phòng.
Ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại hồng hào, da chết cũng biến mất, các nếp nhăn trên môi cũng như mờ đi ít nhiều.
Ồ, còn có tác dụng làm đẹp và dưỡng da nữa?
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị một tiếng gõ cửa vang lên đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất