Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 2:
Nhìn thấy người phía trước quỳ xuống, Lâm Nam Tích ở phía sau cũng vội vàng quỳ theo.
Sợ quỳ chậm, bị Hoàng Thượng bắt ra trút giận.
Lâm Nam Tích híp mắt, nội tâm điên cuồng phun tào:【Sao cẩu hoàng đế vẫn còn chưa mắng xong nữa, đã mắng gần nửa canh giờ rồi, sắp muộn giờ đi thượng triều, Ngự Sử Đài vốn dĩ đã muốn mắng ngươi, nếu đến muộn càng sẽ có lý do mắng ngươi.】
Lý Thừa Tiển đang nổi nóng, bất thình lình nghe thấy âm thanh này, cả người đều sợ hãi cả kinh không thôi.
Lại tới nữa, âm thanh này lại tới nữa!
Vừa rồi nghe thấy câu 'cẩu hoàng đế' kia, hắn còn có thể làm bộ là nói mớ, nhưng những lời này hắn nghe rất rành mạch, còn nhắc tới Ngự Sử Đài.
Quả thật là to gan lớn mật, không coi uy nghiêm hoàng gia ra gì!
Nhưng những người khác ở đây, lại không hề có phản ứng với âm thanh này, vừa rồi Lý Thừa Tiển còn bởi vì chính sự mà tức giận không thôi, giờ phút này, trog mắt đều là biểu tình không thể tin được.
Lý Thừa Tiển nghe được âm thanh này đã ba ngày, âm thanh này trog trẻo nhẹ nhàng, thậm chí có thể gọi là tắm mình trog gió xuân, nhưng trước sau đều không tìm được nơi phát ra, thậm chí những người khác đều không hề có phản ứng, cực kỳ quỷ dị.
Âm thanh này chỉ có hắn mới có thể nghe được.
Cặp mắt như chim ưng của Lý Thừa Tiển rà quét qua lại trên người đám nội thị. Trog điện chỉ có bảy tám nội thị, tất cả đều đang quỳ. Người quỳ ở hàng đầu bên trái chính là Uông Đức Hải, ông ta là lão nhân bên cạnh hắn, hiện giờ đã hơn 40 tuổi, tuyệt đối sẽ không có âm thanh trẻ trung như vậy.
Những người hầu cận khác đều đã bị rửa sạch một lần, mới đề bạt lên hai người, cũng là gương mặt quen thuộc.
Lý Thừa Tiễn lại đem ánh mắt chuyển hướng sang hai người ở cuối cùng, đó là hai người hầu hạ ở Tử Thần Điện, cũng không có công việc cố định. Một người thì đang lộ ra ánh mắt khẩn trương, chính là người mới vừa đến Tử Thần Điện làm việc, mỗi ngày nhìn thấy mặt rồng của thiên tử, đều là cung kính và kính sợ.
Có thể to gan lớn mật kêu hắn là “Cẩu hoàng đế”, tuyệt đối không phải là một người sợ hãi rụt rè.
Lý Thừa Tiển dời đi ánh mắt, quan sát một người khác ——
Người kia đứng ở bên cạnh cột Tử Kim Điện, cung kính chắp tay, nếu nói đến tư thế đứng thì còn tính giữ lễ, nhưng hai cặp mí mắt trên dưới lại sắp dính vào nhau.
Lý Thừa Tiển thấy vậy trog lòng liền không vui, đêm qua hắn bị làm cho tức giận cả một đêm không ngủ, hiện tại còn không có buồn ngủ đâu, vậy mà một tên nô tài thế nhưng lại dám ở Tử Thần Điện của hắn ngủ gà ngủ gật, còn ra thể thống gì nữa.
Đang muốn làm khó dễ, nhưng khi tập trung nhìn vào —— tên nô tài kia, thế nhưng lại có một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, mặt mày càng giống như dùng mực vẽ ra, vừa thanh tuấn lại vừa linh động. Dáng người cao gầy, ăn mặc y phục hoạn quan màu xanh lơ, ở giữa dùng một sợi dây lưng màu đen bình thường thúc lại, thế nhưng lại có thể làm cho tên tiểu nô tài có thân phận thấp kém này càng thêm xanh tươi mơn mởn.
—— tươi đến mức phải chú ý.
Sợ quỳ chậm, bị Hoàng Thượng bắt ra trút giận.
Lâm Nam Tích híp mắt, nội tâm điên cuồng phun tào:【Sao cẩu hoàng đế vẫn còn chưa mắng xong nữa, đã mắng gần nửa canh giờ rồi, sắp muộn giờ đi thượng triều, Ngự Sử Đài vốn dĩ đã muốn mắng ngươi, nếu đến muộn càng sẽ có lý do mắng ngươi.】
Lý Thừa Tiển đang nổi nóng, bất thình lình nghe thấy âm thanh này, cả người đều sợ hãi cả kinh không thôi.
Lại tới nữa, âm thanh này lại tới nữa!
Vừa rồi nghe thấy câu 'cẩu hoàng đế' kia, hắn còn có thể làm bộ là nói mớ, nhưng những lời này hắn nghe rất rành mạch, còn nhắc tới Ngự Sử Đài.
Quả thật là to gan lớn mật, không coi uy nghiêm hoàng gia ra gì!
Nhưng những người khác ở đây, lại không hề có phản ứng với âm thanh này, vừa rồi Lý Thừa Tiển còn bởi vì chính sự mà tức giận không thôi, giờ phút này, trog mắt đều là biểu tình không thể tin được.
Lý Thừa Tiển nghe được âm thanh này đã ba ngày, âm thanh này trog trẻo nhẹ nhàng, thậm chí có thể gọi là tắm mình trog gió xuân, nhưng trước sau đều không tìm được nơi phát ra, thậm chí những người khác đều không hề có phản ứng, cực kỳ quỷ dị.
Âm thanh này chỉ có hắn mới có thể nghe được.
Cặp mắt như chim ưng của Lý Thừa Tiển rà quét qua lại trên người đám nội thị. Trog điện chỉ có bảy tám nội thị, tất cả đều đang quỳ. Người quỳ ở hàng đầu bên trái chính là Uông Đức Hải, ông ta là lão nhân bên cạnh hắn, hiện giờ đã hơn 40 tuổi, tuyệt đối sẽ không có âm thanh trẻ trung như vậy.
Những người hầu cận khác đều đã bị rửa sạch một lần, mới đề bạt lên hai người, cũng là gương mặt quen thuộc.
Lý Thừa Tiễn lại đem ánh mắt chuyển hướng sang hai người ở cuối cùng, đó là hai người hầu hạ ở Tử Thần Điện, cũng không có công việc cố định. Một người thì đang lộ ra ánh mắt khẩn trương, chính là người mới vừa đến Tử Thần Điện làm việc, mỗi ngày nhìn thấy mặt rồng của thiên tử, đều là cung kính và kính sợ.
Có thể to gan lớn mật kêu hắn là “Cẩu hoàng đế”, tuyệt đối không phải là một người sợ hãi rụt rè.
Lý Thừa Tiển dời đi ánh mắt, quan sát một người khác ——
Người kia đứng ở bên cạnh cột Tử Kim Điện, cung kính chắp tay, nếu nói đến tư thế đứng thì còn tính giữ lễ, nhưng hai cặp mí mắt trên dưới lại sắp dính vào nhau.
Lý Thừa Tiển thấy vậy trog lòng liền không vui, đêm qua hắn bị làm cho tức giận cả một đêm không ngủ, hiện tại còn không có buồn ngủ đâu, vậy mà một tên nô tài thế nhưng lại dám ở Tử Thần Điện của hắn ngủ gà ngủ gật, còn ra thể thống gì nữa.
Đang muốn làm khó dễ, nhưng khi tập trung nhìn vào —— tên nô tài kia, thế nhưng lại có một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, mặt mày càng giống như dùng mực vẽ ra, vừa thanh tuấn lại vừa linh động. Dáng người cao gầy, ăn mặc y phục hoạn quan màu xanh lơ, ở giữa dùng một sợi dây lưng màu đen bình thường thúc lại, thế nhưng lại có thể làm cho tên tiểu nô tài có thân phận thấp kém này càng thêm xanh tươi mơn mởn.
—— tươi đến mức phải chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất