Chương 37:
Editor: L’espoir
*
Trong mắt hắn càng thêm sâu thẳm, tay trái dùng sức nắm chặt, vú thơm trơn bóng trong nháy mắt cao vút dựng đứng, đầu vú màu hồng nhạt sung huyết phồng lên, phần đỉnh run rẩy, xẹt qua một làn sóng vú diễm lệ, giống như đang dụ dỗ ai đó hãy tiến lên nhấm nháp.
“Hư——”
Lâm Thời Hằng mấp máy môi mỏng, há miệng ăn vào, Lâm Yên run rẩy rên rỉ.
Tựa hồ cảm thấy xấu hổ, mí mắt cô giật giật, nhanh chóng bịt miệng lại, eo nhỏ mềm mại hơi vặn vẹo, chân nhỏ không tự giác duỗi thẳng.
Tay hắn rơi trên đùi trần mịn màng của cô, ngón tay vuốt ve, sờ lên trên dọc theo phần uốn cong của chân từng chút một.
Cả người Lâm Yên run rẩy lợi hại, cô trèo lên bả vai hắn, khàn giọng gọi hắn: “Ba… Con còn, còn chưa tắm rửa…”
Chạy bộ xong, mồ hôi đổ đầy người.
“Không cần tắm.”
Lâm Thời Hằng lại không quan tâm chút nào, nhấc chân cô lên ngang eo mình, buông tay sờ một bầu vú khác của cô, bàn tay to nắm vú mềm nhũn nhẹ khép lại vân vê nhè nhẹ, ngón tay nhéo đầu vú xoa nắn qua lại, thỉnh thoảng khi vuốt ve thịt vú còn dùng ngón tay ấn vào đầu vú chọc chọc, nhất định phải ấn tới khi trái đỏ cứng rắn lõm vào trong thịt mới thỏa mãn.
Lâm Yên làm sao chịu được sự đùa bỡn của hắn như vậy…
Cổ họng cô trướng lên, muốn gọi hắn, vừa cúi đầu thì đúng lúc nhìn thấy hắn đang nhả trái vú đỏ bừng đã ăn xong ra, sau đó há miệng ngậm lấy bên con lại.
Liếm bên phải hắn cũng không bỏ qua bên trái, ngón tay vê ngực sưng đỏ ẩm ướt, vừa vuốt ve quầng vú, vừa nhấm nháp quả chu du trên đỉnh.
“Ba…”
Đuôi mắt cô đỏ lên, mũi cũng đỏ, giọng nói bị tình dục ăn mòn nhiễm đến khàn giọng trêu người.
Lâm Thời Hằng không thể nghe được âm điệu mềm mại yêu kiều của cô, luôn cảm thấy mình giống như bị cô nắm lấy mạch sống, chỉ cần cô mở miệng, dù cô cầu xin bất cứ cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng của hắn cũng khàn khàn, đôi môi ướt át chậm rãi di chuyển dọc theo bầu ngực, hạ xuống nụ hôn nóng bỏng trước ngực cô, hắn vừa xoa vú của cô, vừa tỉ mỉ hôn lên xương quai xanh của cô, cánh môi vuốt ve, mút từng chút một về phía sau tai cô.
Cơ thể Lâm Yên cứng đờ, không thể không nhớ đến cảnh ngày hôm qua hắn phủ sau tai cô liếm láp thở dốc, cái chạm trơn trượt ấy, nhiệt độ kinh người ấy, đã làm cho cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, buổi sáng tỉnh lại, quần lót ẩm ướt một mảnh.
Cô không dám hỏi, không dám nói, cũng không dám suy nghĩ sâu xa đây là có ý gì.
Vốn cô muốn ép buộc mình quên đi, nhưng hiện tại hắn chỉ liếm sau tai cô, đôi môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng mút hôn, phía dưới cô đã bắt đầu điên cuồng rục rịch, thịt môi run rẩy, hoa huyệt chợt co rút, phun ra một bong bóng nước mật.
Lâm Yên biết đó là cái gì, cô xấu hổ muốn bỏ chạy.
Nhưng đầu vú vẫn còn ngậm trong miệng Lâm Thời Hằng, cô ngửa người ra sau, núm vú sưng tấy lập tức bị kéo dài ra, phần đầu đang nằm trong miệng ba, gốc đầu vú bị kéo căng ra thật chặt.
Hình ảnh này thật sự quá dâm mỹ hương diễm!
Lâm Yên chỉ liếc nhìn thoáng qua, đã ngẩng cần chiếc cổ cao thật mảnh khảnh lên, hai chân kẹp chặt eo hắn, rên rỉ tiết ra ngoài.
Hồi lâu, dục vọng hơi hòa hoãn lại, cô mất tự nhiên co quắp hai chân, muốn xuống khỏi người ba, nào ngờ, vừa mới động mông, mông đã chạm tới một vật nóng như lửa.
Sau đó, cô nghe thấy ba than một tiếng dài bên tai cô, giọng nói quá mức khàn khàn: “Yên Yên, giúp ba với.”
*
Trong mắt hắn càng thêm sâu thẳm, tay trái dùng sức nắm chặt, vú thơm trơn bóng trong nháy mắt cao vút dựng đứng, đầu vú màu hồng nhạt sung huyết phồng lên, phần đỉnh run rẩy, xẹt qua một làn sóng vú diễm lệ, giống như đang dụ dỗ ai đó hãy tiến lên nhấm nháp.
“Hư——”
Lâm Thời Hằng mấp máy môi mỏng, há miệng ăn vào, Lâm Yên run rẩy rên rỉ.
Tựa hồ cảm thấy xấu hổ, mí mắt cô giật giật, nhanh chóng bịt miệng lại, eo nhỏ mềm mại hơi vặn vẹo, chân nhỏ không tự giác duỗi thẳng.
Tay hắn rơi trên đùi trần mịn màng của cô, ngón tay vuốt ve, sờ lên trên dọc theo phần uốn cong của chân từng chút một.
Cả người Lâm Yên run rẩy lợi hại, cô trèo lên bả vai hắn, khàn giọng gọi hắn: “Ba… Con còn, còn chưa tắm rửa…”
Chạy bộ xong, mồ hôi đổ đầy người.
“Không cần tắm.”
Lâm Thời Hằng lại không quan tâm chút nào, nhấc chân cô lên ngang eo mình, buông tay sờ một bầu vú khác của cô, bàn tay to nắm vú mềm nhũn nhẹ khép lại vân vê nhè nhẹ, ngón tay nhéo đầu vú xoa nắn qua lại, thỉnh thoảng khi vuốt ve thịt vú còn dùng ngón tay ấn vào đầu vú chọc chọc, nhất định phải ấn tới khi trái đỏ cứng rắn lõm vào trong thịt mới thỏa mãn.
Lâm Yên làm sao chịu được sự đùa bỡn của hắn như vậy…
Cổ họng cô trướng lên, muốn gọi hắn, vừa cúi đầu thì đúng lúc nhìn thấy hắn đang nhả trái vú đỏ bừng đã ăn xong ra, sau đó há miệng ngậm lấy bên con lại.
Liếm bên phải hắn cũng không bỏ qua bên trái, ngón tay vê ngực sưng đỏ ẩm ướt, vừa vuốt ve quầng vú, vừa nhấm nháp quả chu du trên đỉnh.
“Ba…”
Đuôi mắt cô đỏ lên, mũi cũng đỏ, giọng nói bị tình dục ăn mòn nhiễm đến khàn giọng trêu người.
Lâm Thời Hằng không thể nghe được âm điệu mềm mại yêu kiều của cô, luôn cảm thấy mình giống như bị cô nắm lấy mạch sống, chỉ cần cô mở miệng, dù cô cầu xin bất cứ cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng của hắn cũng khàn khàn, đôi môi ướt át chậm rãi di chuyển dọc theo bầu ngực, hạ xuống nụ hôn nóng bỏng trước ngực cô, hắn vừa xoa vú của cô, vừa tỉ mỉ hôn lên xương quai xanh của cô, cánh môi vuốt ve, mút từng chút một về phía sau tai cô.
Cơ thể Lâm Yên cứng đờ, không thể không nhớ đến cảnh ngày hôm qua hắn phủ sau tai cô liếm láp thở dốc, cái chạm trơn trượt ấy, nhiệt độ kinh người ấy, đã làm cho cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, buổi sáng tỉnh lại, quần lót ẩm ướt một mảnh.
Cô không dám hỏi, không dám nói, cũng không dám suy nghĩ sâu xa đây là có ý gì.
Vốn cô muốn ép buộc mình quên đi, nhưng hiện tại hắn chỉ liếm sau tai cô, đôi môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng mút hôn, phía dưới cô đã bắt đầu điên cuồng rục rịch, thịt môi run rẩy, hoa huyệt chợt co rút, phun ra một bong bóng nước mật.
Lâm Yên biết đó là cái gì, cô xấu hổ muốn bỏ chạy.
Nhưng đầu vú vẫn còn ngậm trong miệng Lâm Thời Hằng, cô ngửa người ra sau, núm vú sưng tấy lập tức bị kéo dài ra, phần đầu đang nằm trong miệng ba, gốc đầu vú bị kéo căng ra thật chặt.
Hình ảnh này thật sự quá dâm mỹ hương diễm!
Lâm Yên chỉ liếc nhìn thoáng qua, đã ngẩng cần chiếc cổ cao thật mảnh khảnh lên, hai chân kẹp chặt eo hắn, rên rỉ tiết ra ngoài.
Hồi lâu, dục vọng hơi hòa hoãn lại, cô mất tự nhiên co quắp hai chân, muốn xuống khỏi người ba, nào ngờ, vừa mới động mông, mông đã chạm tới một vật nóng như lửa.
Sau đó, cô nghe thấy ba than một tiếng dài bên tai cô, giọng nói quá mức khàn khàn: “Yên Yên, giúp ba với.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất