Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 33: Tình cảm này, nên kết thúc rồi!
Trịnh Uyên Dương tâm trạng phức tạp, thay đổi 180° chỉ trong vài giây liên tiếp.
Đang vui vẻ sau khi nhận được tin nhắn của anh Dương nói rằng đã đi phỏng vấn xong, chờ kết quả nữa thôi à.
Vậy là cuộc hôn nhân giữa cậu và Xạ Nhật Nguyên sẽ có thể yên bình mà kết thúc rồi.
Đang mỉm cười tủm tỉm thì nụ cười tắt cái phụt, đấy là khi ánh mắt cậu lướt thấy bóng hình quen thuộc trong căng tin.
Cũng đã dần trở nên xa cách vì từ lúc cậu tỉnh lại sau giấc ngủ dài kia thì cậu và người ấy đã không còn nói chuyện như trước.
Hai người lần đầu gặp nhau như thế nào nhỉ?
Đấy là một ngày không nắng, trời hơi âm u. Trịnh Uyên Dương đi một mình trên hành lang trường. Giữa bao nhiêu người đang trò chuyện với nhau thì chỉ có mình cậu là cô đơn lẻ bóng. Cũng phải thôi, tính cậu hơi khó gần nên dù đã học ở trường đã lâu cũng chả có ai chơi với cậu. Bọn họ đều ái ngại khi nói chuyện với cậu.
Cậu đi ra sau trường, đến chỗ cái cây quen thuộc cậu hay ra hóng gió. Tầm khoảng nửa tiếng nữa cậu mới có tiết nên hôm nay có nhiều thời gian hóng gió hơn rồi.
Trịnh Uyên Dương đang đi thì khựng lại.
Bình thường nơi này chả có ai lui đến. Hôm nay lại có một chàng trai đang ở đó.
Chàng trai ngồi xổm xuống, gục mặt.
Hình như cậu ấy khóc!
Lúc này Trịnh Uyên Dương thấy hơi phiền vì cái chỗ hóng gió quen thuộc của mình bị cướp mất rồi.
Cậu lấy khăn tay của mình ra, lại gần, nhẹ giọng hỏi :
"Cậu gì ơi? "
Khoảnh khắc chàng trai đấy ngẩng đầu lên, cậu đứng hình.
Mẹ kiếp! Thiên thần hay gì!
"Ờm mình xin lỗi! "
Chàng trai lau vội nước mắt, nhanh chóng bỏ đi. Cậu cũng không hiểu mình làm sao khi lúc ấy cậu lại giữ tay người ấy lại.
Chàng trai quay lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
"Có chuyện gì à?"
Lúc này Trịnh Uyên Dương mới phản ứng :
"A... à... mình thấy cậu khóc, không biết có chuyện gì sao? "
Cậu vừa nói vừa chìa chiếc khăn tay mà cậu cầm trong tay từ nãy giờ.
Chàng trai nhận lấy khăn tay, mỉm cười nhìn cậu :
" Chỉ là chút chuyện buồn thôi! "
Chàng trai khựng lại một lúc, như cố nén cơn nghẹn trong họng, nói tiếp :
"Khăn tay này mình sẽ giặt trả cậu!"
"À không cần đâu! Mình nhiều khăn lắm! Cậu cứ giữ đi! "
Chàng trai : ...
"À vậy... mình cảm ơn! Thôi mình đi trước! "
Chàng trai muốn đi nhưng không được vì tay người kia vẫn còn nắm lấy tay anh.
"Còn chuyện gì sao?"
"Cái đó... cậu cho mình biết tên được không? "
"Mình tên là Địch Mộng Y! Còn cậu?"
"Mình tên Trịnh Uyên Dương! "
Nghĩ ra gì đó, cậu nói tiếp :
"Nhớ đến tên mình đấy!"
Từ cuộc gặp gỡ này, sau đó hai người lại ' vô tình ' gặp nhau một vài lần nữa. Thật ra là Trịnh Uyên Dương cố tình đi gặp người kia.
Bọn họ dần dần trở thành bạn của nhau.
Hai con người trước đây chỉ lẻ bóng một mình, bây giờ đã có đối phương, làm cuộc sống của họ thêm làn gió mới.
Trịnh Uyên Dương biết gia cảnh của Địch Mộng Y không tốt, nhưng cậu không hề xa lánh chút nào.
Địch Mộng Y là một người dịu dàng nhất mà cậu thấy!
Thời gian ở trên trường hai người luôn dính với nhau như hình với bóng.
Thậm chí Trịnh Uyên Dương còn xin đổi ngành sang ngành mà Địch Mộng Y đang học.
Cậu cứ ngỡ rằng tình bạn này sẽ mãi tốt đẹp như vậy!
Nhưng rồi một ngày, Địch Mộng Y dần thay đổi. Cậu ấy mượn tiền cậu, tất nhiên là Trịnh Uyên Dương vui vẻ cho mượn vì hai người là bạn mà, nhưng số tiền Mộng Y mượn dần dần nhiều lên. Cậu ấy cũng không còn đi với cậu như trước, giọng điệu nói chuyện với cậu cũng khác đi, không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Cậu ấy bắt đầu to tiếng với cậu, thậm chí đôi lần đánh cậu.
Trịnh Uyên Dương cũng đã thành niên, cũng biết mối quan hệ như thế này không nên tiếp tục, nhưng cậu lại cố chấp tiếp tục chơi với Địch Mộng Y.
Dẫu sao, bữa trưa cậu ấy vẫn luôn ăn cùng cậu, dù cậu ấy không còn cười với cậu nhiều như trước nữa, nhưng ít nhất có người ngồi ăn với mình sẽ không cô đơn đi!
Sau khi nghe Uyên Dương kể về chuyện xuyên không, rằng thế giới này chỉ là một cuốn truyện mà thôi, rằng mối quan hệ của hai người sẽ kết thúc một cách tồi tệ, cậu cảm thấy nực cười hết sức.
Cái gì mà cậu vì thích Mặc Tư Hàn nên đã nhiều lần hãm hại Mộng Y, rồi gậy ông đập lưng ông mà bị thiêu sống chứ, truyện viết cũng phải đúng sự thật đi chứ! Rõ ràng cậu không hề thích Mặc Tư Hàn, người cậu thích là Địch Mộng Y mà! Cậu thích cậu ấy muốn chết, làm đau cậu ấy còn không nỡ, nghĩ sao mà cậu lại hãm hại cậu ấy, rồi còn định thiêu sống cậu ấy chứ!
Trịnh Uyên Dương phải lòng Địch Mộng Y chỉ vì nhìn cậu ấy khóc, nhưng có chết, cậu cũng không bao giờ muốn nhìn thấy những giọt nước mắt ấy nữa.
Trịnh Uyên Dương thôi không nhìn Địch Mộng Y nữa mà quay mặt đi.
Có lẽ như anh Dương nói, Địch Mộng Y là nhân vật chính, còn cậu lại là phản diện, xác định mối quan hệ hai người sẽ không có kết cục tốt.
Tình cảm này, nên kết thúc rồi!
Trịnh Uyên Dương rời khỏi căng tin.
Phía xa, Địch Mộng Y tay cầm khay đồ ăn, mắt nhìn về hướng cậu đi, ánh mắt chua xót khó nói.
Đang vui vẻ sau khi nhận được tin nhắn của anh Dương nói rằng đã đi phỏng vấn xong, chờ kết quả nữa thôi à.
Vậy là cuộc hôn nhân giữa cậu và Xạ Nhật Nguyên sẽ có thể yên bình mà kết thúc rồi.
Đang mỉm cười tủm tỉm thì nụ cười tắt cái phụt, đấy là khi ánh mắt cậu lướt thấy bóng hình quen thuộc trong căng tin.
Cũng đã dần trở nên xa cách vì từ lúc cậu tỉnh lại sau giấc ngủ dài kia thì cậu và người ấy đã không còn nói chuyện như trước.
Hai người lần đầu gặp nhau như thế nào nhỉ?
Đấy là một ngày không nắng, trời hơi âm u. Trịnh Uyên Dương đi một mình trên hành lang trường. Giữa bao nhiêu người đang trò chuyện với nhau thì chỉ có mình cậu là cô đơn lẻ bóng. Cũng phải thôi, tính cậu hơi khó gần nên dù đã học ở trường đã lâu cũng chả có ai chơi với cậu. Bọn họ đều ái ngại khi nói chuyện với cậu.
Cậu đi ra sau trường, đến chỗ cái cây quen thuộc cậu hay ra hóng gió. Tầm khoảng nửa tiếng nữa cậu mới có tiết nên hôm nay có nhiều thời gian hóng gió hơn rồi.
Trịnh Uyên Dương đang đi thì khựng lại.
Bình thường nơi này chả có ai lui đến. Hôm nay lại có một chàng trai đang ở đó.
Chàng trai ngồi xổm xuống, gục mặt.
Hình như cậu ấy khóc!
Lúc này Trịnh Uyên Dương thấy hơi phiền vì cái chỗ hóng gió quen thuộc của mình bị cướp mất rồi.
Cậu lấy khăn tay của mình ra, lại gần, nhẹ giọng hỏi :
"Cậu gì ơi? "
Khoảnh khắc chàng trai đấy ngẩng đầu lên, cậu đứng hình.
Mẹ kiếp! Thiên thần hay gì!
"Ờm mình xin lỗi! "
Chàng trai lau vội nước mắt, nhanh chóng bỏ đi. Cậu cũng không hiểu mình làm sao khi lúc ấy cậu lại giữ tay người ấy lại.
Chàng trai quay lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
"Có chuyện gì à?"
Lúc này Trịnh Uyên Dương mới phản ứng :
"A... à... mình thấy cậu khóc, không biết có chuyện gì sao? "
Cậu vừa nói vừa chìa chiếc khăn tay mà cậu cầm trong tay từ nãy giờ.
Chàng trai nhận lấy khăn tay, mỉm cười nhìn cậu :
" Chỉ là chút chuyện buồn thôi! "
Chàng trai khựng lại một lúc, như cố nén cơn nghẹn trong họng, nói tiếp :
"Khăn tay này mình sẽ giặt trả cậu!"
"À không cần đâu! Mình nhiều khăn lắm! Cậu cứ giữ đi! "
Chàng trai : ...
"À vậy... mình cảm ơn! Thôi mình đi trước! "
Chàng trai muốn đi nhưng không được vì tay người kia vẫn còn nắm lấy tay anh.
"Còn chuyện gì sao?"
"Cái đó... cậu cho mình biết tên được không? "
"Mình tên là Địch Mộng Y! Còn cậu?"
"Mình tên Trịnh Uyên Dương! "
Nghĩ ra gì đó, cậu nói tiếp :
"Nhớ đến tên mình đấy!"
Từ cuộc gặp gỡ này, sau đó hai người lại ' vô tình ' gặp nhau một vài lần nữa. Thật ra là Trịnh Uyên Dương cố tình đi gặp người kia.
Bọn họ dần dần trở thành bạn của nhau.
Hai con người trước đây chỉ lẻ bóng một mình, bây giờ đã có đối phương, làm cuộc sống của họ thêm làn gió mới.
Trịnh Uyên Dương biết gia cảnh của Địch Mộng Y không tốt, nhưng cậu không hề xa lánh chút nào.
Địch Mộng Y là một người dịu dàng nhất mà cậu thấy!
Thời gian ở trên trường hai người luôn dính với nhau như hình với bóng.
Thậm chí Trịnh Uyên Dương còn xin đổi ngành sang ngành mà Địch Mộng Y đang học.
Cậu cứ ngỡ rằng tình bạn này sẽ mãi tốt đẹp như vậy!
Nhưng rồi một ngày, Địch Mộng Y dần thay đổi. Cậu ấy mượn tiền cậu, tất nhiên là Trịnh Uyên Dương vui vẻ cho mượn vì hai người là bạn mà, nhưng số tiền Mộng Y mượn dần dần nhiều lên. Cậu ấy cũng không còn đi với cậu như trước, giọng điệu nói chuyện với cậu cũng khác đi, không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Cậu ấy bắt đầu to tiếng với cậu, thậm chí đôi lần đánh cậu.
Trịnh Uyên Dương cũng đã thành niên, cũng biết mối quan hệ như thế này không nên tiếp tục, nhưng cậu lại cố chấp tiếp tục chơi với Địch Mộng Y.
Dẫu sao, bữa trưa cậu ấy vẫn luôn ăn cùng cậu, dù cậu ấy không còn cười với cậu nhiều như trước nữa, nhưng ít nhất có người ngồi ăn với mình sẽ không cô đơn đi!
Sau khi nghe Uyên Dương kể về chuyện xuyên không, rằng thế giới này chỉ là một cuốn truyện mà thôi, rằng mối quan hệ của hai người sẽ kết thúc một cách tồi tệ, cậu cảm thấy nực cười hết sức.
Cái gì mà cậu vì thích Mặc Tư Hàn nên đã nhiều lần hãm hại Mộng Y, rồi gậy ông đập lưng ông mà bị thiêu sống chứ, truyện viết cũng phải đúng sự thật đi chứ! Rõ ràng cậu không hề thích Mặc Tư Hàn, người cậu thích là Địch Mộng Y mà! Cậu thích cậu ấy muốn chết, làm đau cậu ấy còn không nỡ, nghĩ sao mà cậu lại hãm hại cậu ấy, rồi còn định thiêu sống cậu ấy chứ!
Trịnh Uyên Dương phải lòng Địch Mộng Y chỉ vì nhìn cậu ấy khóc, nhưng có chết, cậu cũng không bao giờ muốn nhìn thấy những giọt nước mắt ấy nữa.
Trịnh Uyên Dương thôi không nhìn Địch Mộng Y nữa mà quay mặt đi.
Có lẽ như anh Dương nói, Địch Mộng Y là nhân vật chính, còn cậu lại là phản diện, xác định mối quan hệ hai người sẽ không có kết cục tốt.
Tình cảm này, nên kết thúc rồi!
Trịnh Uyên Dương rời khỏi căng tin.
Phía xa, Địch Mộng Y tay cầm khay đồ ăn, mắt nhìn về hướng cậu đi, ánh mắt chua xót khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất