Chương 46: Bị Bạn Trai Liếm Huyệt
Editor: L’espoir
*
“Cậu là ông đây của ai?” Lâm Yên nhéo eo cậu một cái.
Trịnh Húc nhếch miệng shh một tiếng, ghé vào tai cô hôn lỗ tai cô: “Gọi ba cũng không phải không được.”
“Hmm——” Lâm Yên đang muốn oán giận, bị cậu kéo vào trong ngực cúi đầu hôn cô.
Khó khăn lắm mới chờ hắn hôn đủ buông cô ra, trong mắt của Lâm Yên nhu tình đến mức có thể nặn ra nước nhấn chìm cậu, vẫn không quên chuyện vừa rồi: “Cậu thô bạo với ai đó?”
Trịnh Húc cười không dừng lại được, mạnh mẽ ôm lấy cô hôn hai cái, chọc Lâm Yên ghét bỏ lau nước miếng trên mặt mình, cậu hét một tiếng gao ồ chói tai, ôm người lên, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
“Trịnh Húc! Cậu phát điên cái gì vậy?”
Lâm Yên sắp tức chết rồi, không ngừng vỗ lưng cậu, bảo cậu thả cô xuống.
Trịnh Húc thật sự vui điên rồi, đến mức không coi động tác của cô ra gì.
Nhưng suy cho cùng hắn sợ sẽ chọc giận cô, cẩn thận đặt người lên sô pha, mặc cho cô đánh mắng như thế nào, vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé hôn tới hôn lui, liếm mặt dỗ dành: “Tớ thật sự đã chuẩn bị quà cho cậu mà, thật đấy!”
“Kệ cậu, quà thì đến sinh nhật tớ sẽ xem, tớ muốn về nhà.” Cô đứng dậy, không vui nói.
Trịnh Húc hoảng sợ, ôm cô vào lòng, không dám úp úp mở mở sợ cô sẽ quay đầu bỏ đi thật, dỗ dành cô ngồi xuống, hai ba bước chạy tới đầu giường lấy hộp quà tới.
Đó là một bộ Hán phục.
Hắn đưa cho cô như đưa báu vật: “Tớ đã chuẩn bị nó rất lâu đấy, riêng thời gian thi công đã chờ hai năm rồi, vốn nghĩ đến sinh nhật cậu mới tặng cậu, nhưng giờ đột nhiên nóng lòng có chút không muốn chờ nữa, từ khi lấy được quần áo, trong đầu tớ toàn là hình ảnh cậu mặc nó, thật sự rất đẹp, tớ cực kỳ muốn xem cậu mặc.”
Lâm Yên cũng hơi kinh ngạc.
Quần áo được đóng gói trong hộp rất tinh xảo, chỉ dựa vào cảm giác đã biết giá trị của nó không hề rẻ, chưa kể Trịnh Húc còn nói để chế tác ra bộ Hán phục này phải mất tận hai năm, mức độ quý giá có thể thấy được.
Cô không phải là không cảm động.
Đương nhiên sinh nhật của Trịnh Húc cô cũng đã chuẩn bị một món quà, cô đã dùng tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt mà mình tích góp được mua một chiếc đồng hồ nam, giá của nó dù không rẻ gì, nhưng so với quà của cậu thì chắc chắn không thể nào đặt lên bàn cân so sánh được, hơn nữa…
Rõ ràng là họ ăn sinh nhật cậu trước, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị quà cho cô từ rất lâu.
Thật ngốc nghếch.
“Sao vậy, cậu không thích hả?” Trịnh Húc thấy cô thật lâu vẫn không nói lời nào, trong lòng rất thấp thỏm, gãi gãi đầu nói: “Nếu cậu không thích cũng không sao, cất đi trước, khi nào có hứng thú thì đem ra mặc, tại tớ, chỉ muốn cho cậu một bất ngờ vui vẻ nhưng lại quên hỏi cậu thích cái gì——”
“Tớ thích lắm!” Lâm Yên ôm cổ hắn, tiến lại gần khóe môi hắn hôn một cái.
Hí hí hí, hí hí hí.
Trịnh Húc cười ngây ngô, chàng trai cao một mét tám mấy cười ngơ ngáo như Husky, ôm bạn gái vào lòng, hôn không ngớt như đang hoạch định lãnh thổ.
Bầu không khí quá tốt, tốt đến mức không thể tránh khỏi lau súng cướp cò.
Chờ khi Lâm Yên bỗng chốc tỉnh táo lại, tay của người đang ôm cô đã vươn tới đáy váy cô, đẩy quần lót ra, đụng phải phần thịt mềm nóng bỏng.
“Đừng mà…”
Cảm giác dị vật xâm nhập quá rõ ràng, cô kháng cự theo bản năng, lông mi cong cong liên tục run rẩy, chân thon dài vặn vẹo khó khăn, kẹp chặt tay cậu vào giữa hai chân.
*
“Cậu là ông đây của ai?” Lâm Yên nhéo eo cậu một cái.
Trịnh Húc nhếch miệng shh một tiếng, ghé vào tai cô hôn lỗ tai cô: “Gọi ba cũng không phải không được.”
“Hmm——” Lâm Yên đang muốn oán giận, bị cậu kéo vào trong ngực cúi đầu hôn cô.
Khó khăn lắm mới chờ hắn hôn đủ buông cô ra, trong mắt của Lâm Yên nhu tình đến mức có thể nặn ra nước nhấn chìm cậu, vẫn không quên chuyện vừa rồi: “Cậu thô bạo với ai đó?”
Trịnh Húc cười không dừng lại được, mạnh mẽ ôm lấy cô hôn hai cái, chọc Lâm Yên ghét bỏ lau nước miếng trên mặt mình, cậu hét một tiếng gao ồ chói tai, ôm người lên, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
“Trịnh Húc! Cậu phát điên cái gì vậy?”
Lâm Yên sắp tức chết rồi, không ngừng vỗ lưng cậu, bảo cậu thả cô xuống.
Trịnh Húc thật sự vui điên rồi, đến mức không coi động tác của cô ra gì.
Nhưng suy cho cùng hắn sợ sẽ chọc giận cô, cẩn thận đặt người lên sô pha, mặc cho cô đánh mắng như thế nào, vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé hôn tới hôn lui, liếm mặt dỗ dành: “Tớ thật sự đã chuẩn bị quà cho cậu mà, thật đấy!”
“Kệ cậu, quà thì đến sinh nhật tớ sẽ xem, tớ muốn về nhà.” Cô đứng dậy, không vui nói.
Trịnh Húc hoảng sợ, ôm cô vào lòng, không dám úp úp mở mở sợ cô sẽ quay đầu bỏ đi thật, dỗ dành cô ngồi xuống, hai ba bước chạy tới đầu giường lấy hộp quà tới.
Đó là một bộ Hán phục.
Hắn đưa cho cô như đưa báu vật: “Tớ đã chuẩn bị nó rất lâu đấy, riêng thời gian thi công đã chờ hai năm rồi, vốn nghĩ đến sinh nhật cậu mới tặng cậu, nhưng giờ đột nhiên nóng lòng có chút không muốn chờ nữa, từ khi lấy được quần áo, trong đầu tớ toàn là hình ảnh cậu mặc nó, thật sự rất đẹp, tớ cực kỳ muốn xem cậu mặc.”
Lâm Yên cũng hơi kinh ngạc.
Quần áo được đóng gói trong hộp rất tinh xảo, chỉ dựa vào cảm giác đã biết giá trị của nó không hề rẻ, chưa kể Trịnh Húc còn nói để chế tác ra bộ Hán phục này phải mất tận hai năm, mức độ quý giá có thể thấy được.
Cô không phải là không cảm động.
Đương nhiên sinh nhật của Trịnh Húc cô cũng đã chuẩn bị một món quà, cô đã dùng tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt mà mình tích góp được mua một chiếc đồng hồ nam, giá của nó dù không rẻ gì, nhưng so với quà của cậu thì chắc chắn không thể nào đặt lên bàn cân so sánh được, hơn nữa…
Rõ ràng là họ ăn sinh nhật cậu trước, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị quà cho cô từ rất lâu.
Thật ngốc nghếch.
“Sao vậy, cậu không thích hả?” Trịnh Húc thấy cô thật lâu vẫn không nói lời nào, trong lòng rất thấp thỏm, gãi gãi đầu nói: “Nếu cậu không thích cũng không sao, cất đi trước, khi nào có hứng thú thì đem ra mặc, tại tớ, chỉ muốn cho cậu một bất ngờ vui vẻ nhưng lại quên hỏi cậu thích cái gì——”
“Tớ thích lắm!” Lâm Yên ôm cổ hắn, tiến lại gần khóe môi hắn hôn một cái.
Hí hí hí, hí hí hí.
Trịnh Húc cười ngây ngô, chàng trai cao một mét tám mấy cười ngơ ngáo như Husky, ôm bạn gái vào lòng, hôn không ngớt như đang hoạch định lãnh thổ.
Bầu không khí quá tốt, tốt đến mức không thể tránh khỏi lau súng cướp cò.
Chờ khi Lâm Yên bỗng chốc tỉnh táo lại, tay của người đang ôm cô đã vươn tới đáy váy cô, đẩy quần lót ra, đụng phải phần thịt mềm nóng bỏng.
“Đừng mà…”
Cảm giác dị vật xâm nhập quá rõ ràng, cô kháng cự theo bản năng, lông mi cong cong liên tục run rẩy, chân thon dài vặn vẹo khó khăn, kẹp chặt tay cậu vào giữa hai chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất