Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh

Chương 27: A

Trước Sau
Đây không phải quê nhà của cô, không phải nhà cô, không có người thân bạn bè yêu thương cô vô điều kiện, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình, dựa vào những người đồng đội thanh niên trí thức cùng chiến đấu với cô.

Nếu ngay cả giao tiếp với những người bên cạnh còn không muốn, vậy sau này chỉ có thể một mình đơn độc chiến đấu, có thể cô còn nhỏ tuổi, chưa hiểu hết được sự khó khăn của việc đơn độc một mình.

Nhưng như người xưa có câu, nhiều người hợp sức thì lửa sẽ cháy to, bất kể trước kia cuộc sống của cô thế nào, nhưng đến đây rồi, cô chỉ có thể tuân theo sắp xếp, đi theo đoàn thể, tôn trọng người khác, người khác mới tôn trọng cô.

Được rồi, nể tình hôm nay là ngày đầu các cô đến đây, tôi cũng không tính toán nhiều nữa, giờ cô xin lỗi đồng chí Tần Hiểu Lan và đồng chí Tô Điềm Điềm, chuyện này coi như xong.”

Nghe vậy, Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên tia đắc ý.

Trong đám đông, Chu Nhượng đứng ở vị trí phía sau, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn về phía bóng dáng không xa đang quay lưng lại với anh.

Đang định tiến lên phía trước thì anh nghe thấy cô cất giọng.

Tô Nam đợi Đinh Mậu nói xong, biết đã đến lúc, bèn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngân ngấn nước, đầu mũi đỏ ửng.

“Anh Đinh, em không có giả khóc, hu hu hu, em biết chúng ta đều là những thanh niên trí thức từ xa đến, nên đối xử với nhau như người một nhà, nhưng cũng không thể không phân biệt đúng sai, mù quáng kết thân với người khác được.”

Vừa dứt lời, Tần Hiểu Lan liền ngẩng phắt đầu, sốt sắng nói: “Ý cô là gì? Đang ám chỉ chúng tôi không phải người tốt à?”

Giọng nói the thé, kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, khiến cả người trông như hung thần ác sát.

Tô Nam rụt cổ lại đầy sợ hãi, còn lùi về sau mấy bước, như thể rất sợ Tần Hiểu Lan.



“Tôi không có ý đó, tôi không nói nữa được không? Đồng chí Tần, cô đừng trừng tôi nữa, tôi sợ.”

Đinh Mậu nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt biến đổi vài lần, anh ta nhìn thoáng qua Tần Hiểu Lan, rồi lại nhìn sang Tô Nam, trầm giọng nói: “Đồng chí Tô Nam, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, có tôi ở đây, chẳng lẽ còn sợ có người ỷ thế hiếp người à?”

“Chuyện này…”

Tô Nam chần chừ, lau nước mắt, rồi run rẩy nói tiếp: “Lúc nãy khi em đang trải chăn thì bọn họ đến tìm em.”

Nói xong, vai cô còn run lên một cái.

“Đồng chí Tô bảo em đổi giường với đồng chí Tần, bọn họ nói là bàn chuyện với em, nhưng giọng điệu không phải là giọng điệu thương lượng, cứ như là em không đổi sẽ bị đánh bị mắng vậy.

Hu hu hu, em sợ đến mức không nói nên lời, họ còn bảo nếu em đồng ý đổi thì đồng chí Tần sẽ tặng em một chiếc váy. Em nghĩ chúng ta mới gặp mặt, còn chưa thân quen, huống chi chiếc váy đó rất quý, nếu em đổi chỗ giường để lấy nó, chẳng phải là buôn bán trục lợi, đào tường lấp nền xã hội chủ nghĩa sao, em không làm chuyện đó đâu.”

Nghe xong, mọi người xung quanh đều im lặng.

Tần Hiểu Lan gần như sắp tức chết, chuyện là như vậy, nhưng sao qua miệng Tô Nam lại thành ra thế này? Còn liên quan gì đến buôn bán trục lợi nữa?

“Tôi đâu có làm vậy, anh Đinh, Tô Nam đang nói điêu, ngụy biện đấy.”

Đinh Mậu sa sầm mặt, giơ tay ngăn Tần Hiểu Lan lại, chỉ hỏi một câu: “Chuyện dùng váy đổi giường có thật không?”

“Là thật, em đứng ngay bên cạnh nghe mà.” Lưu Ngọc cảm thấy cuối cùng mình cũng có đất dụng võ, vội bước lên một bước, gật đầu lia lịa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau