Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Chương 59: 9999 nụ hôn!
Uyên Dương thức giấc. Ánh nắng mai chiếu vào phòng qua khung cửa sổ. Nhật Nhật có lẽ đã đi làm rồi. Cậu rời giường đi vào phòng tắm. Q
Giấc ngủ đêm qua rất ngon! Có lẽ là nhờ có ai đó nằm bên cạnh đi ha!
Cậu nhìn vào trong gương, mặt cậu hồng hào tràn đầy sức sống.
Cậu nhìn bàn chải đã được lấy kem sẵn, mỉm cười.
Có người yêu đúng là tuyệt quá đi!
Vệ sinh cá nhân xong, cậu xuống nhà. Vừa nhìn thấy cậu, ông nội Xạ đã thốt lên :
" Cháu dậy rồi đó hả, nào mau vào đây ăn sáng với ông! "
" Cháu xin lỗi, tại cháu dậy muộn đã để ông chờ rồi! "
Ông nội Xạ kéo ghế ngồi xuống, lắc đầu :
" Không không, có cháu ăn cùng là ông vui rồi! Bình thường cũng chỉ có mình ông ăn, hai đứa con ông và cháu trai ông do công việc nên luôn rời đi sớm, còn đứa cháu gái thì.... haizz trưa nó mới dậy!" C
Ông nội Xạ than thở về các thành viên trong gia đình.
Uyên Dương ngồi nghe ông nói, lâu lâu cậu gắp thức ăn qua bát cho ông.
Hai ông cháu ăn sáng trong vui vẻ!
Ông nội Xạ rủ cậu ra ngồi chơi uống trà với ông. Trà được pha toàn bộ đều được thu hoạch từ đổi trà đằng sau nhà nên rất tươi ngon. Ông ngồi kể về cách chăm sóc, thu hoạch lá trà. Cậu cũng vui vẻ ngồi lắng nghe ông nói.
Ông nội Xạ cảm thán, đứa trẻ này ngoan quá!
Nguyên ngày hồm nay Uyền Dương ở trong nhà trò chuyện với ông nội Xạ.
Ông nội Xạ sau khi nói về trà xong là bắt đầu kể về các thành viên trong gia đình. Có thể nói ông rất yêu gia đình của mình. (1)
Ông cũng kể về chuyện hồi nhỏ của Xạ Nhật Nguyên :
"Ngày xưa khi sinh thằng bé Nhật Nguyên, không may bệnh viện bị một băng đảng tội phạm tấn công. Thằng bé bị thất lạc mất, phải đến 8 năm sau mới tìm lại được nó. Trong 8 năm ấy thằng bé đã được một trại trẻ mổ côi nuôi dưỡng.... "
Ông nội Xạ ngừng lại uống một ngụm trà rồi kể tiếp :
" Sau khi đón thằng bé Nhật Nguyên về thì một năm sau gia đình ông đón thêm thành viên mới, đó là con bé
Minh Yến. Lúc nhỏ hai anh em chúng nó quậy lắm, có lần..."
Ông nội Xạ hăng say kể về chiến tích tuổi thơ của hai anh em Xạ. Uyên Dương nghe xong cũng bật cười.
Hai người lúc bé đúng chất con nít quỷ luôn!
Đến trưa thì Xạ Nhật Nguyên về nhà. Xạ Minh Yên cũng ngủ dậy rồi. Thế là bữa trưa nay có bốn người ngồi ăn trong vui vẻ.
Ăn xong, sau khi đưa ông nội Xạ về phòng ngủ trưa, Xạ Nhật Nguyên kéo cậu về phòng, hành động thần thần bí bí.
Sau khi đóng cửa phòng, anh mới lôi cậu ngồi xuống giường, lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
" Cái gì vậy?" Uyên Dương tò mò hỏi.
"Lưng em đã hết ngứa chưa? "
"Dạ rồi!"
" Vậy thì tốt! Đây là thuốc xóa sẹo, không phải hàng dơm rất uy tín, em bôi vào nhất định hiệu quả! "
Uyên Dương ô lại một tiếng, xong lại hỏi anh :
" Có phải anh cũng chê em có sẹo xấu phải không? "
" Chỉ cần là em, những vết sẹo kia dù có xấu anh cũng thích. Chỉ là anh sợ em tự ti lại mua hàng dỏm về dùng thì không tốt. Nào để anh bôi cho em! "
Cái câu này nghe quen quen. Từ hồi cậu còn là Trịnh Uyên Dương đã nghe qua rồi.
Nhưng mà Nhật Nhật đâu có biết cậu đã từng là Trịnh Uyên Dương đâu. Tức là cái văn này ổng thích ai là ổng sẽ nói với người đó.
Uyên Dương phụng phịu mặt, tự nhiên giận dễ sợ!
Khi tay của Xạ Nhật Nguyên chuẩn bị vén áo cậu lên để bôi thuốc, cậu ngăn lại :
"Để em tự bôi được rồi, anh đưa lọ thuốc đây!"
"À ờ!" Xạ Nhật Nguyên ngoan ngoãn đưa hộp thuốc cho Uyên Dương. @
Uyên Dương nhận lấy lọ thuốc rồi bỏ vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Hứ, không cho anh bôi nữa!
Xạ Nhật Nguyên vẫn đang cảm thấy không hiểu chi hết.
Sao cảm giác như em ấy đang giận! Nhưng mà mình đã làm gì đâu ta!
Uyên Dương vạch áo lên, soi gương tự bôi. Chất kem man mát, bôi vào sẹo cảm giác rất sướng.
Đúng là do Nhật Nhật mua thì uy tín hơn nhiều so với mình mua!
Uyên Dương bước ra ngoài, thấy Nhật Nhật vẫn đang ngồi ở trên giường, trông mặt ngơ không chịu được! Cậu nhịn cười, lại gần :
" Thuốc anh mua rất tốt, em ghi nhận lòng tốt của anh! "
"Em đang giận anh gì à?"
" Đâu có, có giận gì đâu!" Uyên Dương bộ mặt tự nhiên mà nói.
Xạ Nhật Nguyên ôm lẩy Uyên Dương ngồi xuống đùi mình, giọng trẩm ẩm :
" Rõ ràng là có mà! Nói cho anh biết anh làm sai điều gì mà khiến em giận vậy?"
" Không có mà, em có giận gì anh đâu, thiệt! " Uyên Dương cố chấp muốn giấu.
Chứ chẳng lẽ nói là em đang ghen vì nghĩ đến câu nói mà anh nói với người yêu cũ mặc dù người yêu cũ đấy cũng chính là em.
Tính ra cả cuộc đời Xạ Nhật Nguyên mới quen có hai người, nhưng thực chất về bản tính thì chỉ có một người mà thôi.
Xạ Nhật Nguyên vẫn chưa tin.
Thôi không cần biết nguyên nhân, người yêu mình giận mình cứ dỗ là được rồi!
Thế là anh hôn chụt phát vào môi cậu, hỏi :
"Hết giận chưa?"
Uyên Dương bất ngờ lắm. Cơ mà cơ hội đến thì không nên bỏ qua, cậu vứt hết liêm sỉ nói :
"Vẫn chưa đủ. Anh phải hôn thêm 9999 nụ hôn nữa em mới hết giận! "®
Xạ Nhật Nguyên mim cười :
" Anh xin hứa từ giờ đến cuối đời sẽ tặng em nhiều nụ hồn còn hơn thế! "
Sau đó là thời gian của những nụ hôn nóng bỏng.
Giấc ngủ đêm qua rất ngon! Có lẽ là nhờ có ai đó nằm bên cạnh đi ha!
Cậu nhìn vào trong gương, mặt cậu hồng hào tràn đầy sức sống.
Cậu nhìn bàn chải đã được lấy kem sẵn, mỉm cười.
Có người yêu đúng là tuyệt quá đi!
Vệ sinh cá nhân xong, cậu xuống nhà. Vừa nhìn thấy cậu, ông nội Xạ đã thốt lên :
" Cháu dậy rồi đó hả, nào mau vào đây ăn sáng với ông! "
" Cháu xin lỗi, tại cháu dậy muộn đã để ông chờ rồi! "
Ông nội Xạ kéo ghế ngồi xuống, lắc đầu :
" Không không, có cháu ăn cùng là ông vui rồi! Bình thường cũng chỉ có mình ông ăn, hai đứa con ông và cháu trai ông do công việc nên luôn rời đi sớm, còn đứa cháu gái thì.... haizz trưa nó mới dậy!" C
Ông nội Xạ than thở về các thành viên trong gia đình.
Uyên Dương ngồi nghe ông nói, lâu lâu cậu gắp thức ăn qua bát cho ông.
Hai ông cháu ăn sáng trong vui vẻ!
Ông nội Xạ rủ cậu ra ngồi chơi uống trà với ông. Trà được pha toàn bộ đều được thu hoạch từ đổi trà đằng sau nhà nên rất tươi ngon. Ông ngồi kể về cách chăm sóc, thu hoạch lá trà. Cậu cũng vui vẻ ngồi lắng nghe ông nói.
Ông nội Xạ cảm thán, đứa trẻ này ngoan quá!
Nguyên ngày hồm nay Uyền Dương ở trong nhà trò chuyện với ông nội Xạ.
Ông nội Xạ sau khi nói về trà xong là bắt đầu kể về các thành viên trong gia đình. Có thể nói ông rất yêu gia đình của mình. (1)
Ông cũng kể về chuyện hồi nhỏ của Xạ Nhật Nguyên :
"Ngày xưa khi sinh thằng bé Nhật Nguyên, không may bệnh viện bị một băng đảng tội phạm tấn công. Thằng bé bị thất lạc mất, phải đến 8 năm sau mới tìm lại được nó. Trong 8 năm ấy thằng bé đã được một trại trẻ mổ côi nuôi dưỡng.... "
Ông nội Xạ ngừng lại uống một ngụm trà rồi kể tiếp :
" Sau khi đón thằng bé Nhật Nguyên về thì một năm sau gia đình ông đón thêm thành viên mới, đó là con bé
Minh Yến. Lúc nhỏ hai anh em chúng nó quậy lắm, có lần..."
Ông nội Xạ hăng say kể về chiến tích tuổi thơ của hai anh em Xạ. Uyên Dương nghe xong cũng bật cười.
Hai người lúc bé đúng chất con nít quỷ luôn!
Đến trưa thì Xạ Nhật Nguyên về nhà. Xạ Minh Yên cũng ngủ dậy rồi. Thế là bữa trưa nay có bốn người ngồi ăn trong vui vẻ.
Ăn xong, sau khi đưa ông nội Xạ về phòng ngủ trưa, Xạ Nhật Nguyên kéo cậu về phòng, hành động thần thần bí bí.
Sau khi đóng cửa phòng, anh mới lôi cậu ngồi xuống giường, lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
" Cái gì vậy?" Uyên Dương tò mò hỏi.
"Lưng em đã hết ngứa chưa? "
"Dạ rồi!"
" Vậy thì tốt! Đây là thuốc xóa sẹo, không phải hàng dơm rất uy tín, em bôi vào nhất định hiệu quả! "
Uyên Dương ô lại một tiếng, xong lại hỏi anh :
" Có phải anh cũng chê em có sẹo xấu phải không? "
" Chỉ cần là em, những vết sẹo kia dù có xấu anh cũng thích. Chỉ là anh sợ em tự ti lại mua hàng dỏm về dùng thì không tốt. Nào để anh bôi cho em! "
Cái câu này nghe quen quen. Từ hồi cậu còn là Trịnh Uyên Dương đã nghe qua rồi.
Nhưng mà Nhật Nhật đâu có biết cậu đã từng là Trịnh Uyên Dương đâu. Tức là cái văn này ổng thích ai là ổng sẽ nói với người đó.
Uyên Dương phụng phịu mặt, tự nhiên giận dễ sợ!
Khi tay của Xạ Nhật Nguyên chuẩn bị vén áo cậu lên để bôi thuốc, cậu ngăn lại :
"Để em tự bôi được rồi, anh đưa lọ thuốc đây!"
"À ờ!" Xạ Nhật Nguyên ngoan ngoãn đưa hộp thuốc cho Uyên Dương. @
Uyên Dương nhận lấy lọ thuốc rồi bỏ vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Hứ, không cho anh bôi nữa!
Xạ Nhật Nguyên vẫn đang cảm thấy không hiểu chi hết.
Sao cảm giác như em ấy đang giận! Nhưng mà mình đã làm gì đâu ta!
Uyên Dương vạch áo lên, soi gương tự bôi. Chất kem man mát, bôi vào sẹo cảm giác rất sướng.
Đúng là do Nhật Nhật mua thì uy tín hơn nhiều so với mình mua!
Uyên Dương bước ra ngoài, thấy Nhật Nhật vẫn đang ngồi ở trên giường, trông mặt ngơ không chịu được! Cậu nhịn cười, lại gần :
" Thuốc anh mua rất tốt, em ghi nhận lòng tốt của anh! "
"Em đang giận anh gì à?"
" Đâu có, có giận gì đâu!" Uyên Dương bộ mặt tự nhiên mà nói.
Xạ Nhật Nguyên ôm lẩy Uyên Dương ngồi xuống đùi mình, giọng trẩm ẩm :
" Rõ ràng là có mà! Nói cho anh biết anh làm sai điều gì mà khiến em giận vậy?"
" Không có mà, em có giận gì anh đâu, thiệt! " Uyên Dương cố chấp muốn giấu.
Chứ chẳng lẽ nói là em đang ghen vì nghĩ đến câu nói mà anh nói với người yêu cũ mặc dù người yêu cũ đấy cũng chính là em.
Tính ra cả cuộc đời Xạ Nhật Nguyên mới quen có hai người, nhưng thực chất về bản tính thì chỉ có một người mà thôi.
Xạ Nhật Nguyên vẫn chưa tin.
Thôi không cần biết nguyên nhân, người yêu mình giận mình cứ dỗ là được rồi!
Thế là anh hôn chụt phát vào môi cậu, hỏi :
"Hết giận chưa?"
Uyên Dương bất ngờ lắm. Cơ mà cơ hội đến thì không nên bỏ qua, cậu vứt hết liêm sỉ nói :
"Vẫn chưa đủ. Anh phải hôn thêm 9999 nụ hôn nữa em mới hết giận! "®
Xạ Nhật Nguyên mim cười :
" Anh xin hứa từ giờ đến cuối đời sẽ tặng em nhiều nụ hồn còn hơn thế! "
Sau đó là thời gian của những nụ hôn nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất