Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 6:
Lý Thừa Tiển hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Ta thấy việc này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, kêu Bắc Xương Vương hồi kinh cùng nhau ăn tết đi.”
Đỗ Thượng Khanh ở trog lòng cảm thấy hoảng loạn không thôi, nói: “Cẩn tuân thánh mệnh.”
“Các ái khanh còn việc gì khải tấu nữa không?” Lý Thừa Tiển cảm thấy sáng nay trái tim của hắn thừa nhận quá nhiều chuyện chịu kích thích rồi.
“Thần có việc khải tấu, con nối dõi của Hoàng Thượng đơn bạc, cần phải khai chi tán diệp mới được.” Người đang nói chuyện chính là Ngũ thị lang, thuộc phái cần cù chăm chỉ, vô cùng tha thiết, đào tim, đào phổi, dốc hết tâm huyết vì tương lai của Đại Tề.
Lời này vừa ra, biểu tình của những người trên triều đình liền trở nên vi diệu.
Ngự sử đại phu Vương Trung Thừa rốt cuộc cũng nhịn không được nữa liền đứng ra nói: “Nghe nói Hoàng Thượng muốn sách phong một nữ tử thanh lâu làm mỹ nhân, nữ tử thanh lâu kia thân phận thấp hèn ti tiện, sao có thể nạp vào hậu cung được, tương lai cho dù có sinh hạ hoàng tử, lai lịch cũng là bất chính, mong bệ hạ nghĩ lại!”
【!!!】
Lâm Nam Tích nghe đến đây, tinh thần lặp tức trở nên tỉnh táo hẳn lên.
【Cẩu hoàng đế coi trọng một hoa khôi nương tử, muốn nạp nàng tiến cung, đáng tiếc, danh không chính ngôn không thuận, liền noi theo Đường Minh Hoàng đem hoa khôi nương tử an trí ở Thái Thanh Quan ở Thành Tây, sau đó lấy thân phận cư sĩ vào cung. Nào biết đâu tiếng gió bị lan truyền nhanh chóng, hiện tại cả triều văn võ đều đã biết.】
【——!!!】
【Đúng là cẩu nam nhân không biết xấu hổ!】
Nghe thấy Lâm Nam Tích ở trog lòng đem hắn lăn qua lộn lại mắng 800 lần, biểu tình trên mặt Lý Thừa Tiển liền có chút âm trầm.
“Các vị ái khanh đây là muốn phản đối sao?”
Công Bộ Lưu thị lang 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, ngữ khí cao vút bi tráng nói: “Thần không tán thành! Nữ tử thanh lâu này làm loạn triều cương, tội ác tày trời!!!”
Lý Thừa Tiển có chút không cao hứng, hắn bất quá chỉ là nạp một nữ tử vào cung mà thôi, cũng không phải xốc mồ của lão tổ tông, có cần phải làm đến mức này sao?
【Há há há!】
Hai mắt Lâm Nam Tích tỏa sáng.
【Hoa khôi nương tử kia xuất thân từ Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu xa hoa nhất kinh thành, tên là Hứa Lan Nhân. Năm trước, bằng một điệu múa Kinh Hồng Vũ liền nổi danh khắp kinh thành, trên triều đình không ít đại nhân đều xem qua đâu.】
【Đúng rồi, con trai của Lưu thị lang Lưu Nguyên Cát chính là người hâm mộ của Hứa cô nương, còn vì nàng làm quá một bài thơ mỹ nhân được lưu truyền rất rộng rãi, nào là eo phù dung, chọc người đãng. Chậc chậc chậc, nếu chuyện này truyền tới tai của cẩu hoàng đế, nhất định sẽ đem vị Lưu công tử kia lưu đày đến biên quan cho chim nhạn ăn mất thôi. 】
【Khó trách Lưu thị lang lại quỳ dứt khoát đến vậy, chuyện này liên quan đến mũ cánh chuồn trên đầu cùng mạng nhỏ của con trai ông ta mà.】
Eo phù dung, chọc người đãng?
Sắc mặt Lý Thừa Tiển tối sầm, ánh mắt nhìn Lưu thị lang quỳ trên mặt đất có chút không tốt, hắn ở trog mắt mọi người chính là loại hôn quân chẳng phân biệt thị phi trắng đen hay sao? Ngay cả một câu thơ cũng không chấp nhận được?
Huống chi, ngay cả Hứa Lan Nhân trông như thế nào hắn cũng không biết, đem người tiếp vào cung là có việc cần dùng, còn không đến mức vì một mỹ nhân mà trách phạt trọng thần trong triều.
Đỗ Thượng Khanh ở trog lòng cảm thấy hoảng loạn không thôi, nói: “Cẩn tuân thánh mệnh.”
“Các ái khanh còn việc gì khải tấu nữa không?” Lý Thừa Tiển cảm thấy sáng nay trái tim của hắn thừa nhận quá nhiều chuyện chịu kích thích rồi.
“Thần có việc khải tấu, con nối dõi của Hoàng Thượng đơn bạc, cần phải khai chi tán diệp mới được.” Người đang nói chuyện chính là Ngũ thị lang, thuộc phái cần cù chăm chỉ, vô cùng tha thiết, đào tim, đào phổi, dốc hết tâm huyết vì tương lai của Đại Tề.
Lời này vừa ra, biểu tình của những người trên triều đình liền trở nên vi diệu.
Ngự sử đại phu Vương Trung Thừa rốt cuộc cũng nhịn không được nữa liền đứng ra nói: “Nghe nói Hoàng Thượng muốn sách phong một nữ tử thanh lâu làm mỹ nhân, nữ tử thanh lâu kia thân phận thấp hèn ti tiện, sao có thể nạp vào hậu cung được, tương lai cho dù có sinh hạ hoàng tử, lai lịch cũng là bất chính, mong bệ hạ nghĩ lại!”
【!!!】
Lâm Nam Tích nghe đến đây, tinh thần lặp tức trở nên tỉnh táo hẳn lên.
【Cẩu hoàng đế coi trọng một hoa khôi nương tử, muốn nạp nàng tiến cung, đáng tiếc, danh không chính ngôn không thuận, liền noi theo Đường Minh Hoàng đem hoa khôi nương tử an trí ở Thái Thanh Quan ở Thành Tây, sau đó lấy thân phận cư sĩ vào cung. Nào biết đâu tiếng gió bị lan truyền nhanh chóng, hiện tại cả triều văn võ đều đã biết.】
【——!!!】
【Đúng là cẩu nam nhân không biết xấu hổ!】
Nghe thấy Lâm Nam Tích ở trog lòng đem hắn lăn qua lộn lại mắng 800 lần, biểu tình trên mặt Lý Thừa Tiển liền có chút âm trầm.
“Các vị ái khanh đây là muốn phản đối sao?”
Công Bộ Lưu thị lang 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, ngữ khí cao vút bi tráng nói: “Thần không tán thành! Nữ tử thanh lâu này làm loạn triều cương, tội ác tày trời!!!”
Lý Thừa Tiển có chút không cao hứng, hắn bất quá chỉ là nạp một nữ tử vào cung mà thôi, cũng không phải xốc mồ của lão tổ tông, có cần phải làm đến mức này sao?
【Há há há!】
Hai mắt Lâm Nam Tích tỏa sáng.
【Hoa khôi nương tử kia xuất thân từ Xuân Phong Minh Nguyệt Lâu xa hoa nhất kinh thành, tên là Hứa Lan Nhân. Năm trước, bằng một điệu múa Kinh Hồng Vũ liền nổi danh khắp kinh thành, trên triều đình không ít đại nhân đều xem qua đâu.】
【Đúng rồi, con trai của Lưu thị lang Lưu Nguyên Cát chính là người hâm mộ của Hứa cô nương, còn vì nàng làm quá một bài thơ mỹ nhân được lưu truyền rất rộng rãi, nào là eo phù dung, chọc người đãng. Chậc chậc chậc, nếu chuyện này truyền tới tai của cẩu hoàng đế, nhất định sẽ đem vị Lưu công tử kia lưu đày đến biên quan cho chim nhạn ăn mất thôi. 】
【Khó trách Lưu thị lang lại quỳ dứt khoát đến vậy, chuyện này liên quan đến mũ cánh chuồn trên đầu cùng mạng nhỏ của con trai ông ta mà.】
Eo phù dung, chọc người đãng?
Sắc mặt Lý Thừa Tiển tối sầm, ánh mắt nhìn Lưu thị lang quỳ trên mặt đất có chút không tốt, hắn ở trog mắt mọi người chính là loại hôn quân chẳng phân biệt thị phi trắng đen hay sao? Ngay cả một câu thơ cũng không chấp nhận được?
Huống chi, ngay cả Hứa Lan Nhân trông như thế nào hắn cũng không biết, đem người tiếp vào cung là có việc cần dùng, còn không đến mức vì một mỹ nhân mà trách phạt trọng thần trong triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất