Chương 20: Núm Vú Bị Ba Mút Sưng Lên (Hơi H)
Editor: Gypsy
Hai người nhìn như vậy thật lâu.
Lâu đến mức tay Lâm Yên dần dần chuyển từ bám vào vai hắn sang vòng qua cổ hắn, cũng lâu đến mức ánh mắt Lâm Thời Hằng càng lúc càng sâu thẳm.
Chóp mũi hai người dần dần chạm vào nhau, hơi thở của nhau hòa quyện vào nhau cùng một lúc, càng lúc càng nặng.
Ánh mắt của Lâm Thời Hằng cũng bắt đầu lưu luyến giữa đôi mắt và cánh môi cô.
Trong lòng Lâm Yên nghẹn lại, bên tai tràn ngập tiếng tia lửa nổ lách tách, tim đập nhanh đến nỗi cứ ngỡ giây sau sẽ chết đuối.
Trực giác nhạy bén của phụ nữ khiến cô nhận ra rằng nếu tiếp tục nhìn nhau như vậy sẽ rất nguy hiểm, có một số việc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhưng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực và tứ chi đã sớm mềm nhũn hoàn toàn rời xa ý chí của cô, khiến cô không được phép làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Một số loại ‘nguy hiểm’ không biết tên chạm vào là nổ ngay tức khắc.
Điện thoại của Lâm Thời Hằng vang lên.
Hắn giống như bị ai đó đột ngột gõ tỉnh, ánh mắt lại khôi phục vẻ trong trẻo ngày trước, xoay người ngồi dậy, cầm điện thoại di động nhấn nút nghe.
“Về rồi, đang ở nhà. Được, mấy giờ về? Ừ.”
Hẳn là điện thoại của mẹ, Lâm Yên cũng phục hồi tinh thần lại.
Cúp điện thoại xong, trầm mặc ngắn ngủi, không khí tràn ngập hơi thở xấu hổ.
Lâm Thời Hằng thấy Lâm Yên cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn xoa xoa đầu cô, dịu dàng hỏi, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Cô gật đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Xem ra biện pháp này quả nhiên có hiệu quả.”
Lâm Thời Hằng xuống giường, cũng gọi cô xuống, “Lát nữa mẹ sẽ tan làm, chúng ta đi nấu cơm đi, cho bà ấy một bất ngờ.”
Lâm Yên vẫn chưa bình tĩnh lại sau nhịp tim đập dữ dội vừa rồi, nghe vậy lúng ta lúng túng gật đầu, xuống giường đi ra ngoài cùng hắn.
Nào ngờ Lâm Thời Hằng trực tiếp giữ chặt cổ tay cô.
“… Sao vậy?”
Ngón tay hắn chọc chọc một hạt vú nhô ra trước ngực cô, hai chấm đó vô cùng rõ ràng qua lớp áo.
Mặt Lâm Yên lập tức đỏ lên, lắp bắp nói, “Con… Con đi thay quần áo ạ.”
Lâm Thời Hằng gật đầu, “Nhớ mặc nội y.”
“… Dạ.”
“Núm vú bị ba mút quá lớn, nếu không mặc sẽ thấy rất rõ ràng.”
“!!!”
Lâm Thời Hằng như thể không biết rốt cuộc mình đã nói những lời khủng khiếp như thế nào, nhìn Lâm Yên ngốc tại chỗ, vỗ vỗ đầu cô, nhắc nhở lần nữa.
“Nhớ mặc đồ lót thể thao, vậy mới không gò bó, vừa rồi ba dùng lực hơi mạnh, có vẻ hơi sưng lên, mặc đồ lót bình thường sẽ bị cọ rất kó chịu. Nhưng con yên tâm, sau này ba sẽ cố gắng nhẹ hết sức có thể.”
Lâm Yên ngơ ngác nhìn hắn, ba nói, sau này?
Hai người nhìn như vậy thật lâu.
Lâu đến mức tay Lâm Yên dần dần chuyển từ bám vào vai hắn sang vòng qua cổ hắn, cũng lâu đến mức ánh mắt Lâm Thời Hằng càng lúc càng sâu thẳm.
Chóp mũi hai người dần dần chạm vào nhau, hơi thở của nhau hòa quyện vào nhau cùng một lúc, càng lúc càng nặng.
Ánh mắt của Lâm Thời Hằng cũng bắt đầu lưu luyến giữa đôi mắt và cánh môi cô.
Trong lòng Lâm Yên nghẹn lại, bên tai tràn ngập tiếng tia lửa nổ lách tách, tim đập nhanh đến nỗi cứ ngỡ giây sau sẽ chết đuối.
Trực giác nhạy bén của phụ nữ khiến cô nhận ra rằng nếu tiếp tục nhìn nhau như vậy sẽ rất nguy hiểm, có một số việc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhưng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực và tứ chi đã sớm mềm nhũn hoàn toàn rời xa ý chí của cô, khiến cô không được phép làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Một số loại ‘nguy hiểm’ không biết tên chạm vào là nổ ngay tức khắc.
Điện thoại của Lâm Thời Hằng vang lên.
Hắn giống như bị ai đó đột ngột gõ tỉnh, ánh mắt lại khôi phục vẻ trong trẻo ngày trước, xoay người ngồi dậy, cầm điện thoại di động nhấn nút nghe.
“Về rồi, đang ở nhà. Được, mấy giờ về? Ừ.”
Hẳn là điện thoại của mẹ, Lâm Yên cũng phục hồi tinh thần lại.
Cúp điện thoại xong, trầm mặc ngắn ngủi, không khí tràn ngập hơi thở xấu hổ.
Lâm Thời Hằng thấy Lâm Yên cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn xoa xoa đầu cô, dịu dàng hỏi, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Cô gật đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Xem ra biện pháp này quả nhiên có hiệu quả.”
Lâm Thời Hằng xuống giường, cũng gọi cô xuống, “Lát nữa mẹ sẽ tan làm, chúng ta đi nấu cơm đi, cho bà ấy một bất ngờ.”
Lâm Yên vẫn chưa bình tĩnh lại sau nhịp tim đập dữ dội vừa rồi, nghe vậy lúng ta lúng túng gật đầu, xuống giường đi ra ngoài cùng hắn.
Nào ngờ Lâm Thời Hằng trực tiếp giữ chặt cổ tay cô.
“… Sao vậy?”
Ngón tay hắn chọc chọc một hạt vú nhô ra trước ngực cô, hai chấm đó vô cùng rõ ràng qua lớp áo.
Mặt Lâm Yên lập tức đỏ lên, lắp bắp nói, “Con… Con đi thay quần áo ạ.”
Lâm Thời Hằng gật đầu, “Nhớ mặc nội y.”
“… Dạ.”
“Núm vú bị ba mút quá lớn, nếu không mặc sẽ thấy rất rõ ràng.”
“!!!”
Lâm Thời Hằng như thể không biết rốt cuộc mình đã nói những lời khủng khiếp như thế nào, nhìn Lâm Yên ngốc tại chỗ, vỗ vỗ đầu cô, nhắc nhở lần nữa.
“Nhớ mặc đồ lót thể thao, vậy mới không gò bó, vừa rồi ba dùng lực hơi mạnh, có vẻ hơi sưng lên, mặc đồ lót bình thường sẽ bị cọ rất kó chịu. Nhưng con yên tâm, sau này ba sẽ cố gắng nhẹ hết sức có thể.”
Lâm Yên ngơ ngác nhìn hắn, ba nói, sau này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất