Chương 29:
Editor: Gypsy
“Hôm nay thật sự không cần xoa bóp đâu ạ…”
Cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hận không thể lập tức chạy thoát.
Lâm Thời Hằng lại bĩnh tĩnh nghiêm túc nhìn cô, “Hôm nay không đau thì không cần xoa bóp, nhưng hiệu quả điều trị có thể dựa trên phản ứng nhất thời để phán đoán hiệu quả chữa bệnh sao?
“Bình thường ba dạy con như vậy ư?”
Lâm Yên mím môi, tay phải chậm rãi hạ xuống, vô thức nắm lấy ga giường dưới thân, chột dạ nói, “Không có ạ.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”
Ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc.
“Con sai rồi… Ba.”
Lâm Yên nhìn đường cong lưu loát của hắn, ánh mắt lơ lửng, tay trái khẽ nắm chặt áo của hắn lắc lắc, khuôn mặt bày ra vẻ nhận lỗi.
Thấy sắc mặt hắn hơi hòa hoãn lại, cô cắn môi nhẹ kéo áo hắn xuống, ưỡn người đưa ngực phập phồng đến bên miệng hắn, lẩm bẩm nói, “Phiền ba rồi.”
“Tự nhiên khách sáo vậy?”
Lâm Thời Hằng thấy cô thật sự xấu hổ, nhướng mày, ánh mắt dừng trên hàng mi dài khẽ rung lên xuống của cô, chỉ điểm cô cởi bỏ toàn bộ nút áo trên ngực.
Lâm Yên há cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn hắn.
“Buổi chiều ba có việc phải đi ra ngoài, xoa bây giờ đi.”
“…”
Lâm Yên không còn lời nào để nói, cố kìm lại xấu hổ cởi từng nút áo ra.
Sau khi cởi hết tất cả nút áo, Lâm Thời Hằng đẩy áo ba lỗ vướng víu lên, xoa xoa qua lớp áo ngực một phen, sau đó bàn tay di chuyển ra sau, hai ba cái đã mở mắc cài phía sau cô.
Mất đi sự trói buộc, vú non trắng nõn đầy đặn giống như bánh pudding QQ mềm mại, lập tức bật ra khỏi áo ngực, thậm chí còn nghịch ngợm xẹt qua một làn sóng vú.
Lâm Thời Hằng chen vào giữa hai chân cô, lại nhấc bổng cô lên, ngay khi hàng mi run rẩy của cô cụp xuống, hắn cúi người ngậm lấy vầng vú màu hồng nhạt của cô.
Môi mỏng lại há ra, ngậm giữ một bên núm vú dùng sức mút một hơi.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng tự nhiên leo lên một bầu vú khác đang bị lạnh nhạt, năm ngón tay lún sâu vào trong thịt mềm, khép lại từ từ xoa nắn, rồi nhéo núm vú.
“Ưm…”
Lâm Yên há cái miệng nhỏ nhắn, cổ họng không khống chế được tràn ra tiếng rên rỉ trêu người.
Tiếng rên giống như mèo con, mềm mại, nhão nhẹt nhớp nhúa, khiến người khác hận không thể ôm vào lòng mà nút thật mạnh.
Lâm Thời Hằng quả thật đang mút con ‘mèo con’ này, mút cô đến mức ngâm nga yêu kiều liên tục, ôm cổ hắn, chủ động đưa vú vào miệng hắn.
Bầu vú đầy đặn như giọt nước đầy hương thơm cực kỳ đàn hồi, Lâm Thời Hằng một mực cắn hơn phân nửa thịt vú, từ nhũ căn khẽ gặm cắn, theo động tác của hắn, sống mũi cao ngất từ mép dần dần chạm tới núm vú, đục một cái hố lõm ám muội trên bầu vú.
Chờ khi Lâm Thời Hằng liếm quầng vú màu hồng nhạt mút hôn, hơi thở nóng ẩm phả vào trái đỏ nhạy cảm của Lâm Yên.
Cô không khỏi rùng mình, vuốt ve mái tóc ngắn của Lâm Thời Hằng, thở dốc nũng nịu bên tai hắn.
Tiếng thở vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như một cái móc mật câu lòng người không yên, da đầu tê dại.
Lâm Thời Hằng căng thẳng khắp người, bọc núm vú sưng lên dùng sức hút thật mạnh.
Hồi lâu, bị cô thở hổn hển thật sự chịu không nổi, hắn hừ nhẹ một tiếng nâng đùi cô ôm người lên.
Trong miệng nóng bỏng tham lam nuốt ăn núm vú thơm ngát, lòng bàn tay tự nhiên di chuyển về phía trước nắm lấy cánh mông tròn trịa.
Lâm Thời Hằng gần như cạn kiệt hết tất cả sự tự chủ trong cuộc đời, mới có thể kiềm chế được mình chỉ nắm, chứ không phải dâm tà nắm lấy cái mông nhỏ bé của cô rồi làm càn xoa nắn.
“Ưm~”
Núm vú bị hắn không nhẹ không nặng cắn một cái.
Lâm Yên nhẹ hừ một tiếng, lập tức vòng chân lên eo hắn, ôm cổ hắn nhún người lên, giọng nói mềm mại như nước, “Nhẹ một chút, ba ơi.”
Bởi vì vị trí ngồi dựa vào, nên Lâm Yên cũng không phát hiện dưới mông mình đang chống đỡ một vật nguy hiểm như thế nào.
“… Ừ.”
Giọng của Lâm Thời Hằng nóng bỏng.
“Hôm nay thật sự không cần xoa bóp đâu ạ…”
Cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hận không thể lập tức chạy thoát.
Lâm Thời Hằng lại bĩnh tĩnh nghiêm túc nhìn cô, “Hôm nay không đau thì không cần xoa bóp, nhưng hiệu quả điều trị có thể dựa trên phản ứng nhất thời để phán đoán hiệu quả chữa bệnh sao?
“Bình thường ba dạy con như vậy ư?”
Lâm Yên mím môi, tay phải chậm rãi hạ xuống, vô thức nắm lấy ga giường dưới thân, chột dạ nói, “Không có ạ.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”
Ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc.
“Con sai rồi… Ba.”
Lâm Yên nhìn đường cong lưu loát của hắn, ánh mắt lơ lửng, tay trái khẽ nắm chặt áo của hắn lắc lắc, khuôn mặt bày ra vẻ nhận lỗi.
Thấy sắc mặt hắn hơi hòa hoãn lại, cô cắn môi nhẹ kéo áo hắn xuống, ưỡn người đưa ngực phập phồng đến bên miệng hắn, lẩm bẩm nói, “Phiền ba rồi.”
“Tự nhiên khách sáo vậy?”
Lâm Thời Hằng thấy cô thật sự xấu hổ, nhướng mày, ánh mắt dừng trên hàng mi dài khẽ rung lên xuống của cô, chỉ điểm cô cởi bỏ toàn bộ nút áo trên ngực.
Lâm Yên há cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn hắn.
“Buổi chiều ba có việc phải đi ra ngoài, xoa bây giờ đi.”
“…”
Lâm Yên không còn lời nào để nói, cố kìm lại xấu hổ cởi từng nút áo ra.
Sau khi cởi hết tất cả nút áo, Lâm Thời Hằng đẩy áo ba lỗ vướng víu lên, xoa xoa qua lớp áo ngực một phen, sau đó bàn tay di chuyển ra sau, hai ba cái đã mở mắc cài phía sau cô.
Mất đi sự trói buộc, vú non trắng nõn đầy đặn giống như bánh pudding QQ mềm mại, lập tức bật ra khỏi áo ngực, thậm chí còn nghịch ngợm xẹt qua một làn sóng vú.
Lâm Thời Hằng chen vào giữa hai chân cô, lại nhấc bổng cô lên, ngay khi hàng mi run rẩy của cô cụp xuống, hắn cúi người ngậm lấy vầng vú màu hồng nhạt của cô.
Môi mỏng lại há ra, ngậm giữ một bên núm vú dùng sức mút một hơi.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng tự nhiên leo lên một bầu vú khác đang bị lạnh nhạt, năm ngón tay lún sâu vào trong thịt mềm, khép lại từ từ xoa nắn, rồi nhéo núm vú.
“Ưm…”
Lâm Yên há cái miệng nhỏ nhắn, cổ họng không khống chế được tràn ra tiếng rên rỉ trêu người.
Tiếng rên giống như mèo con, mềm mại, nhão nhẹt nhớp nhúa, khiến người khác hận không thể ôm vào lòng mà nút thật mạnh.
Lâm Thời Hằng quả thật đang mút con ‘mèo con’ này, mút cô đến mức ngâm nga yêu kiều liên tục, ôm cổ hắn, chủ động đưa vú vào miệng hắn.
Bầu vú đầy đặn như giọt nước đầy hương thơm cực kỳ đàn hồi, Lâm Thời Hằng một mực cắn hơn phân nửa thịt vú, từ nhũ căn khẽ gặm cắn, theo động tác của hắn, sống mũi cao ngất từ mép dần dần chạm tới núm vú, đục một cái hố lõm ám muội trên bầu vú.
Chờ khi Lâm Thời Hằng liếm quầng vú màu hồng nhạt mút hôn, hơi thở nóng ẩm phả vào trái đỏ nhạy cảm của Lâm Yên.
Cô không khỏi rùng mình, vuốt ve mái tóc ngắn của Lâm Thời Hằng, thở dốc nũng nịu bên tai hắn.
Tiếng thở vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như một cái móc mật câu lòng người không yên, da đầu tê dại.
Lâm Thời Hằng căng thẳng khắp người, bọc núm vú sưng lên dùng sức hút thật mạnh.
Hồi lâu, bị cô thở hổn hển thật sự chịu không nổi, hắn hừ nhẹ một tiếng nâng đùi cô ôm người lên.
Trong miệng nóng bỏng tham lam nuốt ăn núm vú thơm ngát, lòng bàn tay tự nhiên di chuyển về phía trước nắm lấy cánh mông tròn trịa.
Lâm Thời Hằng gần như cạn kiệt hết tất cả sự tự chủ trong cuộc đời, mới có thể kiềm chế được mình chỉ nắm, chứ không phải dâm tà nắm lấy cái mông nhỏ bé của cô rồi làm càn xoa nắn.
“Ưm~”
Núm vú bị hắn không nhẹ không nặng cắn một cái.
Lâm Yên nhẹ hừ một tiếng, lập tức vòng chân lên eo hắn, ôm cổ hắn nhún người lên, giọng nói mềm mại như nước, “Nhẹ một chút, ba ơi.”
Bởi vì vị trí ngồi dựa vào, nên Lâm Yên cũng không phát hiện dưới mông mình đang chống đỡ một vật nguy hiểm như thế nào.
“… Ừ.”
Giọng của Lâm Thời Hằng nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất