Chương 43:
Editor: L’espoir
*
Lâm Yên không yên lòng rửa sạch, tốc độ so với bình thường nhanh hơn gấp đôi, nhưng có tắm nhanh hơn nữa, bước cơ bản vẫn không thể thiếu, tẩy tế bào chết cơ thể, tắm xong lại thoa sữa dưỡng thể thật cẩn thận, cô quấn khăn tắm, xỏ dép chậm rãi trở về phòng ngủ.
Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi.
Nhưng cô không ngờ Lâm Thời Hằng lại dựa nửa người vào đầu giường cô, ngủ thiếp đi.
Hôm nay hắn uống rượu, còn có tâm sự.
Chỉ thấy hắn tắm rửa trước khi về là biết buổi chiều phải có ca phẫu thuật.
Đoán chừng thật sự kiệt sức rồi.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt khiến người ta rợn tóc gáy của Lâm Yên trong nháy mắt bị đẩy lùi về thời hồng hoang của vũ trụ.
Cô thay đồ ngủ xong, lên giường, đỡ hắn nằm xuống thật cẩn thận, rồi lập tức hoảng hốt túm chặt chăn quay lưng về phía hắn.
Một lúc lâu sau, thấy người sau lưng đã ngủ say hoàn toàn, cô lại chậm rãi xoay người lại, một tay gối đầu, quan sát hắn thật kỹ.
Ba đẹp trai quá…
Sống mũi rất cao, dáng mày đẹp, môi tuy mỏng nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa cô phát hiện lông mi của Lâm Thời Hằng rất dài! Thảo nào, rõ ràng lông mi của mẹ có độ dài bình thường, nhưng cô lại luôn bị đám Triệu Nhược Nhược nói là lông mi tinh, hóa ra là cô giống hắn.
Nhìn thất thần, Lâm Yên không tự chủ được mà đưa tay ra vẽ theo dáng môi của hắn.
Mãi cho đến khi Lâm Thời Hằng khẽ mấp máy môi, đầu ngón tay cô mới run lên, tim đập như trống quay đầu giả vờ ngủ.
Ừ thì giả vờ… Mà cô thực sự ngủ thiếp đi rồi.
Vừa mới bắt đầu nhập học, đồng hồ sinh học phát triển trong kỳ nghỉ vẫn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn, sau một ngày học tập liên miên và sinh hoạt, cô cũng rất mệt mỏi.
Sáng sớm.
Lâm Yên mở mắt ra, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là những ngón tay đẹp mắt khớp xương rõ ràng trước ngực mình, nước da trắng lạnh, hai bên khớp có mấy sợi gân xanh nhỏ mờ nhạt, nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài chợt cao chợt thấp, cố gắng làm cho suy nghĩ ngừng trệ trở về thực tại.
Hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn xuống lần nữa, lần này càng nhìn thấy rõ ràng hơn—— cho dù là đang ngủ, tay người đàn ông vẫn vuốt ve bầu vú trước ngực cô, bàn tay hơi thô ráp hơn da thịt cô giờ phút này đang đặt lên núm vú, cực kỳ chói mắt.
Lâm Yên nhớ ra rồi…
Tối qua ba ngủ ở đây!
Cô không được tự nhiên vặn vẹo eo.
Đột nhiên mông cô bị một vật thô cứng chọc vào.
Thậm chí còn dần tăng lớn theo mức độ vặn vẹo của cô, người đàn ông cũng động đậy theo trong vô thức, cách quần ngủ mỏng manh, cái thứ ấy của cô trực tiếp kẹt ngay giữa hai chân cô, vừa to vừa nóng, trong nháy mắt khiến tim Lâm Yên ngay lập tức loạn nhịp.
Cô không phải là một cô bé không biết gì nữa, đương nhiên biết thứ đang chọc ở giữa này là thứ gì, hơn nữa, cô không chỉ biết, mà còn từng nhìn từng sờ, thấy thì tất nhiên cô thấy của Trịnh Húc, còn sờ thì…
Hơn hết, Lâm Yên hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng hiện tại thứ đang kẹp giữa hai chân mình là của ba, to như vậy, cứng như vậy, đây không phải là kích thước mà một nam sinh vị thành niên sẽ có.
Cô không thể nào để có thể phớt lờ được nữa.
Nín thở cầm lấy tay ba, dùng tốc độ chậm chạp như rùa, cho cơ thể mình dần dần tách khỏi người ba.
Xuống giường, Lâm Yên cảm thấy nhịp tim cuối cùng cũng giảm xuống một nửa, lại tiếp tục đập nhanh như vậy nữa, cô lo là mình sẽ chết do tần suất tim đập quá nhanh.
Đứng bên giường, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt bất giác rơi xuống giữa háng Lâm Thời Hằng, nơi đó phồng to kinh người, tựa như một cái bao lớn phình lên, cách vải màu đen vẫn có thể nhìn thấy bên trong đó là một vật thật dài lại khổng lồ một cách rõ ràng.
Thứ đó dựng thẳng phập phồng, bị quần lót ép sát vào bụng Lâm Thời Hằng, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể nhìn thấy bên trong nó to lớn mập mạp như thế nào.
Lâm Yên giống như bị bỏng, cuống quít di chuyển tầm mắt.
*
Lâm Yên không yên lòng rửa sạch, tốc độ so với bình thường nhanh hơn gấp đôi, nhưng có tắm nhanh hơn nữa, bước cơ bản vẫn không thể thiếu, tẩy tế bào chết cơ thể, tắm xong lại thoa sữa dưỡng thể thật cẩn thận, cô quấn khăn tắm, xỏ dép chậm rãi trở về phòng ngủ.
Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi.
Nhưng cô không ngờ Lâm Thời Hằng lại dựa nửa người vào đầu giường cô, ngủ thiếp đi.
Hôm nay hắn uống rượu, còn có tâm sự.
Chỉ thấy hắn tắm rửa trước khi về là biết buổi chiều phải có ca phẫu thuật.
Đoán chừng thật sự kiệt sức rồi.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt khiến người ta rợn tóc gáy của Lâm Yên trong nháy mắt bị đẩy lùi về thời hồng hoang của vũ trụ.
Cô thay đồ ngủ xong, lên giường, đỡ hắn nằm xuống thật cẩn thận, rồi lập tức hoảng hốt túm chặt chăn quay lưng về phía hắn.
Một lúc lâu sau, thấy người sau lưng đã ngủ say hoàn toàn, cô lại chậm rãi xoay người lại, một tay gối đầu, quan sát hắn thật kỹ.
Ba đẹp trai quá…
Sống mũi rất cao, dáng mày đẹp, môi tuy mỏng nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Hơn nữa cô phát hiện lông mi của Lâm Thời Hằng rất dài! Thảo nào, rõ ràng lông mi của mẹ có độ dài bình thường, nhưng cô lại luôn bị đám Triệu Nhược Nhược nói là lông mi tinh, hóa ra là cô giống hắn.
Nhìn thất thần, Lâm Yên không tự chủ được mà đưa tay ra vẽ theo dáng môi của hắn.
Mãi cho đến khi Lâm Thời Hằng khẽ mấp máy môi, đầu ngón tay cô mới run lên, tim đập như trống quay đầu giả vờ ngủ.
Ừ thì giả vờ… Mà cô thực sự ngủ thiếp đi rồi.
Vừa mới bắt đầu nhập học, đồng hồ sinh học phát triển trong kỳ nghỉ vẫn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn, sau một ngày học tập liên miên và sinh hoạt, cô cũng rất mệt mỏi.
Sáng sớm.
Lâm Yên mở mắt ra, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là những ngón tay đẹp mắt khớp xương rõ ràng trước ngực mình, nước da trắng lạnh, hai bên khớp có mấy sợi gân xanh nhỏ mờ nhạt, nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài chợt cao chợt thấp, cố gắng làm cho suy nghĩ ngừng trệ trở về thực tại.
Hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn xuống lần nữa, lần này càng nhìn thấy rõ ràng hơn—— cho dù là đang ngủ, tay người đàn ông vẫn vuốt ve bầu vú trước ngực cô, bàn tay hơi thô ráp hơn da thịt cô giờ phút này đang đặt lên núm vú, cực kỳ chói mắt.
Lâm Yên nhớ ra rồi…
Tối qua ba ngủ ở đây!
Cô không được tự nhiên vặn vẹo eo.
Đột nhiên mông cô bị một vật thô cứng chọc vào.
Thậm chí còn dần tăng lớn theo mức độ vặn vẹo của cô, người đàn ông cũng động đậy theo trong vô thức, cách quần ngủ mỏng manh, cái thứ ấy của cô trực tiếp kẹt ngay giữa hai chân cô, vừa to vừa nóng, trong nháy mắt khiến tim Lâm Yên ngay lập tức loạn nhịp.
Cô không phải là một cô bé không biết gì nữa, đương nhiên biết thứ đang chọc ở giữa này là thứ gì, hơn nữa, cô không chỉ biết, mà còn từng nhìn từng sờ, thấy thì tất nhiên cô thấy của Trịnh Húc, còn sờ thì…
Hơn hết, Lâm Yên hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng hiện tại thứ đang kẹp giữa hai chân mình là của ba, to như vậy, cứng như vậy, đây không phải là kích thước mà một nam sinh vị thành niên sẽ có.
Cô không thể nào để có thể phớt lờ được nữa.
Nín thở cầm lấy tay ba, dùng tốc độ chậm chạp như rùa, cho cơ thể mình dần dần tách khỏi người ba.
Xuống giường, Lâm Yên cảm thấy nhịp tim cuối cùng cũng giảm xuống một nửa, lại tiếp tục đập nhanh như vậy nữa, cô lo là mình sẽ chết do tần suất tim đập quá nhanh.
Đứng bên giường, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt bất giác rơi xuống giữa háng Lâm Thời Hằng, nơi đó phồng to kinh người, tựa như một cái bao lớn phình lên, cách vải màu đen vẫn có thể nhìn thấy bên trong đó là một vật thật dài lại khổng lồ một cách rõ ràng.
Thứ đó dựng thẳng phập phồng, bị quần lót ép sát vào bụng Lâm Thời Hằng, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể nhìn thấy bên trong nó to lớn mập mạp như thế nào.
Lâm Yên giống như bị bỏng, cuống quít di chuyển tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất