Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 26: Bất ngờ hoang mang
Chợt nghĩ đến điều gì khiến Trịnh Uyên Dương còn kinh hãi hơn. Nếu Xạ Nhật Nguyên là hôn phu của mình, vậy mình hôn cái người tên Nhật Nhật vừa nãy chả phải là... bắt cá hai tay sao!
Trịnh Uyên Dương ôm đầu, mình là cái loại khốn nạn gì thế này!
Thái Anh nhìn thái độ của em trai không khỏi cảm thấy hoang mang. Làm sao mà lại trông sợ hãi thế kia?
" Làm sao vậy?"
"Anh ơi..." Uyên Dương run rẩy, mặt tái mét nói : " Hình như em là loại khốn nạn đi bắt cá hai tay mất rồi! "
" Hả?" Lần này đến phiên Thái Anh miệng há hốc.
Uyên Dương mặt như muốn khóc, nói :
"Em vừa hôn một người tên Nhật Nhật trong khi đã có hôn phu, thế này là bắt cá hai tay rồi còn gì nữa! "
"Xí khoan! Cái gì? Mày vừa nói mày hôn cái người tên Nhật Nhật á? "
"Ừm!" Uyên Dương gật đầu lia lịa.
" Chậc! Đùa không vui đâu nha! "
"Hả đùa gì? Em đâu có đùa! "
Thái Anh mặt đen lại :
"Bớt đùa đi! Nhật Nhật mà mày vừa hôn là Xạ Nhật Nguyên mà! Mày nhìn mặt anh ngu lắm à mà lừa?"
"Ủa vậy hả! Nhật Nhật là Xạ Nhật Nguyên à!" Uyên Dương mặt tỉnh bơ hỏi lại.
Đúng rồi ha, cái người tên Xạ Nhật Nguyên luôn gọi mình là Uyên Uyên, nên mình gọi anh ta là Nhật Nhật đâu có sai. Chậc chậc! Làm mình cứ tưởng! Mà sao mình lại gọi cái biệt danh này, nghe dở muốn chết!
Chớp mắt thấy Thái Anh mặt còn đen, Uyên Dương vội cười ha ha cho qua chuyện rồi chạy lên phòng. Cái này cũng quê quá đi!
Thái Anh ở dưới nhà mặt vẫn chưa hết đen, em với chả út, biết nhờn với anh rồi!
Đóng cửa phòng, Uyên Dương thở phào, tay theo thói quen muốn vuốt vuốt tóc. Ủa khoan! Tóc đâu? Sao ngắn vậy?
Cậu chạy nhanh vô phòng tắm. Trời ơi! Mình cắt tóc luôn rồi hả! Mái tóc yêu dấu của mình!
Uyên Dương khóc không ra tiếng nhìn bản thân mình trong gương. Ở cơ mà trông để tóc này mình cũng đẹp phết! Thôi để tóc ngắn cũng được!
Uyên Dương gật gật đầu tán thưởng vẻ đẹp của bản thân rồi ra tủ lấy quần áo. Vừa đi chơi về, người hôi rình à!
Mở tủ ra, Uyên Dương lại một lần nữa bất ngờ, nhưng phản ứng đã bình tĩnh hơn.
Sao quần áo của mình lạ vậy? Mình đi nhầm phòng anh rồi hả? Không, đây đúng là phòng mình mà! Vậy là mình đã thay đổi style ăn mặc trong mấy tháng qua à! Chậc chậc!
Căn bệnh Alzheimer đưa cậu từ bất ngờ này sang bất ngờ khác!
Tắm xong cậu mới ngồi thảnh thơi xuống giường lướt điện thoại, nhìn thấy quá trời tin nhắn mời cậu làm người mẫu. Ủa gì đây? Tui có biết catwalk đâu mời chi?
Tin rác hở? Spam tin nhắn?
Không, dù cách thức nhắn tin có giống nhau nhưng nguồn công ty khác nhau mà, lại còn toàn những công ty máu mặt, chắc không ai dám giả mạo họ đâu ha!
Trịnh Uyên Dương mang một thân khó hiểu lướt lướt tin nhắn, nhiều quá, sao mà nhiều quá vậy!
Cậu bấm đại vô một tin nhắn để xem. Bên đó người ta nói rất ấn tượng với màn catwalk của cậu nên muốn mời cậu tham gia công ty với vai trò người mẫu. Gì? Catwalk gì? Ủa có hả ta?
Uyên Dương hoang mang, chẳng lẽ trong khoảng thời gian mà mình không nhớ mình có catwalk cho cái gì hả ta?
Đúng rồi, còn Mộng Y mà, nhắn tin cho cậu ấy là biết!
Ôi trời! Mình chặn cậu ấy luôn rồi! Chuyện gì vậy?
Uyên Dương hoang mang tột độ. Cậu rất muốn nhắn tin cho Địch Mộng Y hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà lỡ block cậu ấy rồi bây giờ hỏi thì quê lắm!
Đúng rồi, còn anh trai mình mà! Nghĩ là làm, Uyên Dương thẳng tiến sang phòng anh trai.
Thái Anh đang nhắn tin thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh nhanh chóng ra mở cửa thì thấy Uyên Dương ngập ngừng đứng trước cửa.
"Dương Dương? Chuyện gì vậy?"
"Anh hai à! Trong mấy tháng qua em có làm cái gì lớn không? "
Mắt thấy Thái Anh vẫn đần mặt chưa hiểu, cậu vội bổ sung thêm :
" Ý là em có tham gia cái gì hay làm gì mà lớn lắm xong có nổi tiếng ấy? "
" À mày đang nói đến cái vụ ở lễ hội thời trang ở trường mày hả? "
"Lễ hội thời trang?"
" Thì cái vụ... " Thái Anh bắt đầu ba hoa chích choè.
Uyên Dương mỉm cười nhưng mắt không cười. Lễ hội thời trang ở trường? Cậu không nói một lời liền lên page trường xem tin tức.
Video cậu catwalk được ghim ở đầu trang luôn!
Uyên Dương ấn vô xem thì bất ngờ lắm. Ủa ai đây? Phải mình không dị!
Hỏng rồi hỏng rồi! Mình bị mất trí nhớ cái giai đoạn xảy ra nhiều chuyện nhất luôn! Nào là tự nhiên lòi ra thẳng hôn phu, rồi không biết sao mà đã chặn bạn thân duy nhất Địch Mộng Y, rồi còn cái lễ hội thời trang ở trường nữa, mình lấy giải nhất luôn mà!
Mai phải đi khám bác sĩ thôi!
Trịnh Uyên Dương ôm đầu, mình là cái loại khốn nạn gì thế này!
Thái Anh nhìn thái độ của em trai không khỏi cảm thấy hoang mang. Làm sao mà lại trông sợ hãi thế kia?
" Làm sao vậy?"
"Anh ơi..." Uyên Dương run rẩy, mặt tái mét nói : " Hình như em là loại khốn nạn đi bắt cá hai tay mất rồi! "
" Hả?" Lần này đến phiên Thái Anh miệng há hốc.
Uyên Dương mặt như muốn khóc, nói :
"Em vừa hôn một người tên Nhật Nhật trong khi đã có hôn phu, thế này là bắt cá hai tay rồi còn gì nữa! "
"Xí khoan! Cái gì? Mày vừa nói mày hôn cái người tên Nhật Nhật á? "
"Ừm!" Uyên Dương gật đầu lia lịa.
" Chậc! Đùa không vui đâu nha! "
"Hả đùa gì? Em đâu có đùa! "
Thái Anh mặt đen lại :
"Bớt đùa đi! Nhật Nhật mà mày vừa hôn là Xạ Nhật Nguyên mà! Mày nhìn mặt anh ngu lắm à mà lừa?"
"Ủa vậy hả! Nhật Nhật là Xạ Nhật Nguyên à!" Uyên Dương mặt tỉnh bơ hỏi lại.
Đúng rồi ha, cái người tên Xạ Nhật Nguyên luôn gọi mình là Uyên Uyên, nên mình gọi anh ta là Nhật Nhật đâu có sai. Chậc chậc! Làm mình cứ tưởng! Mà sao mình lại gọi cái biệt danh này, nghe dở muốn chết!
Chớp mắt thấy Thái Anh mặt còn đen, Uyên Dương vội cười ha ha cho qua chuyện rồi chạy lên phòng. Cái này cũng quê quá đi!
Thái Anh ở dưới nhà mặt vẫn chưa hết đen, em với chả út, biết nhờn với anh rồi!
Đóng cửa phòng, Uyên Dương thở phào, tay theo thói quen muốn vuốt vuốt tóc. Ủa khoan! Tóc đâu? Sao ngắn vậy?
Cậu chạy nhanh vô phòng tắm. Trời ơi! Mình cắt tóc luôn rồi hả! Mái tóc yêu dấu của mình!
Uyên Dương khóc không ra tiếng nhìn bản thân mình trong gương. Ở cơ mà trông để tóc này mình cũng đẹp phết! Thôi để tóc ngắn cũng được!
Uyên Dương gật gật đầu tán thưởng vẻ đẹp của bản thân rồi ra tủ lấy quần áo. Vừa đi chơi về, người hôi rình à!
Mở tủ ra, Uyên Dương lại một lần nữa bất ngờ, nhưng phản ứng đã bình tĩnh hơn.
Sao quần áo của mình lạ vậy? Mình đi nhầm phòng anh rồi hả? Không, đây đúng là phòng mình mà! Vậy là mình đã thay đổi style ăn mặc trong mấy tháng qua à! Chậc chậc!
Căn bệnh Alzheimer đưa cậu từ bất ngờ này sang bất ngờ khác!
Tắm xong cậu mới ngồi thảnh thơi xuống giường lướt điện thoại, nhìn thấy quá trời tin nhắn mời cậu làm người mẫu. Ủa gì đây? Tui có biết catwalk đâu mời chi?
Tin rác hở? Spam tin nhắn?
Không, dù cách thức nhắn tin có giống nhau nhưng nguồn công ty khác nhau mà, lại còn toàn những công ty máu mặt, chắc không ai dám giả mạo họ đâu ha!
Trịnh Uyên Dương mang một thân khó hiểu lướt lướt tin nhắn, nhiều quá, sao mà nhiều quá vậy!
Cậu bấm đại vô một tin nhắn để xem. Bên đó người ta nói rất ấn tượng với màn catwalk của cậu nên muốn mời cậu tham gia công ty với vai trò người mẫu. Gì? Catwalk gì? Ủa có hả ta?
Uyên Dương hoang mang, chẳng lẽ trong khoảng thời gian mà mình không nhớ mình có catwalk cho cái gì hả ta?
Đúng rồi, còn Mộng Y mà, nhắn tin cho cậu ấy là biết!
Ôi trời! Mình chặn cậu ấy luôn rồi! Chuyện gì vậy?
Uyên Dương hoang mang tột độ. Cậu rất muốn nhắn tin cho Địch Mộng Y hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà lỡ block cậu ấy rồi bây giờ hỏi thì quê lắm!
Đúng rồi, còn anh trai mình mà! Nghĩ là làm, Uyên Dương thẳng tiến sang phòng anh trai.
Thái Anh đang nhắn tin thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh nhanh chóng ra mở cửa thì thấy Uyên Dương ngập ngừng đứng trước cửa.
"Dương Dương? Chuyện gì vậy?"
"Anh hai à! Trong mấy tháng qua em có làm cái gì lớn không? "
Mắt thấy Thái Anh vẫn đần mặt chưa hiểu, cậu vội bổ sung thêm :
" Ý là em có tham gia cái gì hay làm gì mà lớn lắm xong có nổi tiếng ấy? "
" À mày đang nói đến cái vụ ở lễ hội thời trang ở trường mày hả? "
"Lễ hội thời trang?"
" Thì cái vụ... " Thái Anh bắt đầu ba hoa chích choè.
Uyên Dương mỉm cười nhưng mắt không cười. Lễ hội thời trang ở trường? Cậu không nói một lời liền lên page trường xem tin tức.
Video cậu catwalk được ghim ở đầu trang luôn!
Uyên Dương ấn vô xem thì bất ngờ lắm. Ủa ai đây? Phải mình không dị!
Hỏng rồi hỏng rồi! Mình bị mất trí nhớ cái giai đoạn xảy ra nhiều chuyện nhất luôn! Nào là tự nhiên lòi ra thẳng hôn phu, rồi không biết sao mà đã chặn bạn thân duy nhất Địch Mộng Y, rồi còn cái lễ hội thời trang ở trường nữa, mình lấy giải nhất luôn mà!
Mai phải đi khám bác sĩ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất